“Không được.” Lúc nãy còn dễ nói chuyện, vừa nói đến ngủ một mình, Tô Đậu Tử nháy mắt không chịu.
Tiết Văn Hãn ở bên cạnh cười cười, hài tử quá thông minh không có biện pháp.
Ôm khuôn mặt nhỏ của Tô Đậu Tử hôn một cái, Tô Đậu Tử bò lên trên cho hắn một cái hôn môi, sau đó Tiết Văn Hãn sờ sờ đầu Tô Đậu Tử: “Đậu Tử, ngủ thêm một lát?”
“Vâng.” Tô Đậu Tử nói, nói xong còn tri kỷ vỗ vỗ ngực Tiết Văn Hãn: “Cha, ngủ.”
Kết quả ngủ không đến hai phút liền ngủ không được, bắt đầu trong ổ chăn lộn xộn.
Tiết Văn Hãn chỉ có thể mặc quần áo cho nó, sau đó dẫn đi ra ngoài.
Mấy ngày này Tiết Văn Hãn cùng Tô Nhật An vội vàng, Tô Đậu Tử đi ra cửa chơi trừ bỏ có Tô Nhật Nguyệt tới thù phần lớn là Phúc thẩm mang, Phúc thẩm sẽ hống tiểu hài tử, hơn nữa thân phận cho phép nàng cũng không quá dám nói Tô Đậu Tử, thường xuyên qua lại, Tô Đậu Tử thật ra đặc thích chơi cùng Phúc thẩm.
Đặc biệt là mỗi lần Phúc thẩm dẫn nó đi Hí Lâu Viện chơi.
Liền đặc biệt cao hứng.
Mới vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy Phúc thẩm bận rộn quét sân trong viện, Tô Đậu Tử lập tức hô to một tiếng “Phúc nãi nãi” sau đó bỏ Tiết Văn Hãn đi thẳng đến Phúc thẩm: “Phúc nãi nãi, chúng ta đi Hí Lâu Viện chơi đi.”
Diễn lâu chính là một mảnh đất trống phụ cạnh trung tâm trong thôn.
Sơ sáu đầu tháng giêng mỗi năm, thôn dân cả ba cái thôn trong Bạch Dương Câu sẽ liên hợp ra tiền thỉnh gánh hát tới hát tuồng.
Thời điểm khác, Hí Lâu Viện chính là địa phương mọi người trong thôn nói chuyện phiếm phơi nắng tống cổ thời gian —— phần nhiều là các nam nhân.
Từ sáu bảy chục tuổi, cho tới vài tuổi, đều có.
Nữ nhân cùng ca nhi cũng có đi, nhưng trên cơ bản đều là tuổi lớn mang theo tiểu tôn tử đi nơi đó chơi —— rốt cuộc Hí Lâu Viện đủ lớn, bốn năm mẫu đất, rất thích hợp tiểu hài tử giương oai chơi đùa.
Rất ít có nữ nhân cùng ca nhi đơn độc đi.
Trẻ tuổi giống Tô Nhật An liền càng không thể đi.
Trước kia Tô Đậu Tử đều đi một mình, thường xuyên bị khi dễ, sau đó liền không đi nữa, hiện tại có Phúc thẩm bồi, tiểu gia hỏa lại thần khí đi lên.
Tiết Văn Hãn không biết này đó, nhìn Tô Đậu Tử thấy Phúc thẩm liền đi thẳng đến, hắn bị hành vi của tiểu bạch nhãn khí một hơi.
Có chút chua xách cổ áo tử người ta kéo trở về, xụ mặt giáo huấn: “Về sau đừng lỗ mãng hấp tấp như vậy, nếu bị va chạm làm sao bây giờ?”
Tuyệt đối không thừa nhận hắn đây là ghen tị.
Tiết Văn Hãn đời trước không có tiểu hài tử, đời này đột nhiên có cái lớn tiểu hài tử lớn như vậy, đối với việc giáo dục tiểu hài tử dốt đặc cán mai.
Cũng không biết hắn nói như vậy Tô Đậu Tử nghe có hiểu không.
Chỉ thấy Tô Đậu Tử mở to vô tội mở to mắt nhìn hắn vài giây, sau gật gật đầu, nói: “Dạ.”
Tiết Văn Hãn đem nó ôm vào trong ngực, cười một cái, sau nhéo gương mặt nhỏ đã có chút thịt của nó, xúc cảm mềm mềm, làn da cũng trắng hơn một ít so với khi hắn vừa mới gặp.
Rốt cuộc, có chút bộ dáng của một tiểu hài tử.
Tô Đậu Tử không biết bộ dáng mình ra sao, cũng không chú ý mình biến hóa, bị Tiết Văn Hãn nhéo mặt, lập tức sửng sốt, sau làm nũng hỏi: “Cha, làm sao vậy?”
Mới vừa hỏi xong đã bị cha nó thả xuống đất: “Đi chơi đi.”
“……” Tô Đậu Tử.
Người lớn tâm tư quá khó đoán, bất quá nó vẫn là thật cao hứng, cùng Tiết Văn Hãn nói một tiếng “Vậy con đi chơi nha.” Như ngựa con thoát cương, cộp cộp cộp chạy ra cửa.
