Động tác kéo nhóc con của cậu ngừng lại, nhìn nước miếng đã chảy ra thấm ướt cái miệng nhỏ, cậu nhếch môi mỉm cười: “Cháu nhìn sơn động rách nát này rồi nhìn bộ quần áo rách nát của chú xem, trông có giống sẽ đáp ứng được cháu không?”
Quý Hàn Thâm vừa nói vừa chỉ tay vào vách đá bụi bặm xung quanh: “Lần này cháu thật sự dựa vào nhầm người rồi, chú cũng không phải là đại oan chủng gì.”
“Không, chính là ba!” Sau khi được chú hệ thống giải thích cặn kẽ, đứa trẻ rất chắc chắn, mặc dù ba ruột của thế giới này không đổi tên thành đại oan chủng, nhưng ba quả thực là một siêu cấp đại oan chủng.
Trong lúc hai ba con đang nói chuyện, ngoài cửa hang bất ngờ vang lên một tiếng “bang”.
Vốn dĩ thằng bé còn đang lớn tiếng khẳng định thân phận oan chủng của ba ruột, nhưng lại bị âm thanh vang lên đột ngột này làm cho hoảng sợ đến rụt cổ lại, sau đó dính sát vào lòng ba, móng vuốt nhỏ màu trắng cũng túm chặt lấy cổ áo ba nó.
Quý Hàn Thâm lập tức nhìn theo hướng tiếng động.
Hang động này không lớn, chỉ là một chỗ để nghỉ chân sưởi ấm tạm thời.
Cậu nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ một con thỏ béo vừa tự đâm đầu chết ở cửa hang.
Quý Hàn Thâm: “...”
Vẻ mặt cậu lập tức cứng đờ, sau hơn mười năm sống trong núi, lần đầu tiên Quý Hàn Thâm gặp phải con thỏ chủ động đâm đầu chết trong câu “ôm cây đợi thỏ”.
Chờ chút...!Vừa rồi thằng nhóc này gọi món, có phải món đầu tiên nó nói là thịt thỏ om không?
Thấy ba không trả lời, thằng bé không đợi được nữa, hỏi: “Đó là con gì ạ?”
Quý Hàn Thâm im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Thỏ om...!không phải, là thỏ hoang!”
Nói xong, cậu có hơi hoảng hốt mà đứng lên, theo bản năng đỡ lấy đứa nhỏ trong áo bông.
Lúc này ngoài cửa hang vẫn có gió tuyết lùa vào, nhưng Quý Hàn Thâm không hề quan tâm đến cái mông trần của mình đang bị gió thổi qua, cậu cầm con thỏ đã chết trong tay và áng chừng trọng lượng của nó, càng đo, cảm xúc trên khuôn mặt cậu càng trở nên kỳ quái hơn.
Bình thường loài thỏ hoang ở núi này chỉ có thể to đến khoảng hai tới năm cân, vào mùa đông không tìm được thức ăn thì chúng còn gầy hơn.
Tuy nhiên, con “thỏ thành ngữ” trong tay Quý Hàn Thâm lại nặng đến gần tám chín cân.
Nếu không phải đã cầm trên tay thì Quý Hàn Thâm thật sự khó mà tin vào thời điểm này lại có một con thỏ béo như vậy, nói là vua thỏ béo nhất trong núi cũng không phải khoa trương, hơn nữa còn là một con vua thỏ đầu óc không bình thường.
Đối với một “lão thợ săn” vừa tròn mười tám tuổi như cậu mà nói, sự việc này có tác động lớn hơn rất nhiều so với “mông đẻ trứng” và “em bé nhân sâm".
Quý Hàn Thâm im lặng một lát, nhưng tốc độ xử lý thỏ rừng của cậu lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Trên người cậu có một con dao nhỏ, chỉ cần chặt vài nhát vào vị trí quan trọng, cậu đã có thể nhanh chóng xiên con “thỏ thành ngữ” này lại và nướng trên đống lửa.
Ngoài dụng cụ đánh lửa và củi khô, mỗi điểm nghỉ chân sưởi ấm của Quý Hàn Thâm đều có một gói gia vị.
Tỷ lệ thịt của một con thỏ bình thường cũng chỉ khoảng trên dưới ba mươi phần trăm, hơn nữa vì hàm lượng chất béo thấp sẽ làm nó bị khô, để cho ngon hơn thì nên phết một ít dầu khi nướng.
Nhưng đối với thôn Tiểu Lâm ở thời đại này, dầu vẫn còn là thứ rất quý.
May mắn là đây không phải con thỏ bình thường, con vua thỏ béo tự nhảy vào lưới không chỉ có tỉ lệ thịt cao mà còn nhiều mỡ hơn so với những con thỏ Quý Hàn Thâm đã bắt trước đó.
Lớp mỡ của nó rất dày, chẳng bao lâu đã bị lửa nướng chảy ra, Quý Hàn Thâm rắc một ít gia vị và trở mặt khác cho đến khi mùi thơm lan toả khắp hang động, nước miếng của nhóc con đã tràn ra thành sông lớn.
“Oa...!Thơm quá thơm quá...”
Quý Hàn Thâm nhìn xuống đứa trẻ trong lòng đã bị mùi thịt thỏ nướng mê hoặc, không kìm được mà mỉm cười.
Lúc nghe thằng nhóc này nói ra tên từng món một, cậu còn tưởng rằng nó là một em bé nhân sâm rất kén ăn, không ngờ chỉ cần một con thỏ nướng đã khiến nhóc con trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm như vậy.
Quý Hàn Thâm mới vào núi không lâu đã bị tuyết chôn vùi, sức lực của cậu chưa được dùng hết nên cậu chưa thấy đói lắm, cậu chọc con dao nhỏ vào thịt thỏ để thử độ chín, khi nhận thấy nó gần như đã chín thì mới cắt một miếng thịt đùi thỏ đưa tới bên miệng nhóc con.
“Đây, ăn đi!”
Hai mắt đứa trẻ lập tức sáng như đèn pha, tuy nhiên ngay sau đó lại sinh ra vấn đề mới: “Nóng quá, ba ơi thổi thổi!”
“Chú không phải là ba của cháu!”
Quý Hàn Thâm thổi một hơi vào thịt thỏ: “Cháu là em bé nhân sâm mà còn sợ nóng sao?”
Vẻ mặt ghét bỏ của cậu như đang nói: Không phải chứ? Thần tiên bây giờ đều kém cỏi như vậy à?
Đứa trẻ cũng chu miệng nhỏ, thổi mạnh vào thịt thỏ nướng đang bốc khói, nó thèm đến mức nuốt nước miếng, vậy mà vẫn không quên giải thích: “Con không phải em bé nhân sâm, con là con của ba! Con ruột!”
Quý Hàn Thâm hừ lạnh, đúng lúc miếng thịt thỏ trong tay đã nguội đi nhiều, cậu nhét miếng thịt thỏ vào miệng của đứa bé, chặn cái miệng nhỏ lừa người này lại.
Khoảnh khắc miếng thịt thỏ thơm ngon, béo ngậy được đưa vào miệng, nhóc con vui đến mức nheo hai mắt lại, chiếc cổ co lại như muốn tan chảy ngay tại chỗ, làm cho đầu bếp Quý Hàn Thâm rất có cảm giác thành tựu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...