Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Bên ngoài quân trướng, thương thế của Trần phó tướng về cơ bản đã không còn đáng ngại, hiện đang vặn eo khua tay vận động thân thể, trông thấy Tiêu đại phu trở về thì nhịn không được hỏi: “Tiêu đại phu, sao ngươi lại trở về thế? Chẳng phải ngươi đi tìm hoàng thượng sao?”

Tiêu Dư An nhún nhún vai buông buông tay: “Yến ca hắn đang bận, không gặp ai hết.”

“Sao sớm không bận muộn không bận lại bận ngay lúc này chứ!” – Trần Ca gào to.

Tiêu Dư An cười ra tiếng: “Ta còn không gấp thì ngươi gấp cái gì! Không có gì đâu, tiểu ca thủ vệ trước quân trướng của Yến ca nói, chờ khi nào Yến ca và các tướng quân thương thảo xong sẽ đi thông báo chuyện ta tới tìm hắn.”

Trần Ca muốn nói lại thôi, một tướng sĩ từ trong quân trướng chạy ra, trông thấy Tiêu Dư An thì kéo hắn lại: “Tiêu đại phu, ngươi đang ở đây à! Cũng may là tìm được ngươi, có tướng sĩ vết thương hình như trở nên nghiêm trọng hơn, ngươi mau tới xem một chút đi!”


Tiêu Dư An không dám chậm trễ, vội vàng vén rèm đi vào, vốn dĩ khả năng lành vết thương của tướng sĩ kia cực kỳ kém, thời tiết lại khá nóng bức, vết thương không kết vảy được, ngược lại còn mưng mủ, may là không quá mức nghiêm trọng. Tiêu Dư An bảo người lấy rượu mạnh đến, rửa sạch vết thương cho tướng sĩ kia, lăn qua lộn lại một hồi, tướng sĩ bị thương kia đã không sao, Tiêu Dư An lại khiến mình toàn thân bị bẩn.

Tiêu Dư An tự mình ghét bỏ chính mình, cầm ấy y phục sạch sẽ cùng với chậu gỗ, dự định đi đến dòng sông nhỏ cách quân doanh nửa dặm tắm rửa. Các tướng sĩ từ cấp bậc phó tướng trở xuống không được phép tùy tiện rời khỏi quân doanh, Tiêu Dư An cầm lấy thủ dụ của Yến Hà Thanh, muốn làm gì thì làm, nghênh ngang đi ra khỏi doanh trại.

Bận rộn một ngày, đảo mắt đã tới thời khắc trăng sáng sao thưa, Tiêu Dư An cởi y phục, tháo mặt nạ xuống, vốc nước rửa sạch khuôn mặt, lại múc nước sông dội lên người, chậm rãi thích ức với nhiệt độ lành lạnh của nước.

Nơi cung Quảng Hàn lạnh lẽo tỏa xuống ánh trăng trắng muốt, mặt sông lấp loáng ánh nước, bị Tiêu Dư An khuấy động tạo thành từng gợn từng gợn sóng, tiếng nước ì oạp, Tiêu Dư An cũng không chú ý tới ở bụi cỏ sau lưng mình khe khẽ truyền đến tiếng động lạ.

Phó tướng của Hoàng Việt nhanh chóng chạy về quân doanh, một đám tướng quân thương thảo từ sáng đến đêm, cuối cùng cũng có kết quả, phó tướng cúi người nói vào tai Hoàng Việt đang đi ra khỏi quân trướng mấy câu.

Hoàng Việt trừng lớn hai mắt, dẫn hắn đi đến một chỗ không người, hỏi: “Ngươi nhìn thấy rõ ràng, chính là Bắc quốc phế đế?”

Phó tướng gật đầu chắc chắn: “Hoàng tướng quân, ngươi nói xem, có cần đem hắn…”

“Không thể, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không cho phép, vả lại ngày mai hoàng thượng muốn đích thân truy đuổi đào binh, không thể để xảy ra rủi ro vào lúc này.” – Hoàng Việt nhíu mày, đăm chiêu, nói khẽ: “Vẫn nên chờ đến sau khi đánh tan Đông Ngô quốc, rồi cùng Tiết tướng quân thương nghị việc này sau.”


Chẳng biết tại sao hai mắt phó tướng bỗng nhiên sáng lên, hắn vội vàng cúi đầu, đè xuống tâm tình, cẩn thận hỏi: “Hoàng tướng quân, ngày mai hoàng thượng muốn đuổi theo đào binh sao?”

“Đúng vậy, hoàng thượng dự định suất lĩnh một nhánh tinh binh, lặng yên không một tiếng động đến đánh lén, cho dù quân địch có trá thì cũng có thể đánh cho đối phương không kịp trở tay. Ta cảm thấy hoàng thượng đã quá mức cẩn thận rồi, quân địch đã là tàn binh bại tướng, cần gì phải tốn tâm tư như vậy.” – Hoàng Việt nói.

Phó tướng ôm quyền: “Vẫn là tướng quân cao minh, cao minh, cao minh.”

Hắn nói liên tục ba tiếng cao minh, mỗi một lần nói lại hạ thấp xuống, âm điệu cao lên một chút, âm cuối lại kéo dài ra thêm một phần.

“Được rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, chuyện của Bắc quốc phế đế, vẫn nên chờ đến khi lần chinh chiến này kết thúc rồi nói sau.” – Hoàng Việt khoát khoát tay, quay người rời đi.


Phó tướng xoay người ôm quyền, sau khi đưa tiễn Hoàng Việt, thừa dịp đêm tối, bốn bề vắng lặng, đứng dậy, một lần nữa hướng về chỗ cổ thụ bên ngoài doanh trại chạy đến.

Lần này bên dưới gốc cổ thụ chôn một mảnh vải rách, nhờ vào ánh trăng, phó tướng trông thấy phía trên viết hai chữ lớn “rút lui”.

Ánh trăng nhạt nhạt rơi xuống, phó tướng hung ác nham hiểm cười cười, cắn nát ngón tay, viết xuống: Không cần lo lắng, đã có dê thế tội.



Editor: Tận hưởng bình yên trước cơn bão.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui