Sở Huyền dư quang liếc đến hai bóng người, dừng động tác trên tay, hướng tới chỗ cửa nhìn lại.
Người nọ so với Nhan Mộng Sinh lùn hơn một chút, Sở Huyền tầm mắt vẫn không nhúc nhích mà dừng trên người thiếu niên nghịch sáng kia.
Thiếu niên áo trắng cả người tản ra khí chất ôn nhu như ánh mặt trời, khuôn mặt khí chất thanh tú mang theo một chút tính trẻ con như bạch ngọc nõn nà, đôi mắt trong sáng, đang nhìn lại mình.
Sở Huyền nháy mắt liền đoán được anh ta là ai.
Xa Ôn Thư, ôn nhu thiện lương giống như thiên sứ.
Đinh Tiểu Huy nhìn thấy Sở Huyền cư nhiên thái độ khác thường, nhìn thiếu niên kia biểu tình nháy mắt thay đổi, cũng thấy Nhan Mộng Sinh cùng chính mình biểu tình không giống nhau.
Nhan Mộng Sinh nhìn thấy con mắt nai con của Sở Huyền thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Xa Ôn Thư, mày cũng hơi hơi nhíu.
Hai người đi đến, Sở Huyền từ trên sô pha nhảy xuống, chậm rãi đi đến trước người Xa Ôn Thư, nhìn ánh mắt thiếu niên áo trắng giống như ngôi sao lấp lánh trong trời đêm lóe sáng sáng lên, đôi mắt hạt châu xinh đẹp một chút cũng không chớp, Sở Huyền biết rõ cố hỏi nói: "Anh là......"
Xa Ôn Thư đôi mắt mỉm cười, càng thể hiện nét ôn nhu trên người anh, mà thanh âm anh càng là nhu hòa tràn ngập từ tính, "Tiểu Huyền chào em, anh là bạn của anh em Xa Ôn Thư."
Sở Huyền nghe âm thanh ôn nhu như thế, đột nhiên liền nhớ tới Xa Ôn Thư trong truyện có bao nhiêu đáng thương, mặc dù bị bạn bè phản bội cũng chỉ là tự mình ngậm đắng nước cay, nhớ tới Xa Ôn thư tác giả miêu tả kia mưu trí, cậu đều nhịn không được vành mắt đỏ.
Nhìn thiếu niên trước mắt cười đến trong sáng như thế, Sở Huyền lại sâu kín mà liếc liếc mắt một cái Nhan Mộng Sinh, trong ánh mắt tràn ngập lên án.
Nhan Mộng Sinh: "......?"
Sở Huyền nhẹ nhàng mà túm qần áo Xa Ôn Thư, nãi âm mềm mại: "Anh ơi em thực thích anh, gặp khuôn mặt đệ nhất của anh liền rất thích."
Xa Ôn Thư thụ sủng nhược kinh, anh quay đầu đi nhìn thoáng qua Nhan Mộng Sinh, phát hiện Nhan Mộng Sinh nguyên bản mặt không có biểu tình liền càng thêm lãnh đạm, ẩn ẩn có thể nhìn thấy biểu tình xụ xụ.
"Cậu không cao hứng sao?" Xa Ôn Thư ra tiếng dò hỏi.
Nhan Mộng Sinh nhấp môi một chút, nhăn mày đẹp phản bác nói: "Mình có cái gì không cao hứng?" Cúi đầu nhìn đứa em trai nhỏ cũng nhìn Xa Ôn Thư Sở Huyền, Nhan Mộng Sinh trong lòng liền rất khó chịu.
Nhan Mộng Sinh nhàn nhạt mà hừ lạnh một tiếng, hắn cảm thấy hắn hừ lạnh thanh âm thực nhẹ, trên thực tế hai người bên cạnh đều nghe được.
Sở Huyền dùng ánh mắt hỏi Xa Ôn Thư, "Tôn đại Phật này vì cái gì lại không vui?"
Xa Ôn Thư chậm rãi lắc đầu, động tác thực nhẹ rất nhỏ, ý bảo anh cũng không biết vì cái gì.
Nhìn đứa nhỏ trước mắt đôi mắt đen nhánh không rõ nguyên do mà chớp chớp, miệng nhỏ phấn nộn không tự giác mà chu lại, hai bên gương mặt hơi hơi phồng ra, quả thực rất manh.
Xa Ôn Thư bản thân liền rất thích trẻ con, Sở Huyền đáng yêu như vậy, càng là chọc trúng chỗ mềm trong lòng anh.
Anh hơi hơi khom người, duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ Sở Huyền, chất tóc mềm mại, làm lòng bàn tay anh ngưa ngứa.
"Anh cũng thực thích em." Xa Ôn Thư lễ phép trả lời.
Biểu tình Nhan Mộng Sinh vẫn là bình đạm như vậy, nhưng giữa mày đã nhíu lại với nhau cũng đã ập lên không vui, con ngươi hơi hơi liếc xéo cực kỳ giống như trợn trắng mắt.
Không thể không nói giống như con cá nóc đang nín thở, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc.
Cố tình Sở Huyền còn nhìn không ra được Nhan Mộng Sinh là bởi vì mình mà sinh khí, Sở Huyền lôi kéo bàn tay to của Xa Ôn Thư không bỏ, trên mặt tươi cười tươi đẹp như gió.
Nhan Mộng Sinh: "......" Còn cười như vậy vui vẻ.
Xa Ôn Thư đã tới Nhan gia, cho nên lần này liền không có tham quan.
Nhan Mộng Sinh thật sự chịu không nổi hai người dính nhớp ở bên nhau, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.
"Nếu em thích cậu ta như vậy, em chiêu đãi cậu ta đi." Nhan Mộng Sinh thanh âm đạm mạc cực kỳ, đơn từ trong lời nói có thể cảm thụ ra được hắn hiện tại tâm tình không thoải mái.
Sở Huyền làm bộ không nghe được âm dương quái khí trong lời nói, thuận theo lời hắn nói gật gật đầu, nói được.
Nói xong liền lôi kéo Xa Ôn Thư rời khỏi phòng khách.
"......"
Nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ rời đi, Nhan Mộng Sinh một cổ khí nghẹn ở cổ, thiếu chút nữa tức chết.
Sở Huyền lôi kéo Xa Ôn Thư đi đến xích đu ngoài đình viện, hai người ngồi nói chuyện phiếm.
"Em thấy ánh mắt anh lần đầu tiên liền cảm thấy anh cực kỳ ôn nhu" Sở Huyền quơ quơ cẳng chân mặc quần lửng, nãi thanh nãi khí thanh âm đều không tự giác càng ôn hòa một chút, "Em thích người có tính cách ôn nhu."
Xa Ôn Thư trong ánh mắt hiện lên một cái chớp mắt kinh ngạc, cuối cùng mi mắt cong cong, cười mà không nói.
Gió nhẹ phất quá, đem tóc đen mềm mại của Sở Huyền thổi đến có chút rối, cậu giơ lên tay nhỏ sửa sửa, nghe được bên cạnh Xa Ôn Thư nói: "Tiểu Huyền, em là mấy tháng trước bị Nhan gia chủ đưa trở về sao?"
Sở Huyền gật gật đầu, nâng lên khuôn mặt nhỏ phấn nộn, "Làm sao vậy?"
Xa Ôn Thư không đáp lại, nắm tay vịnh trên ghế ngồi xích đu hơi hơi căng thẳng, cân nhắc hồi lâu cuối cùng là nhịn không được nói: "Nhan Mộng Sinh......!Không có đối với em làm ra cái gì không tốt đi?"
Sở Huyền không hiểu ra sao, anh như thế nào sẽ hỏi cái loại vấn đề này?
Xa Ôn Thư thấy khuôn mặt đáng yêu của Sở Huyền kinh ngạc, liền lập tức khôi phục ôn nhuận như ngọc tươi cười, "Bởi vì em a, Nhan Mộng Sinh kính yêu mẹ cậu ta như vậy, là tuyệt đối không có khả năng chịu đựng cha cậu ấy từ bên ngoài mang về tới một đứa con khác, đổi lại là ai cũng đều không thể tiếp thu."
Sở Huyền nghĩ nghĩ ngày đầu tiên nhìn thấy Nhan Mộng Sinh máu lạnh vô tình, rùng mình một cái, nhưng vẫn là lắc đầu nói: "Không có a, anh hai đối với em khá tốt, trừ bỏ có điểm lãnh đạm, nhưng là bản thân anh ấy liền rất quái gở lãnh đạm, cũng bình thường thôi."
Xa Ôn Thư đờ đẫn nhìn thẳng phía trước, không biết là đang nhìn cái gì vẫn là phát ngốc, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Sở Huyền cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng là không thể nói tới nơi nào kỳ quái.
