Tư thế chấp tay tâm* cực kỳ tốn sức.
Mộc Liên Khê có chút mệt mỏi, lông tơ trên đầu bị nhiệt độ nóng bức của lòng bàn tay Sở Hồi Chu làm cho nóng lên.
*động tác chấp tay chào hỏi, tay phải cuộn lại nằm trong lòng tay trái, ở đây coi như đầu tiểu quỷ cố giữ cọ cọ trong lòng tay Sở Hồi Chu
Mộc Liên Khê dừng lại, Sở Hồi Chu cũng không có phản ứng nào khác, không khỏi hận sắt không thành thép!
"Oa!"
Anh tự mình động đi, còn muốn tôi động ?
Sở Hồi Chu khẽ cười, hầu kết lăn lên lăn xuống, đưa tay vuốt ve lưng anh.
“Lại làm nũng rồi.
”
Sở Hồi Chu vuốt ve rất chậm rãi, đầu ngón tay thô ráp vuốt ve từng sợi lông trên lưng, tiểu quỷ cảm giác như đang được nhân viên mát xa chăm sóc, cái đuôi dài vui vẻ lắc lư, vặn vẹo thành cái nút thắt.
Mộc Liên Khê: "! "
Mộc Liên Khê nhanh chóng cong đuôi về phía trước, duỗi móng ra để mở nút thắt.
Sở Hồi Chu một bên vuốt vuốt, một bên không nhịn được cười nhẹ.
Mộc Liên Khê nghe hắn cười quê mình, nóng lòng muốn mở nút thắt ra, nhưng càng gấp càng không thể mở ra.
Chờ đến lúc anh vận hết công lực mở được nút thắt, liền nằm vật ra đất thở hổn hển như cái bánh.
Tay Sở Hồi Chu từ lưng đưa tới chóp sừng.
Mộc Liên Khê ngửi thấy mùi Alpha pheromone phai nhạt một chút, biết được"thủ pháp lông xù" của mình hẳn là có tác dụng, vì vậy đắc ý “Oa oa”.
"Ngươi đúng là không sợ ta.
"
Sở Hồi Chu xoa xoa “thủ pháp lông xù” càng thuận tay hơn, tự mình lầm bầm nhưng cũng giống như trò chuyện cùng Mộc Liên Khê.
"Cha ngươi là thủ lĩnh dị tộc.
Chẳng lẽ hắn không bảo ngươi đừng nên tin tưởng vào con người sao?"
Tiểu quỷ thoải mái "Oa" một tiếng, không có suy xét kỹ những câu này, tự nhiên không trả lời.
“Cũng không dạy ngươi! nên tránh xa Alpha trong kỳ mẫn cảm?”
Trong kỳ mẫn cảm, Alpha không kịp thời tiêm thuốc ức chế, hoặc liều lượng thuốc ức chế không đủ, không thể khống chế được pheromone của mình, bị bản năng nguyên thủy thao túng, làm tổn thương người khác, thậm chí còn ép đánh dấu Omega, những điều này vẫn luôn xảy ra ở Đế tinh.
Cho nên Alpha thường sẽ nhốt mình trong phòng trong kỳ mẫn cảm để tránh làm bị thương người khác.
Khi người khác đυ.
ng phải Alpha đang trong kỳ mẫn cảm, họ thường cố trốn càng xa càng tốt, không khéo lại gặp rắc rối.
Chỉ có tiểu quỷ ngu ngốc này!
Hồi nãy thậm chí còn chửi hắn rất hăng, làm loạn không vui lúc hắn chạm vào người.
Giờ thì sáp lại nũng nịu giống như đứa trẻ vậy.
Chắc chắn không phải uống canh xong thì đổi tính chứ, nhưng mà!
Mộc Liên Khê đặt móng lên mu bàn tay Sở Hồi Chu, nhẹ nhàng vỗ về hắn như người lớn.
Là biết hắn đang trong kỳ mẫn cảm nên an ủi hắn.
Ẩn trong mắt phượng xanh biếc của Sở Hồi Chu dâng lên chút ấm áp không dễ phát hiện.
"Chúng ta phải nhanh chóng quay trở về Quân đội Đế quốc.
"
-----------------------------------
Nửa tiếng sau, Mộc Liên Khê nhìn Sở Hồi Chu đi đến khoang nghỉ ngơi, pheromone trong cơ thể đã ổn định lại.
Hắn không ném anh ở buồng lái một mình nữa, cũng không có đóng cửa khoang nghỉ ngơi, xem ra cho phép anh tự do đi lại.
Tiểu quỷ ở trong hành lang chơi đùa một lát, sau đó nghe thấy tiếng chăn trải ra từ khoang nghỉ ngơi, lập tức kiễng chân lên, lẻn tới cửa phòng nghỉ ngơi.
Đúng như dự đoán, Sở Hồi Chu nằm nghiêng trên giường nghỉ ngơi.
Lưng Sở Hồi Chu quay về phía cửa, tuyến thể được cổ áo che phủ vừa vặn đối mặt với anh.
Ông trời thật tốt, cơ hội đến rồi.
Anh chỉ cần nhảy lên giường lúc đối phương đang ngủ, kéo cổ áo hắn ra, hít hà vài hơi pheromone, cảm giác đói khát không chịu nổi trong cơ thể có lẽ sẽ biến mất.
Mặc dù thiên phú trong nguyên tác bảo chỉ cần nhìn vào mắt là có thể hút được pheromone, còn hút tới cạn khô.
Nhưng kể từ lúc Mộc Liên biến thành tiểu ác ma thì thiên phú không xài được, anh chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không có chuyện gì đâu?
----------------------------
Editor: "Nói trước bước không qua! "
Mộc Liên Khê: "! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...