Sau khi ghi chép xong xuôi, Cao Ninh ra ngoài mới phát hiện trời đã sắp sáng.
Sau một đêm mưa, mặt đất trở nên sạch sẽ, ven đường xanh ngắt với từng hàng lá sồi vô cùng tươi tốt.
Thời gian còn quá sớm, bên ngoài vẫn rất yên tĩnh, chỉ có những công nhân bảo vệ môi trường đang làm vệ sinh.
Cô liếc mắt nhìn sang bên đường cái đối diện, cửa hàng bán đồ ăn sáng còn chưa mở cửa, bụng đói khẽ kêu vài tiếng báo hiệu.
Hôm qua không ăn cơm tối.
Ôn Trác Tu còn đang ở bên trong với Văn Dương chờ kết quả thẩm vấn.
Mấy tên trộm kia vẫn rất mạnh miệng, chưa chịu khai ra người chủ mưu phía sau là ai.
Văn Dương gọi điện thoại kể sơ sơ vụ việc cho Vương Chức nghe.
Bọn họ vẫn đang ở cục cảnh sát ngoại ô, đoán chắc rằng hôm nay không quay được cảnh ngoài trời.
Tin tức bất ngờ này khiến Vương Chức chưa tỉnh ngủ hẳn đã nhảy dựng từ trên giường dậy: “Xảy ra chuyện gì? Mọi người không sao chứ?”
“Không sao cả, chỉ là cả đêm không ngủ nên cảm thấy mệt mỏi.”
“Vậy hôm nay tôi quay những cảnh khác trước, điều chỉnh lại một chút, ngày mai quay cảnh của các cậu sau.
Trước tiên hôm nay nghỉ ngơi một ngày đã.”
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Văn Dương đến bên cạnh Ôn Trác Tu, cùng anh hướng mắt xuyên qua tấm kính thủy tinh nhìn những người đang bị thẩm vấn trong phòng.
“Gần đây cậu chỉ tham gia quay chụp, những thứ này là ai bày ra đây?”
Cho đến tận lúc này Văn Dương vẫn còn sợ hãi trong lòng, nếu không điều tra rõ ràng anh ấy sẽ không thể yên tâm.
Ai biết được còn có lần sau hay không?
Ôn Trác Tu nhớ lại ngày hôm qua, sau khi quay về thành phố, dọc đường các biển báo đã khiến Văn Dương đi sai hướng, đi không xa lắm nhưng lại sai tuyến đường.
Bọn chúng mất công sức lừa gạt như vậy để dẫn họ đến giao lộ kia, thoạt nhìn không giống muốn bắt cóc.
Hơn nữa, việc đập vỡ cửa kính xe hoàn toàn là cách làm của đám liều mạng.
“Về khách sạn trước.” Ôn Trác Tu xoay người đi đến cầu thang.
Khi xuống tầng, anh nhìn thấy Cao Ninh đang ngồi ở chỗ ghế dài chờ bọn họ, trên mặt hiện rõ nét mệt mỏi.
Trở lại khách sạn, sau khi ăn bữa sáng, Cao Ninh nén mệt mỏi để xử lý một chút công tác bưu kiện.
Ôn Trác Tu ra ngoài quay phim, nhóm quản lý cấp cao của Đầu tư Trác Vực và Giải trí Tu Danh gửi các bưu kiện qua, bên trong có hệ thống các công việc cần báo cáo với anh.
Những công việc này luôn được Cao Ninh chỉnh sửa cho chỉn chu rồi mới tập hợp lại gửi sang hòm thư của Ôn Trác Tu.
Có lẽ do vừa hoàn thành một đơn làm ăn lớn nên bưu kiện do tổng giám đốc Đầu tư Trác Vực gửi đến được viết khá kỹ càng và tỉ mỉ, trong đó còn nhắc đến nhà họ Liễu.
Vị tổng giám đốc này kể chuyện vô cùng sống động, rất kích thích.
Đoàn đội của bọn họ gặp nhà họ Liễu trên thương trường tài chính, sau khi tranh giành vô cùng quyết liệt, cuối cùng Đầu tư Trác Vực đã được kiếm lợi nhuận từ ba công ty con của nhà họ Liễu.
Phía dưới còn hào hứng tâng bốc, nịnh hót Ôn Trác Tu, chờ anh quay về mở tiệc rượu chúc mừng.
Cao Ninh mỉm cười, vì chuyện tối qua mà tâm trạng vị ảnh đế không được tốt, vừa hay bây giờ có tin này gửi qua giúp anh vui vẻ hơn đôi chút.