Bên cạnh sân sau là một bộ bàn ghế, là dùng để cho người trong nhà tới nói chuyện phiếm dùng.
Lúc này không thể cùng Sở Huyền ngồi cùng nhau Nhan Mộng Sinh cùng Đinh Tiểu Huy liền ngồi ở bàn ghế nơi đó, hai người cách nhau rất xa, một cái trong mắt mang theo lòng hiếu kỳ, một cái ánh mắt thâm trầm, nhìn không ra cảm xúc.
Đinh Tiểu Huy uống nước chanh trong ly, uống xong đem cái ly đặt trên bàn, lẩm bẩm: "Như thế nào cảm giác tiểu Huyền đối với người này thực không giống nhau."
Nhan Mộng Sinh ngón tay thon dài trắng nõn vân vê cái ly, chốc chốc lại cầm lấy uống một ngụm, động tác ưu nhã phảng phất căn bản không phải ở sau vườn, mà là trong cung điện ở tráng lệ huy hoàng.
Chẳng qua ánh mắt hắn vẫn luôn dừng ở trên người đứa nhỏ nhà mình, nhìn cậu cùng người khác đung đưa thật vui, gương mặt thanh tú trắng nõn tươi cười.
Nhưng số lần Nhan Mộng Sinh uống nước càng ngày càng ít, ánh mắt nhìn chằm chằm hai cái thân ảnh thời gian càng ngày càng lâu.
Sở Huyền đang cùng Xa Ôn Thư trò chuyện cực kỳ hợp ý, Mạnh Hợp đã đi tới, "Tiểu Huyền, còn có người bạn của tiểu Huyền này, đến giờ nên ăn cơm trưa."
Lúc này Nhan Mộng Sinh đã đi tới, nhìn thoáng qua Sở Huyền, lại quay đầu đi nhìn về phía Xa Ôn Thư cười đến ôn nhuận, thanh âm thanh lãnh, lại có vài phần trầm thấp, "Các cậu hợp nhau như vậy có thể làm bạn đấy."
"Nào có, tiểu Huyền thực đáng yêu nhịn không được cùng em ấy trò chuyện một chút." Xa Ôn Thư cười cười.
"Cơm trưa ở đây ăn đi." Nhan Mộng Sinh nói.
Xa Ôn Thư vui vẻ đáp ứng.
Hôm nay cơm trưa cùng thường ngày phong phú giống nhau, tổng cộng làm sáu món đồ ăn, năm đồ ăn một canh, dinh dưỡng cân đối, chay mặn phối hợp.
Rốt cuộc mấy đứa trẻ đều đang ở thời điểm trưởng thành, các cô cũng không thể chậm trễ.
Không biết có phải hay không bởi vì hôm nay tâm tình tốt, Sở Huyền ăn hai chén, căng đến bụng nhỏ đều phồng lên, ăn đến cuối cùng ợ hai cái.
Cậu vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, cảm giác căng thật sự khó chịu, tiểu lông mày thanh tú đều nằm ở cùng nhau.
"Tiểu Huyền ăn no căng sao?" Xa Ôn Thư mắt chứa lo lắng, ra tiếng hỏi.
Sở Huyền vỗ vỗ bụng, "Em ăn quá nhiều, có điểm căng trư.ớng......"
Xa Ôn Thư sờ sờ đầu Sở Huyền, động tác ôn nhu rất có ý vị che chở, "Chờ em nghĩ một chút, chúng ta liền đi công viên gần đây tản bộ được không?"
"Được"
Nếu không phải vài người trong lòng đều biết rõ, nếu là người khác thấy còn sẽ cho rằng Xa Ôn Thư là anh ruột của Sở Huyền đó.
Mạnh Hợp nhìn ba thiếu niên tuấn lãng, còn có một đứa nhỏ đáng yêu, thật là bữa tiệc thị giác a, áo đen lãnh khốc, áo trắng ôn nhu, áo xanh như ánh mặt trời, áo vàng đáng yêu, phong cách rất đa dạng.
Sở Huyền cảm thấy chính mình căng đến không có như vậy khó chịu, Xa Ôn Thư dắt hắn tay nhỏ, cùng Nhan Mộng Sinh cùng đi phụ cận công viên tản bộ.
Đinh Tiểu Huy có việc trước tiên trở về trường học, không có thể cùng bọn họ cùng đi.
