Muốn chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học hai năm nữa nhất định phải có sách, trong thôn không có chỉ có thể lên huyện tìm nhưng cậu là thanh thiên trí thức mới đến, bây giờ là thời điểm gấp rút thu hoạch của bà con nông dân không thể đi được, chờ sau này lại nói.
Trần Thông có ấn tượng tốt với Bạch Thu, tâm bát quái nổi lên nói: "Cậu đoán ai sẽ có cơ hội vào thành phố?"
Bạch Thu suy nghĩ một chút nói: "Anh Tống?" Hắn là anh cả của thanh niên trí thức, rất có danh tiếng, nếu có cơ hội tốt, mọi người nhất định sẽ chọn hắn!
Trần Thông hai mắt sáng lên, nói: "Thế mà bị cậu đoán được!"
Cậu hỏi:"Thật sự là anh ta sao? Anh Tống không phải muốn làm giáo viên à?" Gia nhập xí nghiệp cũng tốt, nhưng không thể làm giáo viên.
Trần Thông giọng điệu một người tùng trải, nói "Cậu không biết hả?"
Bạch Thu bộ dạng mong muốn nghe được chi tiết, rất vừa ý Trần Thông, hắn tính tình lắm chuyện, thích lên mặt dạy đời, không có mấy người trong trung tâm thanh niên trí thức muốn nghe hắn nói.
Mà Bạch Thu mới đến rất muốn từ trong miệng hắn lấy được một ít tin tứt hữ dụng, ngược lại có bộ dạng hận tại sao lại gặp nhau muộn.
Trần Thông ngày thường không được đón tiếp trong thôn, nhưng bây giờ nhìn thấy Bạch Thu nhìn hắn với ánh mắt tò mò, hắn muốn nói cho cậu biết tất cả những gì hắn biết.
Trần Thông nói: "Cậu đến muộn nên không biết, hơn nửa năm nay thầy không gọi anh ta qua, cấp trên sợ là đã sớm quên mất.
"
Bạch Thu không khỏi hỏi: "Cái chị Tả Doanh Doanh thật sự chia tay với anh ấy sao?"
Trần Thông nói: "Đã chia tay rồi." Những thanh niên trí thức lâu năm ở đây càng biết chuyện, nói: "Theo lí, tôi, một thằng đàn ông không nên nói chuyện nhà gái.
Nhưng cậu không phải là người ngoài, chúng ta ở chỗ này nói cậu không thể truyền ra ngoài.
"
Bạch Thu gật đầu.
Trần Thông nói: "Tả Doanh Doanh đó thật là quá đáng.
Người nhà gửi cho anh Tống không ít đồ tốt.
Chính mình không nở ăn đem cho cô ta không ít, không nghĩ tới đối phương cũng không phải loại người tốt lành gì, lần chia tay này càng nghĩ tôi đều thấy anh ta thiệt thòi.
Tôi đã đếm từng mảnh từng mảnh và cộng lại ít nhất 200 nhân dân tệ! "
"Sau đó thì sao?"
"Làm được gì, chính mình cũng nhận ra." Trần Thông nói.
Bạch Thu nói: "Chị ấy không ở cùng anh Tống nữa, có phải thích người khác rồi không?" Cậu cố ý hỏi.
Trần Thông tính tình đơn giản, Bạch Thu nói xong liền cảm thấy rõ ràng: "Chuyện này...!không sao, nhà cô ấy sắp có mấy người đàn ông rồi." Sau đó nói: "Anh Tống đi rồi thì tốt rồi.! "
Hai người tán gẫu một hồi, Bạch Thu nhìn Lý thư ký lại bắt đầu làm việc, đối với Trần Thông nói: "Chúng ta hôm khác nói chuyện, em phải đi làm."
Trần Thông cuối cùng cũng tìm được một đối tượng tốt như vậy, tâm tình vẫn là: "Công việc quan trọng, khi nào rảnh tôi liền tới chơi với cậu."
Bạch Thu đi tới, Lý thư ký nói: "Tiểu Bạch, cậu vào kho lấy hai cái liềm cùng một bó dây thừng đưa cho Hạ Trường Phong." Ở bên này không thể không có người trông coi.
Hiện tại mọi người đều bận rộn, Bạch Thu sẽ thay ông chạy những việc lặt vặt.
Bạch Thu liền đến kho hàng tìm.
Nhìn Tiết Hải nói: "Em ở đây làm bé ngoan nghe lời, đợi chút nữa anh Tiểu Bạch sẽ trở lại được chứ?"
Tiết Hải hai má hơi đỏ lên, nó chín tuổi, ở quê làm thuê, có thể làm bất cứ việc gì như lấy nước, chặt củi, nhặt phân, nó chưa bao giờ được dỗ dành bằng giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại như vậy.
Cảm giác này tuy rằng xa lạ mà lại làm cho nó quyến luyến, nó ngoan ngoãn gật đầu.
