Từ Nhất Đằng nhìn sự vô liêm sỉ của Ân tổ tông kia, phớt lờ vẻ mặt có phần cáu kỉnh của Sở Huyền, trực tiếp liền cùng người ta mười ngón tay đan vào nhau, ngay cả tay tì.nh trường già đời anh đây cũng chỉ có thể kêu to "Lợi hại".
Hay rồi, hiện tại sắc mặt Sở Huyền người ta càng thối hơn.
Cảm nhận được lực kháng cự trong tay, Ân Bạc cụp mắt xuống, chờ đợi hồi lâu, trong đầu lại không có ký ức mới nào xuất hiện.
Hắn ngước mắt nhìn Sở Huyền trên mặt lộ ra vẻ không vui, ngay cả khóe miệng cong cong xinh đẹp cũng hơi hơi trầm xuống, tựa hồ thật muốn đánh hắn một trận.
Hắn rất kỳ quái, tại sao thỉnh thoảng sẽ đột nhiên nhớ tới, có đôi khi chủ động s,ờ s,ờ, nhưng lại không có một chút phản ứng.
Sở Huyền thấy Ân Bạc mặt mày do dự, như thể hắn đang suy nghĩ về điều gì đó, sự trói buộc trên tay cậu đã được nới lỏng rất nhiều, cậu rút tay trái của mình từ bên trong ra, lắc lắc vài lần để cổ tay đau nhức của cậu được thả lỏng.
Tay phải đặt trên chân, một chuỗi vòng đeo tay ấn tượng trên cổ tay, còn cổ tay trái để trống.
Từ Nhất Đằng cúi người, vẻ mặt tò mò nhìn, hỏi: "Thế nào? Có nhớ gì không?"
Ân Bạc trầm khuôn mặt lắc đầu, nhìn Sở Huyền từ trong lòng bàn tay mình rút bàn tay ra, trong lòng đột nhiên giống như bị thứ gì cắn một cái, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, "Không có việc gì."
Ánh mắt Sở Huyền không nhúc nhích rơi thẳng vào trên mặt Ân Bạc, nghĩ đến hắn tự nói với mình cái gì, sau đó nhìn vào đôi mắt của đối phương thâm thúy, "Tôi cảm thấy Ân tiên sinh có thể là hiểu lầm cái gì, tôi cũng không phải thích anh, cũng không quá thích anh, hết thảy đều là trùng hợp thôi."
Cố gắng suy nghĩ nát óc, cậu cũng không hiểu tại sao khi khôi phục trí nhớ lại muốn nắm tay với cậu.
Đó là lần đầu tiên lại trước mặt hắn xem truyện H, lại tặng cho hắn đồ ăn vặt, bởi vì ngoài ý muốn đi tắm trong nhà hắn, khả năng làm hắn hiểu lầm cái gì đó, cậu hiện tại cảm thấy rất cần thiết giải thích minh bạch.
Con thuyền nhanh chóng tiến vào bờ, Sở Huyền nghiêm túc nói những lời cuối cùng: "Tôi đối với anh không có ý gì, mong anh đừng làm những chuyện sai trái như vậy nữa."
Ân Bạc ánh mắt giật giật, lông mi dài dày hơi rũ xuống, che đi đôi mắt đen lạnh lùng, hắn nhẹ giọng nói: "Là do tôi đường đột."
Lúc này thuyền đã dừng lại, Từ Nhất Đằng vội vàng giúp giải tỏa bầu không khí nghiêm nghị, đứng dậy nói: "Chúng ta đến nơi rồi, đã đến lúc xuống thuyền rồi."
Sở Huyền cùng Ân Bạc cũng từ trên thuyền đứng lên, Từ Nhất Đằng muốn xuống thuyền trước, nhưng thuyền vẫn lắc lư, cũng may một chân đạp lên bờ trước mớ có thể lên được bờ, còn có ông lão kéo cánh tay của anh ta để anh ta không xuống rơi xuống nước.
Sở Huyền đứng ở bên cạnh thuyền, không ngờ Từ Nhất Đằng lại đá thuyền đến rung lắc, có chút lắc mạnh, cậu không kịp phản ứng, thân thể mất trọng tâm nghiêng về phía mép nước, một bàn tay to mạnh mẽ một bên kéo cậu lại cậu, Sở Huyền chỉ có thể nhìn thấy lúc ngã xuống quai hàm có chút căng thẳng của Ân Bạc, nhưng lại không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Nhưng vì thuyền quá gồ ghề nên hai người cùng nhau rơi xuống nước.
Hồ rất rộng và hơi sâu nhưng rất may là ở trên bờ, cũng đều mặc áo phao.
Từ Nhất Đằng nghe thấy phía sau hai tiếng rơi xuống nước, cả người cứng đờ, giống như người máy chậm rãi quay đầu lại, chẳng lẽ là như mình sao? Là do anh ta đã đá họ xuống bằng một chân hả?
Hai người bị rơi xuống nước thò đầu ra khỏi nước, mặc dù ướt sũng nhưng bởi vì ngoại hình đẹp, họ không hề chật vật chút nào.
Sở Huyền mới vừa ngẩng đầu, liền thấy được Ân Bạc vẫn đang nắm tay cậu.
Cậu đột nhiên liền nhớ tới, Nhan Mộng Sinh đã nói với chính mình một câu, hắn nói: Vì đã nắm được bàn tay mà anh muốn nắm, nên cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không buông tay.
Khóe mắt Sở Huyền hơi hơi phiếm hồng, lặng lẽ hít sâu một hơi, rút tay ra khỏi tay Ân Bạc, để tránh bị hiểu lầm, vươn tay lau đi khuôn mặt đầy nước của mình, ánh mắt sáng ngời, "Xin lỗi để kéo anh xuống với tôi."
Mái tóc đen nhánh của Ân Bạc vẫn còn nhỏ giọt nước, đôi lông mày thanh tú và đôi mắt nhuốm nước, giống như một thiên thần sa ngã từ tế đàn rơi xuống, trong đôi mắt đen thăm thẳm của hắn chiếu ảnh ngược người kéo hắn rời khỏi tế đàn kia.
"Không sao." Lời nói nhẹ nhàng, không có bất kỳ cảm giác trách cứ.
Hắn chú tâm nhìn Sở Huyền hướng tới sát bên bờ, Từ Nhất Đằng vội vàng gào nói: "Thật có lỗi với các cậu nha! Tại sao các cậu lại ngã xuống cùng nhau vậy!"
Vì là hồ nước chảy nên nước hồ rất sạch, không có mùi lạ gây khó chịu.
Sở Huyền mím khóe miệng, không nói gì.
Bên cạnh truyền đến thanh âm đạm mạc của Ân Bạc, "Ngu công dời núi lâu như vậy, đoán chừng cậu một chân liền có thể hoàn thành, ngay cả th.ở dốc cũng không."
Đất rung núi chuyển - Từ chân to: "......"
Sở Huyền nghe vậy không nhịn được cười, mày nhíu lại, trong lòng duy nhất một chút không vui cũng không còn, cậu lên bờ rồi, quay người kéo Ân Bạc lên khỏi mặt nước.
"Đừng tức giận đừng tức giận, tôi không cố ý.
Lát nữa tôi sẽ mời cậu đi tắm ở khách sạn sang trọng nhất, còn sắp xếp cho cậu một bữa ăn ngon, được chứ." Từ Nhất Đằng tự biết đuối lý, đành phải phải chọn một sự bồi thường như vậy.
Sở Huyền muốn nói rằng đây không phải là gì, nhưng Ân Bạc ở bên cạnh nói: "Được"
Bọn họ c,ởi áo phao, người đi qua đều nhìn hai người ướt sũng, hơn nữa ngoại hình đều cao ráo, da trắng tóc đen lạnh lùng, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, không giống nhau, một người là nắng ấm với nụ cười trên khóe miệng, còn lại là lạnh lùng, như không có gì có thể lọt vào mắt.
Từ Nhất Đằng nhìn hai người, khẽ th.ở dài: "Các người, nếu như tôi không đủ đẹp trai, đi cùng các người, có lẽ sẽ cảm thấy áp lực lắm."