Lúc nhận bưu kiện, Ôn Trác Tu đang vừa gọi điện thoại vừa xem: “Đúng, chú Phương, chú giúp cháu điều tra xem gần đây mấy người này liên hệ với những ai.”
Đầu bên kia nói điều gì đó, Ôn Trác Tu trả lời: “Đã nhiều năm rồi cháu không điêu khắc mấy đồ vật kia nên ngượng tay.
Năm trước cũng chưa làm được, hết năm nay nhất định sẽ đưa cho chú.”
Khi anh nhìn vào bưu kiện, thấy ghi chú Cao Ninh cố ý thêm vào, đọc bưu kiện báo cáo kia, lông mày anh nhíu lại.
Lại là nhà họ Liễu.
Những năm gần đây, Đầu tư Trác Vực luôn nằm trong tầm chèn ép của nhà họ Liễu, mỗi lần đều đến khi nhà họ Liễu thất bại mới chấm dứt.
Nhưng Liễu Hạc càng thất bại càng đánh hăng, nhóm tinh anh tài chính của Đầu tư Trác Vực làm sao có thể bỏ qua mẻ cá lớn như vậy.
Quan hệ giữa hai nhà Ôn và Liễu lúc tốt lúc xấu, thời điểm quan hệ hòa hữu có thể ăn cơm với nhau, ví dụ như vào bữa tiệc sinh nhật lần trước.
Còn thời điểm xấu chính là ở trên thương trường như chiến trường, đấu đến anh chết tôi sống.
Quý Thiến cảm thấy thấp thỏm bất an, hôm nay Ôn Trác Tu còn chưa đến.
Hôm qua Đinh Hội gọi điện cho cô ta, ngấm ngầm đề cập đến một trăm vạn.
Chỉ cầu mong không xảy ra chuyện gì.
“Đạo diễn Vương, sao hôm nay nam chính không có mặt vậy?” Cô ta nhìn Vương Chức, bắt đầu lấy dáng vẻ của người nữ chính.
“Hôm nay họ không đến, chúng ta quay cảnh của cô trước.
Cô Quý vào trang điểm thay trang phục dần đi, ta tranh thủ quay mấy cảnh.” Vương Chức nói lái sang đề tài khác, không hề đề cập đến nguyên nhân vì sao họ không tới.
Ở đây nhiều người, Vương Chức vốn cũng bề bộn công việc, cô ta cũng không có cơ hội dây dưa thêm.
Hôm nay đứng đầu hot search vẫn là bạn gái mới của ảnh đế, đã có người nhận ra vị bạn gái này chính là trợ lý nhỏ từng được tìm kiếm mạnh mẽ một năm trước.
Còn có người còn tung ra tin tức hai người đã gặp nhau trong bữa tiệc sinh nhật của nhà họ Ôn, họ phát triển đến giai đoạn gặp mặt bố mẹ, bây giờ chỉ còn ngồi chờ khi nào mới truyền ra tin kết hôn.
Tin hot search này quá nóng, lại thêm mấy đề tài liên quan đã đẩy hot search couple Đế Hậu ra khỏi danh sách hot search, dù sao cô diễn viên này còn chưa đến nhà lớn của họ Ôn bao giờ.
Trạng thái của Quý Thiến không tốt, sau vài lần NG, Nguyên Tây không chịu nổi nữa bèn kéo cô ta vào phòng nghỉ ngơi chuyên dụng.
“Sao hôm nay cô lại thế này? Cứ thấp thỏm mãi, không phải vì người ta không đến mà cô không thể quay tốt đấy chứ?” Giọng điệu của Nguyên Tây cao cao tại thượng, không để lại cho cô ta chút mặt mũi nào: “Tiền bên Đinh Hội không phải dễ dàng lấy như vậy.
Cô đừng tưởng rằng đến lúc đó, Liễu Hạc có thể che chở cho cô ta, cũng không nhìn lại xem bản thân mình có năng lực hay không, tôi khuyên cô ít qua lại với cô ta thôi.”
Từ lâu trong lòng Nguyên Tây đã hiểu rõ, thậm chí từng cử chỉ hành động của Quý Thiến cũng không thể trốn khỏi ánh mắt của cô ta.
“Chị Tây, vốn dĩ em không hề nghĩ sẽ lấy, chỉ là em sợ cô ta làm chuyện điên rồ nên mới hành động.”
“Bây giờ không phải đã lấy rồi hay sao?”
