Chiến sự vô cùng căng thẳng kéo dài từ tháng mười một đến tháng một.
Tháng một, tuyết lớn khiến đường xá bị lấp kín, trời đông giá rét.
Tiêu dư An vốn cho rằng binh sĩ Nam Yến quốc không chịu nổi thời tiết rét lạnh, ai ngời bọn chúng càng đánh lại càng hăng, so ra, Bắc quốc bên này có thể nói là vạn phần thê lương, kho lúa vốn đã không đầy, giờ bởi vì chiến tranh mà dần dần khô kiệt, nhưng điều khiến Tiêu dư An càng thêm sụp đổ vẫn còn ở phía sau.
Tiểu đội vận chuyển quân lương gặp phải tuyết lở, toàn đội bị diệt.
Ở xa tận hoàng thành, Tiêu dư An nghe được tin tức này, gấp đến độ đấm mạnh xuống ghế khiến các đốt ngón tay đỏ bừng.
Đại thần bẩm báo quỳ xuống hô: “Hoàng thượng chớ sốt ruột! Đã phái Tạ Thuần Quy tướng quân khẩn cấp vận chuyến quân lương thứ hai đến tiền tuyến rồi!!!”
Tiêu dư An không đáp lại, hai tay hắn gắt gao xoắn lại với nhau, chống ở bên môi, hung hăng cắn lấy đầu ngón tay, chờ đến khi cảm nhận được đau đớn, lúc này mới phát hiện ngón tay đã bị hắn cắn đến chảy cả máu.
Trong nguyên tác, vì gian thần đoạt mất quân lương của tiền tuyến, khiến cho Lý Vô Định phải phản quốc, cho nên về mặt quân lương, Tiêu dư An tự làm tất cả mọi việc, lúc nào cũng giám sát.
Nhưng nào biết đến cuối cùng, vẫn phải chịu thua ông trời.
Tiêu dư An lại lần nữa hung hăng cắn đầu ngón tay, mùi máu tươi tràn ngật trong miệng hắn: “Số quân lương thứ hai này nhất định phải đưa đến, nhất định phải đến kịp.”
Mà lúc này, Lý Vô Định đang khoác chiến bào, ngồi một mình trong quân trướng quan sát bản đồ quân sự nhíu mày suy tư, mấy phó tướng vén rèm đi vào, tuyết lạnh cùng với cuồng phong quét đến, khiến trong quân trướng tất cả đều là hàn ý. Nhiếp Nhị tính tình nóng nảy, vài bước tiến đến, vỗ bàn sốt ruột nói: “Tướng quân, quân lương thiếu thốn, thế nhưng tin tức từ hậu phương vẫn cứ chậm chạp không đến, đói bụng thế này phải đánh như thế nào đây?”
Lý Vô Định thu hồi bản đồ, ngước mắt nhìn một đám người, lông mày nhíu chặt thành hình chữ xuyên: “Hiện tại lương thực còn có thể cầm cự được bao lâu?”
Nhiếp Nhị đáp: “Cũng chỉ khoảng một hai ngày.”
Lý Vô Định bóp bóp trán: “Con đường từ hậu phương đến đây có thông không?”
“Tuyết quá lớn, đội ngũ căn bản không qua được…”
Lý Vô Định không nói nữa, nhìn chằm chằm địa đồ trong tay, phảng phất như muốn dùng ánh mắt chọc thủng nó.
“Tướng quân, ta thấy gần đây Nam Yến quốc bên kia đang gióng trống khua chiêng, chỉnh đốn binh mã, xem ra là chuẩn bị công thành.” – Một phó tướng trong đó nói.
“Trận tuyết này mẹ nó chứ, sớm không tới muộn không tới, hết lần này tới lần khác lại chọn thời điểm vận lương mà rơi, hơn nữa còn chỉ chắn đường của chúng ta, mụ nội nó.” – Nhiếp Nhị đột nhiên vỗ bàn bạo phát, mắt trừng muốn nứt cả ra.
Lý Vô Định thở dài một hơi, tựa như bất đắc dĩ, lại tựa như quyết tuyệt, giống như ai thán, lại dường như kiên định, hắn cụp mắt, trầm mặc ngồi đó như một pho tượng trang nghiêm, lời nói ra cũng cứng rắn và băng lãnh như vậy: “Ta muốn liều mạng.”
“Liều thế nào?” – Một phó tướng hỏi.
Lý Vô Định ngẩng đầu, quét mắt nhìn đám phó tướng: “Cướp lương.”
“Cướp lương của quân đội Nam Yến quốc?” – Có người kinh hãi đến biến sắc: “Thế nhưng kho lúa đều có trọng binh canh giữ, nếu không cẩn thận thì toàn quân đều sẽ bị diệt.”
“Chúng ta phái một tiểu đội, trước tiên vòng qua phía sau bọn chúng, giả bộ đánh lén, tạo ra bạo động hấp dẫn lực chú ý của bọn chúng, sau đó lại phái ba ngàn tinh binh đến kho lương, cho dù không thể cướp được quân lương thì thiêu hủy cũng được.” – Lý Vô Định nói xong, ngẩng đầu hỏi: “Các ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ta thấy khả thi đấy!” – Nhiếp Nhị đồng ý nói: “Cứ thủ chết cổng thành như vậy cũng là ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích, nếu như có thể thiêu hủy kho lúa của bọn chúng, cũng có thể tranh thủ thời gian cho hậu phương của chúng ta.”
Mọi người xung quanh đều không hề hoài nghi, sau khi Lý Vô Định lập ra kế hoạch tác chiến kỹ càng, bắt đầu do dự tuyển người.
Lần tác chiến này bất kể là đánh lén hay cướp lương đều nguy hiểm mười phần, nhân số của bọn họ ít, chỉ thích hợp tốc chiến tốc thắng, nếu như có chút do dự kéo dài nào thì sẽ bị Nam Yến quốc phát hiện mánh khóe, tuyệt đối sẽ thua thảm.
Lý Vô Định suy nghĩ hồi lâu, vẫn quyết định tự mình hắn sẽ đem binh đi cướp lương.
“Vậy ta sẽ giả vờ đánh lén.” – Nhiếp Nhị xung phong nhận việc.
Vẻ mặt Lý Vô Định lộ vẻ nghi ngờ do dự.
Mặc dù kinh nghiệm sa trường của Nhiếp Nhị phong phú, nhưng hắn lại hay xúc động tùy hứng, tùy ý làm bậy, rất có dáng dấp của mấy tiểu tử miệng còn hôi sữa*, lần này giả vờ đánh lén, tuyệt đối không thể dây dưa với quân địch, nếu không khó mà tự vệ.
(*Tui định để thành “trẻ trâu” đó, mà thấy không hợp lắm nên thôi, buồn.)
“Lý tướng quân, ta biết ngài đang do dự cái gì, yên tâm đi, ta sẽ không giằng co với bọn chúng, vả lại, đến lúc đó ta sẽ để các tướng sĩ cột rơm rạ phía sau lưng ngựa tạo ra âm thanh cùng với khuấy bụi đất lên để trông giống như có rất nhiều người, nhất định có thể quấy nhiễu được bọn chúng.” – Nhiếp Nhị vội vàng đề nghị, chỉ sợ Lý Vô Định sẽ xem nhẹ chính mình.
“Vậy được!” – Lý Vô Định gật gật đầu: “Ngươi nhất định phải cẩn thận! Những người còn lại ở lại thủ thành!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...