Ân Bạc thờ ơ liếc nhìn anh ta, không muốn vạch tr.ần anh ta, vì vậy hắn chọn cách im lặng.
Một cô bé đi lại, cô bé nói với người phụ nữ bên cạnh: "Mẹ! Anh trai mặc áo đen cùng anh mặc áo xanh nhìn đẹp quá!"
Từ Nhất Đằng mặc áo ngắn tay màu vàng, chắc chắn không phải nhắc tới anh, hít sâu mấy hơi, tựa hồ đã nhận ra hiện thực, không có tiếp tục nói cái gì.
Khi đến khách sạn, Từ Nhất Đằng mở một phòng cho hai người, nghĩ rằng cả hai đều là đàn ông, và việc mở hai phòng để tắm rửa cũng không đáng, vì vậy anh rời khỏi phòng và đi đặt trước tại một nhà hàng rất cao cấp.
"Cậu tắm trước hay tôi tắm trước?" Ân Bạc hỏi.
Sở Huyền rửa tay trước, lau khô tay, cầm điện thoại di động ở bên cạnh, không ngẩng đầu lên nói thẳng: "Anh đi rửa trước đi, dù sao thì anh ngã xuống nước cũng chỉ là vì giúp tôi một tay, tôi rất xấu hổ."
Ân Bạc thấy cậu nói như vậy, cũng không hỏi nữa mà bước vào phòng tắm.
Sau đó là tiếng nước từ vòi hoa sen đập xuống sàn nhà tắm.
Khoảng nửa giờ sau, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Sở Huyền ngẩng đầu nhìn, lần này Ân Bạc đang khoe ra bộ n.gực thanh tú, gầy gò mà lực lưỡng, cơ bụng tám múi lộ rõ, và bờ vai rộng, khiến người ta cảm thấy an toàn, ánh mắt Sở Huyền lại lần nữa trầm xuống, cái bụng này của cậu cũng không biết cố gắng a, chỉ là một mảnh bình nguyên bằng phẳng.
Ân Bạc đi tới bên cạnh cậu, không gần lắm, nhưng cậu mơ hồ có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng hương gỗ từ trên người Ân Bạc tỏa ra, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, mùi thơm rất dễ chịu.
"Chỉ có một cái áo choàng tắm, hơi nhỏ, cậu mặc cái kia đi." Ân Bạc dùng khăn lông lau tóc, dọc theo trên trán hắn tóc mái rơi xuống mà nhìn Sở Huyền.
Biểu cảm đó bất cẩn và có chút buông thả, trong đôi mắt ướt át vẫn có sự dịu dàng câu nhân.
Sở Huyền giả vờ vô tì.nh nhìn sang chỗ khác, đứng dậy khỏi giường, đi dép lê, khẽ ậm ừ rồi chuẩn bị đi vào phòng tắm.
Khi Sở Huyền đang tắm, cậu nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông xuyên qua cửa kính: "Tôi vừa đi xuống yêu cầu sữa rửa mặt, cậu có muốn dùng không?"
Thiếu niên ên trong đang định lấy khăn tắm lau người, nghe thấy hai chữ sữa rửa mặt, trên tay vẫn còn nước, mở ra một khe hở cho cửa phòng tắm, từ bên trong vươn một bàn tay thon dài ra, với các đốt ngón tay vươn tới trên cổ tay một chút, bị ánh đ.èn chiếu rọi trắng nõn đến sáng lên, lòng bàn tay vẫn là màu hồng nhạt, từ bên trong truyền ra giọng nói dễ nghe của thiếu niên, "Mang tới đây đi."
Ân Bạc mở sữa rửa mặt, định đưa qua tay phải của Sở Huyền tay phải, Sở Huyền đợi một lúc, thấy lòng bàn tay không có gì, liền bắt tay, vừa vặn lắc tay lại cùng nhẫn trên ngón tay Ân Bạc chạm vào nhau.
Một đoạn khác chợt lóe lên trong đầu.
