Xuyên Thành Vai Ác Nhưng Là Ác Ma Nhãi Con


Thế giới ABO có một thứ gọi là pheromone, mà anh xuyên thành một Omega, tuyến thể nằm ở sau gáy vị trí gần sát cổ áo.
Tuy là một Omega có tuyến thể khiếm khuyết không thể ngửi thấy mùi pheromone của người khác, không bị ảnh hưởng bởi các pheromone khác, nhưng anh vẫn có thể ngửi thấy mùi pheromone của chính mình.
Mùi vị gió biển sảng khoái vừa rồi chắc chắn là pheromone của anh.
Nhưng tình trạng không phải đang rất tốt sao, như thế nào lại phóng thích pheromone?
Rõ ràng lúc nãy rời khỏi phi thuyền, ở trước phòng hội nghị cũng chẳng có gì xảy ra mà...
Gió biển mang theo sương sớm nhuộm vị ngọt của dừa, từng chút một lan tỏa trong phòng, cùng mùi khói thuốc súng nồng nặc mỗi người chiếm một nửa căn phòng, kịch liệt giằng co.
Bàn tay đặt trên đầu gối của Mộc Liên Khê vô thức siết chặt lại.

Các đốt ngón tay thon dài trở nên nhợt nhạt.
Từ lúc anh ngửi thấy mùi pheromone của chính mình, cảm giác khó chịu, chóng mặt và buồn nôn đã dịu đi rất nhiều, nhưng cơn đau ở tuyến thể lại càng đau hơn.
Giống như một con thú biển đói khát lâu ngày, muốn điên cuồng nuốt chửng.
Chịu đựng cơn đau khiến tầm nhìn của anh có chút mơ hồ.

Bên ngoài phòng hội nghị, những thuộc hạ dị tộc trang bị đầy đủ vũ khí bảo vệ thủ lĩnh của họ đã không còn thoải mái như trước, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Một số binh sĩ có pheromone cấp thấp không thể khống chế giải phóng pheromone Alpha, bị đàn áp quỳ rạp xuống đất.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Này là pheromone của Điện hạ sao?" Tướng quân ma cà rồng biểu tình bối rối trong giây lát.

"Chúng ta có nên vào xem thử không?"
Pheromone của Điện hạ là đỉnh cấp, cấp S.

Lướt hết toàn bộ Đế quốc và dị tộc cũng là lông phượng sừng lân (hiếm có).
Tuy là đỉnh cấp, nhưng vẫn là Omega, nếu phóng thích pheromone thì chính là dấu hiệu của kỳ phát tình, đủ để Alpha điên cuồng chiếm hữu.
Đồng thời, pheromone cấp S cũng sẽ khiến người khác chịu áp lực cực lớn.
Cho nên Điện hạ thường ngày luôn không chế pheromone rất tốt, vì tuyến thể khiếm khuyết nên không thể ngửi thấy pheromone của người khác, không chịu ảnh hưởng của kỳ phát tình.
Nhưng bây giờ, Phó quan đã đánh hôn mê một binh sĩ Omega bị dao động pheromone đến mất trí, sắc mặt tái mét.
Hắn không nói ra, nhưng những Alpha khác cũng có thể cảm nhận được, loại pheromone mà Điện hạ đang sử dụng vào lúc này không phải là sức mạnh áp chế thường thấy trên chiến trường.
Đó là mùi của Omega trong kỳ phát tình, bớt vị lạnh lẽo và nhiều vị ngọt thanh.
Tại sao lại như vậy?!
Hơn nữa, trong hội trường còn có một loại pheromone Alpha cấp cao khác, cấp độ cao ngang với pheromone của Điện hạ.

Đó là mùi khói thuốc súng giống như một trận đấu súng cháy dữ dội.
Chỉ là Alpha này đem pheromone khống chế ở phòng hội nghị, lan ra rất ít nên bọn họ lúc này mới không chịu ảnh hưởng quá lớn.
Mà tại Hoang Tinh này, người duy nhất sỡ hữu pheromone Alpha như vậy, chỉ có Sở Hồi Chu.
"Chúng ta đã phái người canh gác toàn bộ lối vào hội trường, sao không phát hiện ra Sở Hồi Chu đi vào lúc nào?"
“Đúng vậy, còn có Điện hạ, Điện hạ không lẽ sẽ...!- chẳng lẽ Sở Hồi Chu thực ra ở bên trong”

Hắn có ý đồ xấu với Điện hạ?!
"Không thể nào! Điện hạ của chúng ta mặc dù rất đẹp trai, nhưng lại mặc áo choàng và cơ giáp, dáng vẻ thô kệch.

Alpha nào nhìn thấy người còn có ý đồ xấu xa?!"
"Điện hạ ở một mình bên trong vẫn là quá nguy hiểm.

Chúng ta nên vào trong thôi..."
“Không được, Điện hạ đã ra lệnh cho chúng ta đợi bên ngoài.

Nói không chừng....”
"Nói không chừng Điện hạ đang dùng mỹ nhân kế đối phó với Sở Hồi Chu?!"
Không khí im lặng trong phút chốc.

Bọn thuộc hạ hai mặt nhìn nhau.
"Có đạo lý, Điện hạ không loại trừ tính toán này."

"Có đạo lý, Điện hạ quả thực anh dũng vô song."
"Có đạo lý, Điện hạ, người...!người...!khuynh quốc khuynh thành!"
Mộc Liên Khê khuynh quốc khuynh thành lúc này tinh thần mê mang, cảm giác như đang quay cuồng trong gió biển và khói lửa, cứ không ngừng xoay tròn...xoay tròn...
Chiếc áo choàng vốn che khuất tầm nhìn ngày càng trở nên nặng nề hơn, cuối cùng thế giới biến thành một mảng tối tăm.
Trên ghế da, chỉ còn sót lại một bộ áo giáp cơ khí cùng áo choàng trống rỗng.
Một tiểu ác ma nhỏ nhắn bằng một con mèo, lăn từ chỗ ngồi xuống đất, chiếc sừng nhỏ màu đỏ của nó va vào mặt đất cứng, “bang” một cái tạo thành một vết lõm.
Mộc Liên Khê choáng váng tỉnh lại, còn chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, anh liền cảm giác được có người túm lấy gáy mình.
Bản thân cứ như vậy bị nhấc lên một cách nhẹ nhàng, liền gặp phải một đôi mắt phượng xanh lạnh thấu xương.
-------------------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Mộc Liên Khê: “...”(cạn lời n lần)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận