Sáng sớm ngày hôm sau, chú Triệu – tài xế của nhà họ Ôn lập tức chạy xe tới đậu bên ngoài phim trường.
Hôm nay ông ấy không lái chiếc Bentley đen dài kia của Ôn Trác Tu, mà là chiếc Lincoln cùng mẫu với nhà họ Ôn.
Cao Ninh ngồi trên xe, sửa sang lại cái váy nhỏ màu đen trên người.
Ngày thường cô cũng không hay mặc váy, bây giờ lại không biết vì sao mà nóng đầu đi mặc cái này.
Tất cả đều bởi vì một lần lên WeChat không cẩn thận bị Ôn Trác Tu tính kế.
Tối hôm qua anh cứng rắn đưa cô chiếc điện thoại mới, còn vô cùng cẩn thận ngồi nhìn cô đổi sim điện thoại.
Lúc Cao Ninh đã dùng quen điện thoại mới, phát hiện có một ứng dụng vẽ tranh rất đặc biệt tên là Ninh Hoạ, dùng thử một chút thấy hiệu quả cũng khá được.
Ôn Trác Tu đã nhắn WeChat bảo cô thử rồi đánh giá ứng dụng này một chút.
Cao Ninh: [Cũng ổn lắm, nhưng các loại bút vẽ hơi ít.
Anh Ôn, đây là sản phẩm mới nhất của công ty dạo gần đây hay sao vậy ạ?]
Cô đã nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện của anh và quản lý cấp cao của đầu tư Trác Vực, nói là muốn đầu tư phần mềm mới phát minh của công ty.
Ôn Trác Tu: [Đúng vậy, em đoán xem ứng dụng này còn có công dụng nào khác? Thua thì phải đồng ý với anh một chuyện.]
Cao Ninh: [App vẽ tranh còn tác dụng khác nữa sao?]
Người ở đầu bên kia không trả lời WeChat một lúc lâu, tới khi cô đoán sai liên tục mấy lấn, lòng hiếu kỳ bị khơi dậy, vẫn cứ tự mình nghiên cứu một tiếng đồng hồ.
Cao Ninh: [Đoán không ra.]
Ôn Trác Tu: [Trong giao diện bút vẽ ở góc trên cùng bên phải có một nhân vật hoạt hình, em bấm vào nó, sau đó đối thoại với nó bằng giọng nói, nói với nó nhân vật mà em muốn vẻ có hình dáng như thế nào, nó có thể giúp em vẽ.]
Không phải chứ? Cao Ninh nghi ngờ, ban nãy cô cũng ấn vào, nhưng cái công cụ hình người nhỏ này chỉ nổi lên bong bóng.
Cô lập tức thử một chút, không ngờ có thể vẽ tranh bằng giọng nói, vô cùng thần kỳ.
Ôn Trác Tu: [Sao nào?]
Cao Ninh: [Đã đánh cược thua thì phải chịu thôi.]
Ôn Trác Tu: [Nhìn thấy cái hộp trong phòng em không?]
Đương nhiên là thấy, một cái hộp cực kỳ đẹp đẽ tinh tế, vừa rồi cô còn gọi điện thoại cho phục vụ hỏi người ta có đặt nhầm hay không.
Bên phục vụ trả lời rằng đó là đồ mà Ôn Trác Tu đưa cho cô.
Thì ra người này đã có âm mưu từ sớm.
Cao Ninh mới vừa ngồi xuống xe, đợi một lát mà vẫn không thấy ai.
Chú Triệu điều chỉnh nhiệt độ trên xe thấp uống một chút, cười nói với cô: “Phiền cô Cao chờ một lát, đại thiếu gia đang nghe điện thoại.”
Lúc này cô mới phát hiện Ôn Trác Tu đang đứng ở quảng trường trước cửa khách sạn nghe điện thoại.
Một hồi lâu sau anh mới nói chuyện điện thoại xong, đi về phía chiếc xe.
“Đẹp lắm.” Anh lên xe, đầu tiên nhìn về phía Cao Ninh, thấy cô thật sự làm theo lời đã đánh cược thì phải nhận thua, tâm trạng vốn dĩ đang khó chịu đến mức cau mày cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Mặt Cao Ninh nóng lên, cúi thấp đầu không dám ngẩng lên.
Cái váy nhỏ không có tay áo càng làm nổi bật cánh tay trắng nõn của cô, khuyên tai và dây chuyền tinh xảo phối hợp vào cũng cực kỳ vừa vặn.
