Xuyên Thành Trứng Của Vai Ác Diệt Thế Xuyên Nhanh


Nhìn riêng thì vẫn ổn, nhưng khi đặt hai cha con cạnh nhau thì sự tương phản quá rõ ràng.

Cố Hàn Thâm trông như vừa thức trắng đêm trông con ấy?
Cho dù có thế thì cũng không thể đến mức này được chứ! Bà ấy đã lớn tuổi như vậy, cũng phải thức đến nửa đêm mới ngủ được bốn tiếng, nhưng cũng có đến nỗi như Cố Hàn Thâm đâu?
Thật ra bà ấy đã quen với cường độ làm việc như vậy từ khi còn trẻ, vì phụ nữ phải luôn vừa làm vừa chăm lo gia đình, đàn ông thường không gánh vác được việc nhà, không thấy mới chăm con có một đêm mà cả người đã trông như bị vắt kiệt rồi sao!
Có điều nói đi cũng phải nói lại, quen biết nhiều năm như vậy, mặc dù không phải ngày nào cũng ở bên nhau nhưng Vương Lê Lan chắc chắn là người ở bên Cố Hàn Thâm lâu nhất, nhưng đây là lần đầu tiên bà ấy thấy khía cạnh này của Cố Hàn Thâm.

Bỏ qua vẻ mệt mỏi của cậu, đôi tay hơi nghiêng vẫn luôn ôm chặt Bát Bát trong lòng, ánh sáng buổi sớm chiếu xuyên qua cửa sổ, nhàn nhạt chiếu lên vẻ ngoài vô cùng đẹp của hai ba con, đứa bé thì đáng yêu, ba thì có thân hình uy nghiêm, ẩn chứa một chút thần tính, như núi như sông mà bảo vệ Bát Bát ở trong lòng.


Vương Lê Lan đột nhiên có một loại trực giác, từ lúc Cố Hàn Thâm có con thì đã hoàn toàn khác xưa, nói không chừng cậu sẽ có thể chăm sóc cho Bát Bát thật tốt, thậm chí còn có thể dẫn Bát Bát lên chương trình livestream nuôi con!
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm hơi tiều tụy của Cố Hàn Thâm, Vương Lê Lan đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Bát Bát: "Sao thế này? Đêm qua Bát Bát quấy à?"
Nghe vậy, khuôn mặt vốn lạnh lùng không gợn sóng và không vui không buồn đột nhiên kích động: "Quấy ấy à?!"
Nó khóc cả một đêm, chỉ một chữ "quấy" là có thể diễn tả được hết ư?!
Thằng nhóc quỷ quái này!
Vừa sấy tóc xong là đói! Tiếp đó là cơn ác mộng uống sữa, tè dầm, đi ị, vào lúc mà Cố Hàn Thâm tưởng cuối cùng nó cũng chịu ngủ say rồi thì thằng nhóc thối tha này lạ bắt đầu ậm ừ nói nhảm như không hề ngủ.


Chỉ nói nhảm thôi thì cũng nhịn được, Cố Hàn Thâm đã buồn ngủ lắm rồi, nên cứ mặc cho nó nằm trên ngực nói nhảm, nhưng Bát Bát không chịu buông tha cho cậu, cứ vừa dùng nắm đấm nhỏ đấm vào ngực cậu, vừa ê a giả vờ khóc.

Cố Hàn Thâm bất lực, đành phải mở đường link mà Khâu Tuyền Ninh đã gửi cho cậu lúc trước ra, cố gắng tìm kiếm nguyên nhân khiến Bát Bát quấy khóc vào nửa đêm, nhưng lại chỉ nhận được kết quả là tình trạng này rất bình thường.

Cũng không thể nói đây là điều mà các bà mẹ và một số ít ông bố đều phải trải qua, mà chỉ có thể nói rằng mỗi “quỷ nhỏ” đều có kỹ thuật hành hạ độc đáo của riêng mình, không nhất thiết phải trùng nhau.

Cố Hàn Thâm chỉ có thể thử từng cách theo hướng dẫn trên mạng, nhưng cách nào cũng phải chịu thua thằng bé, đôi mắt to của nó vẫn mở tròn xoe, dỗ kiểu gì cũng không buồn ngủ.

Hơn nữa, cứ hơn một tiếng là lại phải uống sữa một lần, khi trời vừa hửng sáng, sự hối hận của Cố Hàn Thâm đã lên đến đỉnh điểm - cậu không nên trả đũa!
Nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy mình bị đồ quỷ nhỏ này thao túng tâm lý rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận