Trương Bạch Thuật lưng đeo gùi thuốc, túm chặt lấy Tiêu Dư An, gào khóc hô: “Tiêu!…”
Kết quả vừa mới hô xong một chữ đã bị Tiêu Dư An khóa cổ, cánh tay xoay một cái, sau đó bị nhét một cây thuốc vào miệng để bịt mồm lại, cuối cùng bị ném vào trong bụi cỏ lần nữa. Tiêu Dư An vừa mới quay đầu, quả nhiên trông thấy Yến Hà Thanh đi ra khỏi nhà gỗ, một tay vịn cửa, hai mắt bởi vì nửa mù mà lộ ra vẻ mờ mịt vô thần, nghiêng đầu đem lỗ tai hướng về phía phát ra âm thanh, hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì không có gì không có gì, vừa nãy có con lợn rừng tới đây, bị ta đuổi chạy rồi, công tử mau trở về nghỉ ngơi đi.” – Tiêu Dư An cười đáp.
Trong bụi cỏ có người tức giận ném ra một cục đá.
Yến Hà Thanh muốn hỏi lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, quay người trở vào trong nhà gỗ.
Tiêu Dư An thở dài một hơi.
Mẹ nó, cũng may ông đây phản ứng nhanh!!! Không bị Yến Hà Thanh nghe thấy tên!!!
“Ôi ôi ôi!! Làm gì đó!!” – Trương Bạch Thuật tru lên: “Ngươi có biết mấy ngày nay ngươi không về Đào Nguyên thôn, mọi người còn tưởng ngươi bỏ trốn rồi không! Khá lắm, bị ta vừa vặn đụng phải nhá! Ngươi đúng thật là cùng nam nhân bỏ trốn! Ngươi làm cái gì đó! Oa, ngươi muốn chôn ta đó hả, giết người diệt khẩu, bớ người ta!”
Tiêu Dư An tìm một cái hố bẫy bị thợ săn vứt bỏ vùi nửa thân thể của Trương Bạch Thuật vào đó, thuận tay lấp thêm cả đất vào.
Trương Bạch Thuật: “…Ngươi mẹ nó thực sự muốn chôn đấy phỏng!!!”
Tiêu Dư An vỗ vỗ đất trên tay, ý cười tràn đầy: “Đừng làm loạn, đừng làm loạn.”
Trương Bạch Thuật: “Mẹ nó ai làm loạn!!! Ta mới là người bị làm loạn đây này!”
Tiêu Dư An hỏi: “Ta khiến bọn Liễu An với Phong Nguyệt lo lắng à? Cũng không phải là ta cố ý không quay về, người lúc nãy bị thương quá nặng, hành động không tiện, căn bản không thể xuống núi được.”
“Lấy cớ lấy cớ, vậy ngươi phải ăn quả đỏ kia để đổi giọng thành nữ tử làm gì? Ta vừa nãy nhìn thấy, mắt người kia hẳn là có vấn đề, đúng chứ? Ôi đệt, Tiêu Dư An, không phải là ngươi đang giả làm nữ nhân để câu dẫn người ta chứ hả?” – Trương Bạch Thuật kinh hãi hô.
Tiêu Dư An dùng ngón trỏ và ngón cái vê vê cằm nghĩ nghĩ: “Ngươi nói vậy, hình như cũng không có gì xấu.”
Mặt Trương Bạch Thuật bị dọa đến méo xệch.
“Một lời khó nói hết, một lời khó nói hết, Trương Bạch Thuật, lát nữa ngươi xuống núi, nhớ nói với Liễu An cùng Phong Nguyệt giúp ta là ta không sao, mấy ngày nữa sẽ về, để bọn họ không cần quá lo lắng.” – Tiêu Dư An nói.
Trương Bạch Thuật từ trong đất rút mình ra: “Ai nha, nói gì mà nói, hai ca ca kia của ngươi mang đệ đệ ngươi đi xem bệnh, hiện tại phủ đệ cũng chỉ còn mỗi Tam Di thôi.”
Tiêu Dư An sững sờ: “Khi nào?”
Trương Bạch Thuật nói: “Mấy ngày trước, nghe nói ở Tây Thục quốc có một vị đại phu chuyên trị những chứng bệnh lạ, ai có bệnh đều có thể đến xem, nhưng mà cách Đào Nguyên thôn khá xa, đi đường cũng hết hơn mười ngày, hai vị ca ca của ngươi hỏi thăm một chút rồi mang đệ đệ ngươi đi xem bệnh luôn rồi.”
Tiêu Dư An như có điều suy nghĩ gật gật đầu, hỏi: “Lâm Tham Linh đâu?”