Quý Thiến không nói lại được, Đinh Hội đã lạc vào con đường sai trái, một đi không thể quay đầu.
“Dù có sốt ruột cũng phải cố gắng quay phim cho tốt.”
Nguyên Tây xoay người đi về phía máy quay phim, Quý Thiến ngây người đứng im tại chỗ một lúc.
Cô ta cắn chặt răng, cầm điện thoại di động ra chuyển lại cho Đinh Hội một trăm vạn, hơn nữa còn kéo đen tên cô nàng.
Sợ rằng kẻ điên này càng lúc càng chơi lớn.
Rất nhanh sau đó tiếng di động vang lên.
“Quý Thiến, cô có ý gì?” Chờ thật lâu Quý Thiến mới chịu nhận cuộc gọi, phía bên kia lập tức truyền đến giọng nói của Đinh Hội.
“Tôi hối hận rồi, tiền chuyển lại cho cô, không cần tiếp tục hỏi tôi hành trình của bọn họ nữa, cô tìm người khác đi.”
“Bây giờ hối hận còn kịp không? Đừng có ngu ngốc thế.”
“Có ý gì?”
“Có người muốn mạng sống của Ôn Trác Tu.” Đinh Hội không đợi cô ta đáp lời đã trực tiếp cúp máy.
Cô ta mặc áo ngủ tơ tằm tự chế tạo, đường cong lả lướt đầy quyến rũ, trên làn da trắng nõn hiện lên vài nốt dâu màu hồng, trong ánh nắng buổi sớm mai lại càng làm tăng thêm vẻ ám muội.
Chiếc giường lớn phía sau cô ta hỗn độn, giá áo cạnh giường treo bộ âu phục màu đen, trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng nước chảy.
Trong khách sạn, khi Cao Ninh tỉnh lại đã là năm giờ chiều.
Cô vừa chợp mắt mà đã ngủ lâu như vậy, quờ tay với chiếc điện thoại, cô phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, vài tin nhắn WeChat được gửi đến.
Ôn Trác Tu và Văn Dương không ở khách sạn, anh để lại tin nhắn WeChat nói với cô rằng đã có kết quả thẩm vấn, hai người họ đến cục xem tư liệu.
Trong đó còn có tin nhắn WeChat do Quý Thiến gửi đến, cô ta hẹn gặp cô ở khách sạn vào buổi tối.
Tạm thời chưa có việc gì làm, Cao Ninh quyết định hoàn thành nốt bức tranh lần trước, vì thế cô gọi một phần ăn tối mang đến phòng, vừa ăn vừa vẽ.
Khi bức tranh cơ bản được hoàn thiện cũng là lúc điện thoại của khách sạn vang lên, bên phục vụ nói rằng có người đến tìm cô.
Cô lập tức thay bộ quần áo phù hợp, xuống tầng đến quán cà phê.
“Surprise! Ngạc nhiên không, vui mừng không?” Một đại mỹ nữ cao gầy có mái tóc dài xoăn lọn sóng mở hai tay về phía cô: “Tớ vừa khéo đi công tác đến chỗ này đã nghĩ muốn đến nhìn cậu.”
“Tiểu Dĩnh, sao cậu không nói sớm.
Nếu tớ biết cậu đến, tớ sẽ không ăn cơm hộp đâu!” Cô tiến lên ôm người bạn tốt, nhẹ nhàng đấm nhẹ bả vai cô ấy: “Cậu ăn tối chưa?”
“Công ty chúng tớ đang làm điều tra nghiên cứu gần đây, hai ngày nay ăn đồ ăn của nhà nông.
Hôm qua đã nghĩ đi tìm cậu mà lúc ấy phục vụ nói cậu không quay về khách sạn, thành thật khai báo đi, có phải đã cùng ngài Ôn vui vẻ hay không hả?”
Vẻ mặt Cao Dĩnh giảo hoạt, cực kỳ tò mò đối với tình cảm cuộc sống của người bạn tốt.
“Vui vẻ cái gì, chỉ thiếu chút nữa là kinh hãi đây!”
Hai người ngồi xuống, Cao Ninh kể về chuyện giật gân tối hôm qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Dọa người như vậy? Mẹ tôi ơi!” Cao Dĩnh che miệng lại, che giấu vẻ kinh ngạc, cô ấy nhỏ giọng nói: “Những ân oán tình thù của người nhà giàu, may mà cậu không việc gì.”