Trước giờ cô luôn mặc trang phục công sở màu sắc đơn giản, gọn gàng tinh anh, giá trị khí chất của người phụ nữ mạnh mẽ đạt điểm tối đa.
Bây giờ tuy cũng mặc màu sắc đơn giản nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, đường cong khuôn mặt càng thêm mềm mại, càng có hương vị phụ nữ.
Ánh mắt của Ôn Trác Tu hơi kinh ngạc khi nhìn cô, giới giải trí chưa bao giờ thiếu trai xinh gái đẹp, nhưng anh vẫn cảm thấy trợ lý nhỏ của mình là đẹp nhất, ngắm như thế nào cũng không đủ.
Anh vẫn luôn nhìn về bên đó, mãi đến khi chú Triệu nhắc anh cài dây an toàn.
Trên đường đi, cả người Cao Ninh đều cảm thấy không được tự nhiên.
Ngoại trừ lý do không quen mặc váy, thì còn có một lý do khác là cô phát hiện điện thoại của họ là một cặp, hối hận vì mình không mang theo cái điện thoại cũ.
Mấy giờ sau.
“Tới nơi rồi.” Ôn Trác Tu xuống xe trước, sau đó giúp cô mở cửa xe.
Nơi ở cũ của nhà họ Ôn không ở trong nội thành, xung quanh toàn là khu phong cảnh.
Cảnh sắc nơi đây rất tuyệt đẹp, không khí tươi mát, những tảng cây xanh lớn được cắt tỉa rất tốt.
Nhà được xây dựng tựa vào núi, chiếm diện tích rất lớn, còn có một cái sân bóng và hồ lớn.
Lúc này đang có người chèo thuyền trong hồ, tiếng cười từ xa truyền đến.
Có thể là vì hôm nay có khách, bãi đỗ xe và đường cái bên ngoài cửa lớn đậu đầy xe.
Khóe môi Ôn Trác Tu khẽ nhếch, đứng ở trước cửa lớn quay đầu lại nhìn Cao Ninh, cố tình đi chậm vài bước.
Hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu xám đậm, không thắt cà vạt, áo sơ mi cũng không gài kín nút áo, một tay nhét vào túi, bộ dạng có chút bất cần.
Cao Ninh phiền muộn quay đầu không nhìn anh, biết ngay cái dáng vẻ cố tình về nhà này của anh nhất định sẽ không phải chuyện gì tốt lành mà.
Vừa vào cửa lớn, bọn họ gặp được rất nhiều người.
Ai ai cũng áo mũ chỉnh tề, nam thanh nữ tú, ánh mắt kín đáo vẫn luôn nhìn theo, mãi đến lúc bọn họ vào nhà chính.
“Đại thiếu gia đã về.”
Một đám người đang tụ tập trong phòng kế bên thấy anh vào cửa, bèn nhanh chóng chạy đến chào hỏi.
Anh lạnh nhạt gật đầu, dẫn Cao Ninh tiếp tục đi về phía trước.
Eo lưng Cao Ninh thẳng tắp, mắt nhìn thẳng đi theo sau anh, trong lòng đã không còn sức mắng thầm.
Chưa được bao lâu, nụ cười trên mặt của cô đã trở nên cứng nhắc rồi!
“A Tu, cuối cùng con cũng chịu về thăm mẹ, tính tình của đứa nhỏ này thật sự bướng bỉnh mà.”
Một quý bà nhà độ tuổi tầm năm mươi tiến lại gần, ngoài miệng thì oán giận nhưng khóe mắt lại hơi ửng đỏ.
“Mẹ, sinh nhật vui vẻ!”
Ôn Trác Tu đỡ lấy tay bà, sau đó giới thiệu Cao Ninh với bà: “Đây là bạn của con Cao Ninh.”
“Dì, sinh nhật vui vẻ!” Cao Ninh đi lên trước, đưa đến hộp quà cầm trong tay.
Ban nãy cô chỉ định đặt ở chỗ để quà là được rồi nhưng Ôn Trác Tu ngăn cô lại, để cô cầm theo từ nãy đến giờ.
“Cảm ơn.” Bà Ôn cười ôn hòa.
Còn có mấy người đi theo phía sau bà, lúc này đều đang âm thầm đánh giá Cao Ninh.
Ôn Trác Tu chưa từng mang cô gái nào về nhà, đây là lần đầu tiên.