“A, Lâm cô nương à, chẳng phải là cha ta bị trật lưng đó sao? Ông ấy không có cách nào lên núi hái thuốc nên chỉ có thể để ta lên núi, nhưng mà y quán và cha ta dù sao cũng cần có người để ý trông coi, thế là ta nhờ Lâm cô nương hai việc này. Lâm cô nương thật là người tốt.” – Trương Bạch Thuật nói.
Tiêu Dư An còn đang suy nghĩ về chuyện xem bệnh của Tạ Thuần Quy, nhất thời không để ý đến giọng nói vui sướng của Trương Bạch Thuật khi nhắc đến Lâm Tham Linh, hững hờ ừ một tiếng: “Nói thật coi, rút cuộc thì người kia là ai?” – Trương Bạch Thuật dùng khủy tay thọc Tiêu Dư An một cái.
Tiêu Dư An đem cánh tay của Trương Bạch Thuật đẩy ra: “Kẻ thù.”
Trương Bạch Thuật khoa trương hô: “Dẹp ngươi đi, nói là thông gia còn thấy hợp lý hơn.”
Tiêu Dư An bày ra vẻ mặt ngươi muốn tin hay không thì tùy: “Nếu hắn biết là ta, nhất định sẽ đem ta thiên đao vạn quả.”
Trương Bạch Thuật không hiểu: “Vậy ngươi còn cứu hắn làm gì?”
Tiêu Dư An bĩu môi: “Ai biết, cứ cho là đồng tình đi, không thì là do ta có bệnh, đúng, nhất định là ta có bệnh, đầu óc bị ẩm ương rồi.”
Trương Bạch Thuật nói: “Tiêu Dư An, ngươi thích hắn phải không?”
Tiêu Dư An trầm mặc nửa ngày, ngẩng đầu, nắng ấm xuyên qua lá cây tạo thành từng cái bóng, bóng lá in lên gương mặt Tiêu Dư An, chỗ sáng chỗ tối loang loang lổ lổ khiến người ta nhìn không thấu vẻ mặt của hắn: “Không phải, không thích.”
Trương Bạch Thuật nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, hỏi: “Người kia đã thành thân rồi à?”
“Hửm?” – Tiêu Dư An nghi hoặc nhìn hắn: “Sao lại hỏi như vậy?”
“A? Không phải có loại người tính tình như vậy sao? Nếu như làm chuyện gì đó ngay từ đầu đã không thấy được hi vọng thì dứt khoát trốn tránh nội tâm của mình, không thừa nhận, không suy nghĩ, thật lâu qua đi, ngay cả mình cũng lừa được, cảm thấy chính mình căn bản cũng không phải quá để ý.” – Trương Bạch Thuật nói.
Tiêu Dư An vỗ tay một cái: “Ai nha, loại tính cách này thật tốt, không tim không phổi, sống cũng không mệt mỏi!”
Trương Bạch Thuật ghét bỏ khoát khoát tay: “Được được được, ngươi cảm thấy tốt là được rồi, thế tóm lại là bao giờ ngươi trở về?”
“Chờ thương thế của người kia tốt lên một chút thì ta về.” – Tiêu Dư An nói.
“Ngươi vẫn nên về sớm chút đi, mấy ngày nữa sẽ có mưa to, ở trên núi dễ bị sạt lở đất, không an toàn.” – Trương Bạch Thuật nhắc nhở hắn.
Tiêu Dư An gật gật đầu.
Trương Bạch Thuật vỗ vỗ đất trên người, lại ngẩng đầu lên nhìn sắc trời: “Được rồi được rồi, ta phải xuống núi rồi.”
Tiêu Dư An cười tủm tỉm phất tay: “Ngài đi mạnh giỏi, không tiễn nhá.”
Trương Bạch Thuật chỉ vào hắn, ra vẻ hô: “Ngươi nhìn ngươi đi! Cười như muốn nở hoa rồi kia kìa! Nghĩ rằng ta đi rồi thì có thể trở về tìm người kia chứ gì! Nhất định là như thế!”
Trương Bạch Thuật hô xong, căng chân phi nước đại xuống núi, căn bản không cho Tiêu Dư An cơ hội giải thích phản bác.
Hai tay Tiêu Dư An đặt ở bên miệng hô về hướng Trương Bạch Thuật chạy đi: “Trương Bạch Thuật, ngươi bị ngốc rồi phải không! Ngươi chạy sai hướng rồi kia kìa!!”
—
Editor: Trương Bạch Thuật, anh đúng là vua chân tướng!!!!
Thôi hôm nay 3 chương thôi, chúc mn ngủ ngon, ha ha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...