Bạch Thu mang theo đồ vật đi tìm anh, mọi người đều bận rộn thu hoạch vụ thu, không thể chậm trễ một chút, muốn nhanh lên đi đường tắt.
Bạch Thư tiến vào cánh rừng, mấy năm trước thiên tai lợn rừng, thỏ rừng đều bị ăn thịt, bây giờ chỉ còn lại mấy cây cao chót vót, cũng có rất nhiều muỗi, cậu đã bị cắn mấy vết, đã đi sâu vào rừng rồi bây giờ có hối hận cũng muộn, bởi vì con đường quay về xa giống nhau.
Lúc Bạch Thu đang hối hận thì đã nhìn thấy một bóng dáng một nam một nữ quen thuộc.
Mặc dù trong thôn không cấm nam nữ quen với nhau, nhưng đối với mọi người vẫn có chút ngại ngùng, nếu người ta thấy một nam một nữ vào rừng thì danh tiếng sẽ không còn nữa!
Bạch Thu muốn xem ai bạo gan như vậy, kết quả không ai khác chính là Tả Doanh Doanh và Tống Trí Thành.
Điều này thật hiếm gặp, chẳng phải hai người họ đã chia tay từ lâu rồi sao?
Bạch Thu tìm nơi râm mát, bọn họ không nhìn thấy, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng khóc của Tả Doanh Doanh: "Em thật sự muốn ở bên cạnh anh, nhưng là cha mẹ em muốn của hồi môn hai ngàn đồng tiền.
Em không có mặt mũi nói cho anh biết chuyện này, anh hãy quên em đi.
" Chỉ mấy câu đã lấy lại hình tượng cô gái tốt!
Bạch Thu sau khi nghe xong liền tấm tắc khen ngợi, đàn ông nếu nghe thấy chắc sẽ than thân phận kém cỏi mà bỏ lỡ một cô gái tốt như vậy.
Đúng như vậy, Tống Trí Thành nghe vậy rất đau lòng và cảm động, nói: "Anh muốn đi làm việc ở thành phố, khi nào kiếm được nhiều tiền hơn, anh sẽ tiết kiệm được nhiều tiền, em cũng cùng bố mẹ tranh thủ một chút.
Nếu ba năm sau, em chưa gã anh chưa kết hôn, chúng ta sẽ ở bên nhau.
"
Tả Doanh Doanh rơm rớm nước mắt nói: "Em biết anh là người tốt, nhưng em không xứng với anh."
Bạch Thu nghe không nổi nữa, rõ ràng là Tả Doanh Doanh chán ghét nhà nghèo, yêu nhà giàu, nhưng lại tự đặt ra cho mình tính cách là một cô gái tốt.
Cậu di chuyển làm bụi cây phát ra âm thanh lạch cạch.
Tả Doanh Doanh đột nhiên giống như một con chim sợ hãi, cô ta không ngại có một cái lốp dự phòng khác chờ cô ta chọn, nhưng không thể để người khác nhìn thấy được, sắc mặt tái nhợt nói: "Em đi trước."
Bạch Thu thấy cô ta bỏ đi, mới đi ra đây.
Nhìn thấy là Bạch Thu, Tống Trí Thành thở phào nhẹ nhõm nói: "Cậu làm sao lại ở chỗ này?"
"Đi đường tắt, gửi liềm cho trưởng thôn nhỏ." Bạch Thu nói, "Em bị con muỗi cắn ra vài cái đốt.".
Tống Trí Thành cho là cậu không nhìn thấy Tả Doanh Doanh, lại thấy trên cánh tay có một cái đốt màu đỏ to bằng đồng xu, liền nói: "Muỗi độc trên núi thật kinh khủng, tôi đi cùng cậu."
Bạch Thu nói: "Anh Tống, anh lần này là người được chọn sao?" Chuyện này hiện tại cũng không có gì bí mật.
Tống Trí Thành gật đầu, chuyện này tuy chưa công bố nhưng là chuyện chắc chắn, mấy ngày nữa sẽ không giấu giếm.
Bạch Thu nói: "Chúc mừng anh.
Vào thành phố có thể trổ tài."
Tống Trí Thành cúi đầu nói: "Hai..." Rõ ràng vẫn còn đắm chìm trong không gian ly khai với Tả Doanh Doanh, cảm xúc còn chưa bộc phát ra, Bạch Thu nói: "Em biết chuyện của chị Tả Doanh Doanh, chị ấy không phải là kiểu người mà trưởng thôn nhỏ thích, anh không kém gì trưởng thôn đâu, đừng buồn.
"
"Hả?" Tống Trí Thành tự hỏi, Bạch Thu có ý tứ gì, lượng thông tin quá lớn...
------------
(Trên con đường đau cột sống này mỗi một lượt vote, bình luận của bạn sẽ là động lực để tui viết tiếp~.).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...