Công viên gần nhà rất lớn, phương tiện trò chơi cũng rất nhiều, bởi vì chung quanh đều là khu biệt thự cao cấp xa hoa, cho nên công viên người trẻ tuổi rất ít, cơ bản đều là người già dưỡng lão đang đi bộ, trẻ con cơ bản chưa thấy được mấy đứa.
Cây cối xanh ngắt, cành lá thấp thoáng, ánh mặt trời buổi chiều còn sáng, nhưng chỉ có thể xuyên thấu le lói mà chiếu qua đây, xung quanh cũng không có nhiệt độ.
Mùi hoa thỉnh thoảng thoang thoảng trên mặt đất, ấm áp dào dạt làm người ta cảm thoải mái.
Ba người đi ở trên đường lớn công viên, hai cây cổ thụ chìa ra ngoài, trên đường còn có rải rác lá xanh non rụng, giẫm trên lá rụng liền sẽ phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Bọn họ đi ở trên đường giống một bộ bức hoạ cuộn tròn, chẳng qua......
Có một người phong cách xông ra, tốc độ đi có chút nhanh, như là gió phóng.
Xa Ôn Thư lôi kéo tay nhỏ Sở Huyền, còn vì phối hợp Sở Huyền chân ngắn nhỏ, tốc độ tự giác chậm lại.
Sở Huyền lại nhìn Nhan MộngSinh trước mắt hận không thể đi đường cọ ra lửa hoa(ý nói là đi rất nhanh á), thật chính là không có so sánh liền không có đau thương, liền lấy tốc độ đi đường của Nhan Mộng Sinh này, xuyên giày cao gót chạy 800 mét, làm tốt còn có thể lấy được giải nhất.
Sở Huyền đi một lúc liền mệt mỏi, mềm thanh âm nói muốn nghỉ tạm, cuối cùng tìm được một chỗ ghế dài, ở kia nghỉ ngơi.
Xa Ôn Thư nhìn khuôn mặt phấn điêu ngọc trác của Sở Huyền, ánh mắt phá lệ nhu hòa, anh giống như đã biết Nhan Mộng Sinh vì cái gì nói không chán ghét đứa nhỏ này.
Đứa nhỏ này không chỉ có lớn lên khiến người thích, còn nghe lời hiểu chuyện, ngoan ngoãn đáng yêu, cùng đứa trẻ cùng tuổi không giống nhau.
Chính là anh lúc ấy nghe được lời đồn,từ sau khi Tưởng Huyền bị đón về Nhan gia, hoàn toàn là đứa nhỏ ngang bướng ngỗ ngược, vẽ bậy lên siêu xe, thóa mạ giúp việc, một chút lễ phép đều không có, thật giống như là không có giáo.
Liền bởi vì quá mức phóng túng, toàn bộ Nhan gia không ai thích cậu, mọi người đối với cậu đánh giá đều cực kỳ không tốt.
Nguyên lai lời đồn không thể đều tin.
Lại đi dạo một hồi lâu, Xa Ôn Thư nhìn thời gian, mở miệng nói: "Cũng không còn sớm, mình còn có việc, cậu dẫn tiểu Huyền về nhà trước đi."
"Ân." Nhan Mộng Sinh lãnh đạm mà đáp ứng, đứng lên đối với Sở Huyền nói: "Đi đi."
Sở Huyền cười đối với anh xua tay, trẻ con khang nồng đậm: "Tạm biệt, anh Ôn Thư có thời gian lại đến."
"Ừm tất nhiên rồi."
Sở Huyền lúc này mới từ ghế dài đứng dậy, nhìn đã cũng không chờ cậu Nhan Mộng Sinh thậm chí còn đi xa vài mét, giọng nói trẻ con hung địa nói: "Anh có thể hay không chậm một chút! Em theo không kịp!" Nói xong bước chân ngắn nhỏ hướng phía trước chạy tới.
Xa Ôn Thư đứng lên, nhìn bóng dáng hai người rời đi, hơi mang suy nghĩ sâu xa.
Cuối cùng tầm mắt rơi xuống quần yếm xanh trắng trên người Sở Huyền,con ngươi màu nâu như hồ sâu bình tĩnh không gợn sóng, cuối cùng nghĩ tới cái gì, đáy mắt khoái ý thâm trầm.
Chờ bóng dáng bọn họ biến mất ở trên con đường này, Xa Ôn Thư rũ mặt thần sắc đen tối mới rời khỏi công viên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...