“Không sao.” Cao Ninh lắc đầu, hiện tại được gặp người bạn tốt thậm chí cô còn thấy vui mừng sau khi thoát khỏi kiếp nạn.
“Tớ nói với cậu nha, khi tớ được chuyển đến đây, ông chủ của chúng tớ lấy được hạng nhất đầu tư, tăng cho tất cả người làm công chúng tớ một bậc tiền lương.
Cuối năm nay tớ có thể tích góp được mười lăm vạn, đến lúc đó nhất định sẽ trả tiền cho cậu đầu tiên.”
“Thật à? Đấy là chuyện cực kỳ tốt, rất đáng chúc mừng.” Cao Ninh cũng thấy vui thay bạn mình: “Ông chủ công ty các cậu quả là người tử tế.”
“Đúng vậy, nghe nói ông ấy quen với người giàu nhất trong chùa, họ thường xuyên ở cùng nhau nghe kinh phật.
Này nhé, chỉ cần một cọng lông của người nhà giàu kia thôi là đã có thể cứu lấy một công ty sắp đóng cửa đấy.”
“Nhà giàu số một đầu tư?”
“Ừ ừ, nghe nói còn muốn trùng tu lại cửa hàng Nịnh Mông Thọ.”
“Nịnh Mông Thọ?”
“Đúng rồi, công ty chúng tớ làm về du lịch tàu biển, chở khách định kỳ đã gần hai mươi năm, khi người kia còn trẻ đã từng đi, bọn họ cũng được coi như bạn bè lâu năm.
Đáng tiếc năm đó Nịnh Mông Thọ va phải đá ngầm, ông ấy đã thất lạc đứa con gái.
Có lẽ bây giờ muốn dạo qua chốn cũ, nghe nhóm làm lâu năm trong công ty nói là lúc ấy Nịnh Mông Thọ chính là món quà sinh nhật mà ông ấy tặng cho người con gái nhân sinh nhật ba tuổi.
Thật đáng tiếc, người không thấy, thuyền cũng bị hủy, đến nay vẫn còn được lưu trong kho hàng của ông chủ.”
Cao Dĩnh nhấm một ngụm cà phê, thấy bạn mình ngẩn người.
Cô ấy lấy tay quơ quơ trước mặt cô, nói: “Nghĩ đi đâu thế?
“Không có gì.”
“Ngày đó khi người này đến công ty, trong lúc vô tình, tớ đã nghe thấy ông ấy nói với ông chủ là muốn tìm con gái.
Khi ấy hai vợ chồng họ quá đau lòng, sợ tức cảnh sinh tình nên trốn ra nước ngoài, mấy năm nay vẫn luôn hối hận.”
Hai người tán gẫu một hồi đến quên cả thời gian, cho đến tận khi Quý Thiến gọi điện thoại đến mới biết cô ta đã ở phòng chờ khá lâu rồi.
“Tớ về trước đây, không nhịn được muốn chia sẻ niềm vui với cậu nên mới chạy đến, cậu bận rộn như vậy khi nào mới có thời gian rảnh chứ.”
Cao Dĩnh đứng lên kéo cánh tay của Cao Ninh: “Cậu nhiều việc đến mức gầy rộc cả người rồi này.”
“Người gầy nhìn mới đẹp chứ.” Cao Ninh cười tiễn cô ấy ra khỏi khách sạn.
Quý Thiến đi tới đi lui trong phòng, vất vả lắm cô ta mới thu đủ dũng khí nói tình hình thực tế với Cao Ninh, ai ngờ cô lại có thể quên mất chuyện này!
Khi tiếng gõ cửa vang lên, cô ta lập tức dừng bước, do dự một hồi rồi cuối cùng cũng cắn răng ra mở cửa phòng.
“Cô Quý, xin chào.” Cao Ninh đứng ngoài cửa mỉm cười với cô ta.
Quý Thiến nghiêng người cho cô vào phòng, còn cẩn thận ló đầu ra hành lang ngó nghiêng.
Cao Ninh bị một loạt hành động gấp gáp này của cô ta làm khó hiểu.
Thần thần bí bí.
“Cao Ninh, có chuyện tôi… Tôi phải nói thật với cô.”
Trong phòng khách sạn, cô ta kể toàn bộ chuyện của Đinh Hội.
“Thật xin lỗi, tôi không biết mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.”
Cao Ninh vẫn biết Quý Thiến không phải người to gan, thấy cô ta biết dừng chân trước bờ vực, cô cũng chấp nhận lời giải thích: “Cám ơn cô đã cung cấp thông tin.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...