Xuyên Thành Trứng Của Vai Ác Diệt Thế Xuyên Nhanh


Cơn tức giận giữa hai hàng lông mày của Hàn Thâm càng nhiều hơn, đầu ngón tay khẽ động, một luồng khí giống như một viên sỏi vô hình, đập cái bốp vào ngực của cậu nhóc.
Ngay lập tức, trạng thái tạm dừng và tắt tiếng của cậu nhóc được giải trừ.

Cậu nhóc vừa mới rơi vài giọt nước mắt, phát hiện mình có thể cử động nên lập tức không còn khóc nữa, ngẩng đầu nhỏ lên lao vào lòng ba, nhưng bị Hàn Thâm dùng một ngón tay chặn lại.
Cậu nhóc chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như vậy bao giờ cả đấy?
Trước đây, hễ nó đỏ mắt là ba vội vàng ôm vào lòng dỗ dành ngay, từ nhỏ nó đã là cục cưng được ba yêu thương chiều chuộng!
Cậu nhóc vô cùng uất ức, mũi chua xót, nước mắt lại sắp không kìm được, giọng nói non nớt xen lẫn tiếng khóc luôn là vũ khí lợi hại nhất để ba đầu hàng: "Ba ơi ôm con~ ba ba~"

Từ nhỏ Hàn Thâm đã tu luyện nội công, thính lực và thị lực tốt hơn người thường rất nhiều, dù ở trong phòng tối vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt.
Hàn Thâm nhanh chóng phát hiện, đứa trẻ trước mặt không chỉ có đôi mắt xanh thẳm giống hệt cậu, mà ngũ quan cũng rất giống.

Cộng thêm những suy nghĩ không ngừng thôi thúc trong lòng, dù Hàn Thâm vẫn tin chắc rằng trứng to hơn mông là điều không thể, nhưng suy nghĩ trong lòng vẫn dao động.
Hàn Thâm cau mày, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Cậu nhóc mím môi, sắp khóc: "Ba ơi ba ơi ba ba a!"
Có lẽ do ánh mắt của Hàn Thâm quá lạnh lùng, vô tình, có lẽ là do nó muốn được ôm ấp nhưng liên tục bị từ chối, đứa trẻ từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lập tức òa khóc.
Cậu nhóc vừa ngửa cổ gào khóc, vừa dùng tay chân ngắn ngủn đá đạp để trút giận.
Tuy nhiên khi bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc theo thói quen đập vào giường, nó không chạm vào sự mềm mại quen thuộc, mà là những khối ngọc cứng.
Dưới tấm lụa tuyết trắng không phải là những lớp gấm êm ái, mà là những khối ngọc lạnh lẽo!
Cậu nhóc "Á" một tiếng rồi rụt tay lại, hai bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực xoa xoa cho đỡ đau, phát hiện mép bàn tay mập mạp đã đỏ ửng, nó càng thêm uất ức, vung bàn tay "bị thương" về phía ba cũng không có tác dụng.
Cậu nhóc tức giận vung cánh tay nhỏ bé lên, lần này nó đã học khôn, nếu giường cứng thì nó sẽ đập vào chân ba, kết quả lại phát hiện ra sự chênh lệch về chiều dài cánh tay quá lớn, dù cậu nhóc có vung tay đến mức gió thổi vù vù, đầu ngón tay thẳng tắp cũng không chạm được đến đầu gối của Hàn Thâm.
Nó chỉ có thể tức giận một lúc, ngoài việc khóc to hơn, cậu nhóc không thể làm gì khác.
Hàn Thâm im lặng hồi lâu, cậu nheo mắt, như suy tư gì đó, xác nhận nói: "Ngươi tên...!Ba Ba à?"

Một câu hỏi khiến cậu nhóc ngớ người, tiếng khóc ngừng lại, ba ngốc rồi sao?
Nó chớp chớp mắt, sau đó mới nhận ra người ba trước mặt đúng là rất khác trước.
Mặc dù vẫn có ngoại hình giống hệt ba nó, nhưng người này có mái tóc dài, mặc quần áo kỳ lạ, ngủ trên chiếc giường cứng như đá, hơn nữa hình như cũng hoàn toàn không nhận ra nó? Cậu lại hỏi nó có phải tên là "Ba" không nữa?
Nghe hệ thống thuật lại cốt truyện thế giới, cậu nhóc cũng suy tư cau mày.

Hai ba con với biểu cảm giống hệt nhau trông càng giống nhau hơn.
Thấy cậu nhóc không trả lời mình, hệ thống tưởng nó lại thấy mơ hồ với cốt truyện này, nghĩ mới thấy mấy mối thù sâu xa trong cốt truyện thật sự quá khó hiểu đối với một đứa trẻ hai tuổi.
Nó nói nhiều hơn nữa thì cái đầu hai tuổi của đứa trẻ này cũng không hiểu được, nên tóm gọn lại: [Nếu cháu không hiểu thì cháu cứ coi như ba mình bị mất trí nhớ, quên cháu và mọi thứ khác rồi.]
Cùng lúc đó, cậu nhóc trả lời câu hỏi "Ngươi tên Ba Ba?" của Hàn Thâm: "...!Ừm, cũng không phải là không được." Đổi từ Bát Bát thành Ba Ba, ừm, đúng là một con đường mà nó chưa nghĩ đến bao giờ.
Hàn Thâm: "?"

Cậu nhóc đảo mắt, nghĩ thầm nó đã gọi cậu là ba lâu như vậy, để cậu gọi nó là ba ba hình như cũng không quá đáng nhỉ? Ai bảo ba khốn kiếp này quên mất nó, còn chủ động hỏi có phải nó tên là Ba Ba không chứ…
Nghĩ đến đây, cậu nhóc gật đầu chắc nịch: "Không sai, con tên là Ba Ba."
Hàn Thâm: "..."
Cậu thật sự không hiểu “Ba Ba” có nghĩa là gì, nhưng vẻ mặt gian xảo vừa rồi của đứa bé này quá rõ ràng.
Hàn Thâm cau mày, không để ý tới, tiếp tục hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?"
Vừa dứt lời, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc lập tức trở nên tức giận: "Con là, con là Bát Bát, không, con là Ba Ba, con là con của ba! Con ruột!"
Hàn Thâm là chưởng ấn Ty Lễ Giám, đồng thời kiêm nhiệm chức vụ đốc chủ Đông xưởng, những thủ đoạn tra tấn của Cẩm y vệ toàn do cậu nghĩ ra, xưa nay không chịu nổi những lời nói dối trắng trợn như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui