“Không sao.” Tô Nhật An vội vàng lắc lắc đầu, đi theo sau lưng Tiết Văn Hãn vào căn phòng kia.
Phòng ở thật xa hoa, ít nhất Tô Nhật An cảm thấy nó xa hoa, sàn nhà bằng gỗ nam, cửa sổ là gỗ sam, bàn ghế tủ đồ đều bằng gỗ hoa lê được phủ sơn nghe nói chỉ có Vương viên ngoại ở trấn trên mới dùng nổi.
Nhìn thật sáng sủa, cũng thật bóng loáng, Tô Nhật An chưa bao giờ thấy qua, Tô Nhật An muốn sờ một chút, nhưng lại sợ hãi Tiết Văn Hãn tức giận.
“Thích không?” Thấy y lưu luyến nhìn chằm chằm cái bàn kia, Tiết Văn Hãn cười khẽ một tiếng, hỏi.
Tô Nhật An ngắm nhìn quá chuyên chú, nghe Tiết Văn Hãn hỏi liền theo bản năng trở về một câu: “Thích.”
Như ý thức được mình nói gì đó, mặt y lập tức đỏ như quả táo, đầu cũng rũ thấp thấp, hận không thể chui vào cổ áo.
Làm Tiết Văn Hãn có chút buồn cười.
Mọi người ở thời đại này, thật là ngây thơ ngoài ý muốn.
Tỷ như: Tô Nhật An, đều đã là A Mỗ có hài tử, lại còn đơn thuần như thế......!
Trẻ em mẫu giáo còn cởi mà hơn y nhiều lắm.
Bất quá Tiết Văn Hãn không ghét bỏ, chỉ cảm thấy đáng yêu ngoài ý muốn.
“Thích thì tốt.” Tiết Văn Hãn nói.
Lúc này Tô Nhật An đại khái cũng đã đoán được ý tứ Tiết Văn Hãn, là muốn cho y cùng Tô Đậu Tử ở nơi này.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời trong lòng không hiểu sao lại có chút mất mát.
Bất quá mất mát cũng không được bao lâu, bởi vì Tiết Văn Hãn nói xong liền đem cây chổi dùng để quét giường đất cho y “Ngươi cởi giày đi lên quét giường một chút đi.”
Nói xong, người liền đi ra ngoài, lúc quay lại trong lòng ôm thêm một bộ chăn đệm mềm mại nhìn vào liền thấy quý giá.
Tô Nhật An chỉ cảm thấy ngực run lên, sau đó liền nghe được Tiết Văn Hãn hỏi: “Quét xong chưa?”
“Xong rồi.” Tô Nhật An ấp úng gật gật đầu.
Tiết Văn Hãn đem chăn ném tới trên giường đất, “Đây là đệm, ngươi trải ra trước đi, ta đi lấy chăn.”
Tô Nhật An há miệng thở dốc, muốn hỏi Tiết Văn Hãn có phải lầm rồi hay không, tấm chăn tốt như vậy sao có thể là đệm, nhưng nghĩ đến trước kia lúc Tiết Văn Hãn đánh y đều nói y chưa hiểu việc đời, Tô Nhật An liền yên lặng ngậm miệng, cúi đầu dọn giường.
Tiết Văn Hãn đi ra ngoài, trở về trong lòng ngực lại ôm thêm một bộ chăn, tấm chăn này vừa nhìn là biết tốt hơn nhiều so với cái hồi nãy, mặt trên làm bằng tơ lụa màu tím nhạt, giá trị xa xỉ.
Tô Nhật An kinh ngạc trong lòng, quả nhiên…… Như Tiết Văn Hãn nói, y thật đúng là chưa hiểu việc đời.
Y chỉ biết trước kia tơ lụa dùng làm quần áo, lại còn không biết tơ lụa có thể làm chăn, trong lòng âm thầm may mắn: May mắn hắn vừa rồi không có nói.
“Khăn trải giường cùng chăn ở chỗ này, ngươi trải ra đi, trải xong rồi quét nhà một chút là được, chổi ở đằng kia, giẻ lau ở chỗ này.” Tiết Văn Hãn nói, chỉ chỉ cây chổi hắn mới đem vào, lại chỉ vào khối vải bố đặt trên tủ bên đầu giường: “Ta đi hỏi Xuân Lâm đại ca có nói với lí chính chuyện đường đi bị chặn hay không.”
“Được.” Tô Nhật An nói, vốn dĩ liền tính nam nhân đi rồi sẽ dọn giường.
Cũng là do y không quen thuộc nơi này, bằng không sao có thể để Tiết Văn Hãn lôm đệm chăn qua đây.
Cho nên, Tiết Văn Hãn vừa nói, y lập tức đáp ứng.
Tiết Văn Hãn vừa đi, thần kinh vẫn luôn căn chặt của Tô Nhật An cuối cùng cũng thả lỏng xuống, y cũng không có lập tức dọn giường, mà là nhìn đông nhìn tây trong chốc lát, lại nhìn chằm chằm tấm chăn đã trải ra một chốc nữa —— y thật sự thật sự chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày y được ở trong một căn phòng tốt như vậy.
Cảm giác như là đang nằm mơ, Tô Nhật An giơ tay tát mình một cái, đau, thật sự rất đau.
Y không có nằm mơ, Tiết Văn Hãn thật sự trở nên tốt hơn, còn cho y và Đậu Tử ở nhà hắn.
Nghĩ đến đây, Tô Nhật An đột nhiên lại an tĩnh xuống, thở dài thật mạnh: Không chừng ngày nào đó Tiết Văn Hãn lại đuổi y và Đậu Tử ra ngoài.
Nghĩ, Tô Nhật An trải chăn ra, bắt đầu dọn giường.
Trải giường xong, vốn dĩ Tô Nhật An muốn làm cơm chiều, nhưng y không biết Tiết Văn Hãn đang muốn cái gì, trước kia Tiết Văn Hãn chưa bao giờ ăn cơm ở nhà, trong nhà không có lương thực, cái gì cũng không có.
Chỗ y có lương thực, nhưng đều là chút lương thực phụ, chính là khoai tây.
Cũng không biết Tiết Văn Hãn ăn quen hay không.
* (Chương này hơi ngắn làm luôn chương 6)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...