Xuyên Thành Vai Ác Nhưng Là Ác Ma Nhãi Con


Sở Hồi Chu híp mắt phượng, nhìn tiểu quỷ trước mặt tức giận chửi rủa mình, cặp sừng vốn màu đỏ tươi lại càng sáng hơn vì tức giận.

Đứa nhóc này đang chửi hăng thì bị sặc, bắt đầu ho khan không ngừng, trông rất đáng thương.

Mộc Liên Khê ho đến mức trong mắt nong đầy một tầng nước mắt, hai mắt đẫm lệ, tầm nhìn càng mông lung, anh nghe thấy tiếng cười khẽ của Sở Hồi Chu, sau đó lại bị hắn dùng đầu ngón tay gãi gãi nhẹ trên bụng.

A, tức quá đi, đợi chừng nào anh biến lại thành người.

Nhân gian có câu “nằm gai nếm mật”, anh nhất định nhẫn nhịn, sau này dẫn binh san bằng tinh tế đế quốc, bắt Sở Hồi Chu nếm thử mùi vị này!
"Rõ là ngươi đòi ta sờ bụng, sờ rồi thì liền không vui?"
"Oa!"
Không phải chỉ là chuyện sờ bụng thôi đâu?
Đối phương trầm mặc một lát: "Ngươi là con trai, tương lai chín phần sẽ phân hóa thành Alpha, lúc đi vệ sinh! ”
"Oa!"
Mộc Liên Khê nghiến răng nghiến lợi.

Ngươi đừng thấy ta là một đứa nhãi ác ma, liền nghĩ ta sau này phân hóa thành Alpha.


Chẳng lẽ ta không có khả năng là Omega thành niên, do tuyến thể tàn tật và rối loạn pheromone nên biến thành một đứa nhóc à?!
Sở Hồi Chu bế tiểu quỷ đang kích động lên, thấp giọng nói “Xin lỗi”.

"Nếu ngươi còn thấy không vui, chờ vào quân ngũ rồi, ta sẽ sai người may cho ngươi một bộ quần áo.

"
Mộc Liên Khê miễn cưỡng chấp nhận, kêu một tiếng đáp ứng yêu cầu này.

Náo loạn một hồi, anh càng thấy đói bụng hơn.

Anh còn đang nghĩ cách để Sở Hồi Chu nhận ra mình muốn ăn, đột nhiên nghe thấy bụng mình kêu ầm ĩ.

"Đói rồi?"
Tiểu ác ma mạnh mẽ gật đầu.

"! Nói vậy! ban nãy ngươi khiến ta sờ bụng ngươi! là vì đói?"
Tiểu ác ma oán giận gật đầu.


Sở Hồi Chu nhìn chằm chằm anh một hồi.

"Nhưng vừa rồi ta sờ vào, bụng của ngươi khá tròn mà.

"
"Oa!"
Nhóc con có thân hình ba đầu*, sao bụng lại không phì ra cho được?!
*tỉ lệ dùng trong vẽ chibi hay em bé, đầu và thân ban đầu được phác họa từ 3 hình tròn giống nhau, đầu chiếm 1/3
Ta trước đây cũng từng là người, nhìn cũng hiểu trẻ con cũng giống như tiểu ác ma còn nhỏ, bụng có chút tròn trịa.

Còn ngươi có chút kiến thức sinh hoạt bình thường nào không hả?
Sở Hồi Chu lần này không nói thêm gì nữa, thấp giọng hỏi.

"Ngươi ngày thường ăn cái gì? Bánh quy nén có ăn được không?"
Anh còn chưa kịp trả lời, đối phương đã bế anh bước về phía hành lang ngoài cửa khoang, hình như là hướng về phía nhà bếp.

"Ngươi có thể không cắn được bánh quy nén.

"
Tiểu quỷ ngoan ngoãn để người ta bế đi, đuôi khẽ đung đưa vì sắp được ăn đồ ngon.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận