Hạ Trường Phong làm việc đã lâu, quần áo ướt đẫm mồ hôi, phảng phất có thể thấy được cơ bắp.
Hắn đi tới, nhìn Bạch Thu: "Hôm nay ăn cái gì?"
Bạch Thu nói: "Là bữa sáng ở nhà."
Hạ Trường Phong nhìn thấy đồ ăn khô liền mở ra lớp thứ nhất hộp cơm, Bạch Thu cẩn thận gắp một chút dưa muối, lớp thứ hai là cháo, thìa đũa cũng đã chuẩn bị xong.
Đồ ăn của Hạ Trường Phong thực sự rất ngon, nước da anh màu đồng, sống mũi cao, ánh mắt ưa nhìn, vóc dáng cao lớn, không trách có rất nhiều nữ thanh niên có học thức thích anh ta.
Anh là hormone bản lừa gạt, ngay cả mồ hôi trên cơ thể anh cũng hấp dẫn dụ người.
Bạch Thu cúi đầu không nhìn anh.
Hạ Trường Phong sau khi ăn xong bữa sáng, liền cảm thấy khí lực hơn một chút, ngẩng đầu nhìn Bạch Thu nói: “Ngày hôm qua tôi ôm cậu ngủ không làm cậu khó chịu chứ?” Anh nhìn cậu nhóc thanh niên trí thức mỗi lần gặp anh lại không chút lưu tình lén lút rời đi, anh rất muốn rút ngắn khoảng cánh giữa cả hai nên bắt nạt cậu thành nghiện.
Bạch Thu ậm ừ nói: “Tôi đi làm việc đây.”
"Này..." Hạ Trường Phong còn chưa cùng cậu nói chuyện, thanh niên học thức nhỏ sắp chạy mất rồi.
Hạ Trường Phong một miệng đem người gọi lại nhưng không nói.
Bạch Thu chần chờ một hồi, lỗ tai có chút đỏ lên.
Hạ Trường Phong nhìn cậu đầy thú vị, đứa nhỏ này chỗ nào cũng tốt, nói: "Tôi ăn xong hộp cơm đưa cho cậu."
Bạch Thu ậm ừ.
Sau đó Hạ Trường Phong xuống sông rửa hộp cơm, thanh niên giáo dục từ trong viện thanh niên giáo dục vây quanh hỏi: "Cậu ở nhà thôn trưởng như thế nào?"
"Hạ Trường Phong có dễ ở chung không?"
"Ở nhà bọn họ có thể ăn no không?"
Đặc biệt là những nam thanh niên có học thức đang chờ nhìn Bạch Thu, hai mắt gần như đỏ bừng vì ghen tị, biết thân thể nhỏ bé của Bạch Thu ở nông thôn nhất định sẽ bị người khinh thường.
Ai ngờ Bạch Thu lại có số may mắn như vậy, vào thẳng nhà thôn trưởng, thu hoạch mùa thu bọn họ vất vả như vậy, cậu lại được giao cho Lý thư ký làm công việc viết sổ!
Giống như bước một bước lên trời.
Trong số những thanh niên có học thức mới, Hoàng Hiểu tức giận nhất, Hoàng Hiểu là nam thanh niên có học thức trên đường đi nói về cuộc sống ở nông thôn.
Hắn ta cũng muốn khoe tay chân ở đây nhưng ai ngờ thực tế lại giáng cho hắn một đòn nặng, chỉ mới hai ngày trước hắc đã mệt đến mức không thể thẳng lưng được.
Trong trung tâm giáo dục thanh thiếu niên chỉ được ăn hai bữa một ngày hắn ta mệt và đói, điều này hoàn toàn khác với cuộc sống thanh niên trí thưc mà hắn tưởng tượng.
Nếu mọi người đều như thế thì chả sao, nhưng cố tính chỉ có Bạch Thu không phải làm việc nặng nhọc.
Nhìn thấy mọi người quay xung quanh Bạch Thu hắn chế nhạo nói: "Chúng ta đều là người thành thức, không giống một số người có nhiều mưu mô kế sâu."
Bạch Thu không thích rắc rối, nên không hiểu Hoàng Hiểu sao lại muốn kiếm chuyện, thấy xung quanh có nhiều người đang nhìn mình, Bạch Thu nói: "Không biết tôi đã xúc phạm cậu chỗ nào?"
Những thanh niên trí thức mới xung quanh, vừa đến không muốn làm mất lòng ai, vội vàng kéo Hoàng Hiểu nói: "Được rồi, đều là người tốt, cậu làm sao vậy?"
Hoàng Hiểu vung tay: "Không ưa chính là không ưa, ngày thứ nhất đến trung tâm thanh niên trí thức lúc gọi dậy rời giường mọi người đền bị chỉnh, chỉ có mình ngươi trốn đi, sao không gọi chúng tôi trước?"
Hắn ta tự tin nói Bạch Thu sắp tức giận nở nụ cười cậu không có nghĩa vụ làm bảo mẫu cho mọi người, tuy rằng đám thanh niên trí thức này giả vờ ngăn cản, nhưng khi nghe Hoàng Hiểu nói xong, tất cả đều nhìn về phía Bạch Thu, muốn Bạch Thu cho bọn họ một lời giải thích!
Cũng có rất nhiều người dân tụ tập xung quanh thành tụm năm tụm bảy để xem sự trò vui.
Bạch Thu lập tức bắt đầu màn biểu diễn của mình, vành mắt hơi đỏ lên: "Đây là lần đầu tiên tôi đến đây, tôi muốn dậy sớm làm việc sớm.
Nhìn thấy anh ngủ ngon như vậy, tôi cũng không có gan đến quấy rầy anh.
Tôi không mong anh hiểu lầm nhiều như vậy."
Nhóm thanh niên trí thức nghe vậy cũng thấy có chút đúng, những người dân bên cạnh không vừa mắt: "Không dậy được thì phải trách người khác? Con trai tôi bốn tuổi đã biết dậy sớm.
Người trong thành phố quý giá quá, sáng muốn dậy sớm cũng cần người đánh thức? "
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người Hoàng Hiểu càng thêm tức giận, nói: "Cậu ta ngày đầu tiên đến làm việc, tay bị cắt sao có thể tình cờ bị người khác nhìn thấy, khổ nhục kế làm rất tốt nhỉ? Rất giỏi giả tạo?! ”Càng nói càng cảm thấy Bạch Thu là một người đầy mưu mô.
Bạch Thu nói: "Tôi là vừa nhìn dân làng đều đang cố gắng làm việc nên học hỏi bọn họ làm theo mà thôi.
Tôi cũng không biết tiểu thôn trưởng sẽ đến...!Hơn nữa, khi được thôn trưởng chọn, tôi muốn thay đổi nhưng là thôn trưởng không cho.
Lẽ nào tôi còn có thể điều khiển anh Trường Phong và trưởng làng hay sao? "
Hoàng Hiểu cứng họng.
Người xung quanh nghe vậy đều nói: "Ta nói các ngươi là thanh niên trí thức sao không đem tâm tư đặt đúng chỗ.
Chỉ biết nhìn chằm chằm người khác."
"Không phải, ngươi lười biếng không cho phép người khác siêng năng."
"Hắn còn nói người khác có nhiều ý kiến, ta nghĩ hắn càng có nhiều ý kiến."
“Tôi phải để con gái tôi tránh xa bọn họ ra chút, đều là thứ gì đâu?” Lời nói của những người cùng thôn khiến khuôn mặt của họ trở nên hết trắng lại đỏ.
Bạch Thu nói: "Ngày mai, tôi xin trưởng thôn trở lại viện thanh niên giáo dục, tôi nếu trở về sẽ không gặp nhiều phiền phức như vậy!"
Người trong thôn vội nói: "Đừng làm vậy, ngày hôm qua giám đốc nữ đã khen ngợi cậu đó"
"Lý thư ký còn nói Tiểu Bạch thật tốt."
"Không thể bị đổ lỗi chỉ vì một vài nhân vật không ra gì."
“Thôn trưởng tại sao khi đón nhóm người này không nhìn kỹ, nếu để bọn họ ở trong nhà dân thật không tốt” Nói xong ý tứ sâu xa liếc nhìn Hoàng Hiểu.
Hoàng Hiểu sắc mặt đỏ lên trắng bệch.
Thanh niên có học xung quanh nghe vậy cũng nhanh chóng nói: “Không phải thanh niên trí thức nfo cũng như vậy!” Thanh niên trí thức đều đến từ khắp nơi, lúc mới tới cũng không có tình bạn sâu nặng nên đã bán đứng Hoàng Hiểu một cách dễ dàng.
Hoàng Hiểu vốn là muốn dấy lên cảm xúc của mọi người, cùng bọn họ đối phó Bạch Thu, thấy sự tình đã xong, còn muốn để người khác cho hắn một bậc thang, nói: "Tôi cũng chỉ là một người tính tình thẳng thắng thấy sao nói vậy thôi."
Bạch Thu rất chân thành nói: “Nếu không chúng ta đổi chổ cho nhau đi.” Vẻ mặt thuần khiết tốt bụng: “Cậu tới đây, sẽ không có người nhận xét vô trách nhiệm!
Hoàng Hiểu còn chưa lên tiếng, những người bên cạnh đều đã lui ra ngoài, đặc biệt là Lưu Toàn Phúc bên cạnh, hôm nay nghe thấy Hạ Trường Phong bên tai nói mấy tiếng các gì mà thanh niên trí thức nhỏ nhà bọn hắn, Hạ Trường Phong là một người bao che khuyết điểm, nếu biết ở đây có người đang bắt nạt Bạch Thu của anh, anh nhất dịnh sẽ tới trừng trị hắn: "Có nhiều thời gian như vậy không bằng đi làm thêm một mẫu đất.
Líu ra líu ríu, mấy đồng chí nữ còn không ồn ào bằng các ngươi."
Hoàng Hiểu hai má ửng hồng, kiên định nói: "Đây là nói về chuyện thanh niên trí thức của chúng tôi."
Lưu Toàn Phúc nheo mắt nói: "Ngươi bày ra vẻ mặt khó chịu cái rắm! Ngươi đang mắng Lão Tử, muốn đánh nhau hả?" Là người quanh năm làm việc, đánh Hoàng Hiểu dễ như đá banh.
Hoàng Hiểu không dám đối đầu với anh ta, xung quanh không có ai để hắn xuống bậc, cứ thế kẹp cổ bước đi.
Lưu Toàn Phúc nhấp một ngụm nói: "Hàng dởm."
Sau đó một nhóm người đến an ủi Bạch Thu.
Bạch Thu từ chối sự an ủi của mọi người, với cảnh tượng hôm nay thì không ai dám lấy chuyện này ra nói nữa.
Đúng lúc này, cách đó không xa có người hét lên: "Nhanh, thôn trưởng nhỏ nhảy xuống sông cứu người, mấy người tới giúp..."
Mọi người vội vã chạy ra sông ngay lập tức.
- -----------
(Trên con đường đau cột sống này mỗi một lượt vote, bình luận của bạn sẽ là động lực để tui viết tiếp~.).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...