Ở đây ai cũng tinh tế, sao lại không nhận ra ý đồ của anh được.
Bọn họ lại nhớ về những tai tiếng trước đây, ánh mắt nhìn về phía Cao Ninh lập tức trở nên kín đáo hơn.
Lúc này, sau lưng truyền đến một tiếng ho khan bất mãn.
“Còn biết về nhà hả!”
Âm thanh gõ mạnh quải trượng làm Cao Ninh kinh hãi, cảm thấy như Ôn Trác Tu sắp bị đánh vậy.
Mọi người quay đầu, có người tiến lên khuyên giải: “Ông ngồi xuống trước đi, bọn nhỏ ấy mà, sao có thể không về nhà chứ.”
Cao Ninh nhìn qua đám người thấy được hai ông bà cụ, là ông bà của Ôn Trác Tu.
Tuy đã lớn tuổi, trông dáng vẻ hơi yếu ớt nhưng cả người lại mang khí chất trang nghiêm.
Tóc hai người trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn.
“Bà xem nó kìa, chỉ biết có mình!” Ông cụ ngồi trên sô pha đơn, không màng bạn già khuyên can, vẫn luôn gõ quải trượng.
Cao Ninh suy nghĩ, có lẽ ông muốn gõ lên người Ôn Trác Tu.
“Ba, đừng giận, là con sai, không dạy con trai cho tốt.” Bà Ôn vội vàng trấn an.
Hiển nhiên mọi người đều đã thấy trường hợp này rồi, không ai lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, người trong sảnh lớn đều là người quen.
Ôn Trác Tu mím môi mỏng đứng ở đó, không cãi lại cũng không nhận sai.
“Anh, nhận sai với ông một cái khó như vậy hả?” Ôn Hân đi lên kéo tay anh, trở tay đẩy anh tiến về phía trước hai bước.
Cao Ninh cũng nhận ra ông cụ muốn anh nhận thua, nhưng Ôn Trác Tu không phải là người dễ dàng chịu thua như vậy, ngay cả ý định chịu thua anh cũng không có.
Anh xoay người rời đi, đi được vài bước thì quay đầu lại kéo Cao Ninh, giọng nói không hề gợn sóng: “Tôi dẫn em đi xem nơi vui chơi bí mật của tôi.”
“Đứng lại! Ông đã cho con đi chưa?” Ông cụ nổi giận, giọng nói trở nên nặng nề không ít.
Tay cô bị nắm chặt, Cao Ninh đành phải hết sức cố gắng biểu hiện thật khéo léo: “Chào ông Ôn, bà Ôn.”
Lúc này hai ông bà cụ mới phát hiện cô, hờ hững gật đầu.
Có lẽ vì Cao Ninh là người ngoài nên ông cụ Ôn thu lửa giận lại một tí, giọng điệu mềm mỏng hơn một chút: “Còn không buông người ta ra, tay đã bị con nắm đến đỏ rồi kìa.”
Quả thật, lực tay của Ôn Trác Tu lớn, làn da Cao Ninh lại trắng, cổ tay có đỏ hết một vòng nhìn thấy rất rõ, anh vội vàng buông ra.
Lúc này, mọi người đều tìm cớ ra ngoài, trong sảnh lớn chỉ còn lại người nhà họ Ôn.
Ôn Hân đã từng gặp Cao Ninh, biết cô là trợ lý của Ôn Trác Tu nhưng bây giờ thấy cô vẫn giật mình kinh sợ.
Cô ấy thật sự không ngờ anh họ của mình sẽ mang cô tới dự tiệc, còn biểu hiện thân mật như vậy nữa.
Chẳng lẽ scandal năm ngoái là thật sao?
Cô ấy đánh giá Cao Ninh một lần nữa, trợ lý nhỏ này quả thật lên được phòng bếp xuống được phòng khách.
“Cháu gái, lại đây ngồi nào.” Bà ngoại Ôn hoà nhã vẫy tay với Cao Ninh, bên cạnh bà ấy có một cái sô pha nhỏ.
Cao Ninh nhìn Ôn Trác Tu, anh gật đầu: “Đi đi.”
“Cảm ơn bà nội Ôn.” Cô đi qua đó, nói một tiếng cảm ơn.
Cô là người có vai vế thấp hơn lại ngồi đó, cả người đều không tự nhiên.
Lưng cô thẳng tắp như đứng đống lửa, ngồi đống than.
Ôn Trác Tu vẫn cứ bướng bỉnh đứng đó như cũ, quay đầu không thèm nhìn ông nội anh.
Ôn Hân tức giận đến mức phủi tay mặc kệ anh, đi qua ngồi cùng Cao Ninh.
“Bố, bố cũng biết tính tình A Tu giống bố nhất, đã quyết định rồi thì chín con trâu cũng kéo không nổi.” Một người đàn ông trung niên có ý định muốn đánh vỡ tình trạng lúng túng xấu hổ.
“Anh của con đâu, đi đâu rồi?” Hiển nhiên ông ta đã trấn an được ông cụ, ngữ khí cũng hạ xuống.
“Không phải đang hợp tác một hạng mục với nhà họ Cao sao, đang bàn bạc kế hoạch sáu tháng cuối năm với giám đốc Cao.”
“Ông nội, bố, hai người nói chuyện đi, nhìn chúng ta không thèm để ý khách khứa kìa, con đi trước dẫn khách ra vườn đi dạo nhé.” Ôn Hân đúng lúc giải cứu Cao Ninh đang xấu hổ.
Cô ấy kéo Cao Ninh, thuận tay kéo luôn anh họ chạy đi.
Có vẻ ông cụ đã tạm thời buông tha anh, tiếp tục ngồi nói chuyện với bố của Ôn Hân về chuyện trong sân.
“Anh, em còn tưởng hôm nay anh không về đấy.”
Ôn Hân dựa lưng vào lan can, bĩu môi oán giận.
Cô ấy không chênh lệch tuổi tác với Cao Ninh lắm, vẫn chưa tốt nghiệp.
Đời cháu nhà họ Ôn có vài người, Cao Ninh chỉ nghe anh kể về Ôn Hân, có lẽ thật sự thân thiết.
“Cao Ninh, không ngờ lại gặp cô ở đây nha.
Nhưng mà cô cũng biết rồi, cả nhà tôi đều không thích anh họ đóng phim.”
Vì từng gặp Ôn Hân hai lần, cũng coi như người quen, Cao Ninh cười nói: “Tôi cũng không ngờ anh Ôn lại mời tôi.”
“Em có chuyện gì đợi lát ra ngoài rồi nói sau, anh muốn dẫn cô ấy đi dạo vườn.” Lúc này Ôn Trác Tu tức giận liếc mắt trừng em họ một cái.
Thật lâu sau đó mới nói một tiếng cảm ơn.
Ôn Hân hừ hai tiếng rồi rời đi.
“Nhà tôi vẫn cứ như vậy đó, không có tự do.” Ôn Trác Tu nhìn về phía Cao Ninh, thấy sắc mặt cô vẫn còn ổn mới yên tâm nổi: “Đi thôi.”
Hai người sóng vai đi một vòng dọc theo bờ hồ.
Nước hồ rất trong, có thể nhìn thấy lá sen đã được chỉnh sửa đẹp đẽ ở chỗ nước cạn.
Những tảng lá sen lớn xanh biếc nổi trên mặt hồ, tản ra mùi hương thanh khiết nhàn nhạt, có thể tưởng tượng đến hình ảnh khi hoa sen nở rộ.
“Thật đẹp.”
Cao Ninh thật lòng khen một câu, nơi này của nhà họ Ôn giống với một cái trang viên lớn, không làm cao nhưng cũng không làm cho người ta xem nhẹ.
“Thật trùng hợp, cô Cao, chúng ta lại gặp mặt.”
Ở khúc cua ven hồ, trùng hợp gặp được bà Cao.
“Hai người biết nhau sao?” Ôn Trác Tu nhướng mày.
“Lần trước lấy trang phục biểu diễn ở nhà cô Dư có gặp qua một lần.”
Cao Ninh nhìn về phía bà Cao gật đầu.
Lúc này Ôn Trác Tu mới chuyển hướng nhìn sang bà Cao cười nói: “Đã lâu không gặp, dì Thôi.”
“A Tu, đã lâu con không quay lại, Manh Manh cứ hỏi dì sao lại không thấy con đấy.”
“Hôm nay em ấy không đến sao, sợ là đang muốn đòi chữ ký của con.
Lần trước con đã ký một trăm tờ, hôm nay lại quên đem theo.”
Có vẻ Ôn Trác Tu khá quen thuộc với bà Cao.
Cao Ninh thấy anh không có thái độ lạnh nhạt xa cách như những lúc đối diện với người khác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...