Một người con trai đi vào phòng chiếm lấy chăn của hắn nhưng hắn không hề tức giận mà nhìn người con trai đang ngủ ngon lành như ăn phải trái cấm, biết là sai nhưng lòng hắn vẫn không thôi chịu nổi, tim đập thình thịch nhảy lên hai lần, cảm giác thật khó tả, vui mừng và hoảng sợ cùng tồn tại.
Sở Huyền bắt được sữa rửa mặt, cậu lập tức rút tay ra và đóng cửa phòng tắm.
Ký ức dừng lại một lần nữa.
Lần này Ân Bạc không còn có thể cho rằng tất cả những điều này là trùng hợp nữa.
......
"Đã lâu không có tin tức gì từ em trai anh rồi, cậu ấy vẫn ở nhà sao?" Một người đàn ông cùng Ân Giang Hà sau khi trò chuyện về việc hợp tác vô tì.nh đưa ra chủ đề này.
"Em ấy về cơ bản là ở nhà." Ân Giang Hà vừa nhấp một ngụm cà phê vừa nói.
Một người khác nói: "Tôi nghe nói rằng em trai của anh bị tai nạn xe hơi, cậu ta đã cứu được rồi hơn nữa mắt của cậu ta cũng đã lành rồi."
Ân Giang Hà vốn định nhẹ nhàng bưng tách cà phê lên, nhưng không hiểu sao sau khi nghe thấy câu này, âm thanh của tách trên bàn càng lớn hơn, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: "Em ấy bị tai nạn xe cộ sao? Xảy ra lúc nào?"
"Nghe nói vừa bị, anh hai như cậu thật bất tài, cậu ngay cả chuyện của em trai cậu cũng không biết..." Nam nhân cười cười, chỉ là pha trò.
Ân Giang Hà chậm rãi gật đầu, "Mắt em ấy nhìn không rõ.
Tôi sợ em ấy bị thương nên muốn em ấy ở nhà, gần đây tôi bận công việc nên không gọi lại, hơn nữa không có ai báo cho tôi.
Tôi thực sự sơ suất, xin lỗi.
Xin lỗi, tôi đi xem đứa trẻ bây giờ thế nào đây."
Hai người kia gật gật đầu.
Ân Giang Hà đi ra ngoài và bấm số liên lạc trên điện thoại di động mà hắn vừa liên lạc một tuần trước, tiếng bíp khiến hắn nín th.ở chờ đợi người bên kia bắt máy.
Như người ta nói, nếu bệnh mù của em trai hắn được chữa khỏi, hắn sẽ hài lòng hơn là sự hợp tác suôn sẻ của hắn.
Cùng lúc đó, Ân Bạc không sẵn sàng để thể hiện bản thân nữa, đôi mắt anh dán chặt vào Sở Huyền, người vừa đi ra khỏi phòng tắm.
Sở Huyền đang mặc áo choàng tắm vừa phải, đầu đội khăn tắm, bởi vì hơi nước mà khuôn mặt trắng nõn của cậu có hai quả bóng hồng, thật sự rất đáng yêu.
"Tôi còn có thể tiếp tục nắm tay cậu không?" Ân Bạc không chút do dự hỏi, rõ ràng là đang hỏi ý kiến, nhưng trong đôi mắt đen láy lại sáng ngời như nhất định phải đạt được.
Sở Huyền sửng sốt, không phản ứng lại lời hắn vừa nói gì, tại sao người này lại hỏi cậu một câu như vậy..
Lúc này, điện thoại di động của Ân Bạc vang lên, hắn không nhìn tên liên lạc mà bắt máy.
"Em đang ở nơi nào?" Bên kia hỏi.
"Khách sạn." Ân Bạc trực tiếp đáp.
Sở Huyền cũng tỉnh táo lại, dùng khăn lông vò tóc, lười biếng nói: "Đúng vậy, một lần chạm một triệu."
Ân Bạc: "Thành giao."
Sau khi nghe cuộc trò chuyện của họ ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của họ đột nhiên trở nên to hơn, hét lên hết cỡ——
"Em bị tiên nhân nhảy???".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...