Tiết Văn Hãn nhìn nó chạy đi.
Muốn trở về ngủ, lại phát hiện lăn lộn nửa ngày đã không còn mệt nhọc.
Suy nghĩ một chút, sau phân phó Phúc thúc Phúc thẩm bận việc của bọn họ, Tiết Văn Hãn cầm dây thừng lên núi, chuẩn bị đi trên núi chặt mấy nhánh cây hắn cần.
Tuy rằng trong nhà còn có chút gỗ Hoàng Dứa cùng gỗ Sam, nhưng gỗ Sam hắn không dám tùy tiện dùng, cũng chỉ dư lại Hoàng Dứa cùng gỗ Nam.
Mấy ngày này phần lớn trâm cài Tiết Văn Hãn làm đều dùng gỗ Nam cùng Hoàng Dứa, tuy rằng đẹp, nhưng chủng loại quá đơn điệu.
Tiết Văn Hãn yêu cầu vài loại cây cối khác.
Hơn nữa trừ bỏ kiếp trước hắn trắc ra vài loại, còn có rất nhiều công năng khác Tiết Văn Hãn không trắc ra, hắn đối với cái này cũng đặc biệt cảm thấy hứng thú, vừa vặn hậu sơn Tam Xóa có đủ loại cây cối.
Hắn chặt mấy nhánh cây về trước, thí nghiệm một chút, nói không chừng còn có vài loại cây có công năng càng tốt.
Nghĩ, Tiết Văn Hãn lên núi, thẳng đến hậu sơn Tam Xóa mà đi.
Ở trong rừng rậm, Tiết Văn Hãn đụng phải một tiểu tử tuổi trẻ, tiểu tử nhìn thấy Tiết Văn Hãn rõ ràng ngây ra một lúc, có chút sợ hãi, sau lại dường như nghĩ tới cái gì, cố nén sợ hãi tiến lên cùng Tiết Văn Hãn chào hỏi: “Ca phu.”
Ca phu?
Tiết Văn Hãn nhướng mày, đôi mắt đảo qua hai con thỏ ba con gà rừng cùng cung săn trong tay hắn, biết hắn là một thợ săn, chỉ là không biết hắn cùng Tô Nhật An có quan hệ gì, trong lòng nghi hoặc, trên mặt lại không hiện, biểu tình nhàn nhạt hỏi: “Tới săn thú?”
“Vâng vâng vâng.”
Tiểu tử gật đầu như giả tỏi.
Tiết Văn Hãn nhìn mà muốn cười, còn chưa có cười đâu, người trẻ tuổi đã lập tức đem một con thỏ trong tay đưa cho hắn, Tiết Văn Hãn có chút kinh ngạc, chọn mi nhìn hắn.
Chờ hắn nói chuyện.
“Ca, ca phu……” Bị Tiết Văn Hãn nhìn chằm chằm, người trẻ tuổi thành công nói lắp, “Con thỏ này cho ngươi, ngươi lấy về cho An ca cùng Tiểu Đậu Tử ăn.” Tuy rằng biết Tiết Văn Hãn cũng không thiếu một con thỏ, “Món ăn hoang dã so với nhà nuôi ngon hơn một chút.”
Nói, người trẻ tuổi lại đem một con thỏ cùng một con gà rừng dư lại đưa cho Tiết Văn Hãn, do dự một chút, sau có chút ngượng ngùng ngượng ngùng nói: “Này, cái này phiền toái ca phu đưa cho Nguyệt ca nhi, cứ nói là ta cho hắn, để hắn bổ bổ thân mình.”
Nghe người trẻ tuổi nói, Tiết Văn Hãn đại khái cũng đoán được, này đại khái là vị hôn phu của Tô Nhật Nguyệt —— trước kia Tiết Văn Hãn nghe Tô Nhật An nói qua Tô Nhật Nguyệt đính hôn, bất quá cũng không có để trong lòng, cũng không biết vị hôn phu của Tô Nhật Nguyệt lại là một thợ săn.
Bất quá như vậy cũng tốt, Tô Nhật Nguyệt về sau liền mỗi ngày có thịt ăn.
Hắn nhớ rõ Tô Nhật Nguyệt còn rất thích ăn thịt.
Từ sau khi hết sợ Tiết Văn Hãn, Tô Nhật Nguyệt cũng hay tới nhà hắn, mỗi lần tới ăn cơm đều ăn thịt nhiều hơn mấy món khác, động vật ăn thịt điển hình.
( me, just me.
Thịt gì cũng thích heo, bò, gà, trâu dê.....!Trừ chó, mèo.)
Rõ ràng mười sáu tuổi, già đầu rồi, có vài người bằng tuổi cậu đều đã là một A Mỗ, cậu vậy mà vẫn cùng Tô Đậu Tử cướp ăn, mỗi lần cậu đến Tô Đậu Tử ăn nhiều hơn ngày thường.
Tiết Văn Hãn không thiếu một ngụm ăn, hơn nữa Tiết Văn Hãn nếu là vội có cậu nói chuyện cùng Tô Nhật An cũng tốt, thật ra Tiết Văn Hãn thấy cậu tới cũng vui.
Nhưng mà Tô Nhật Nguyệt không phải là người không biết điều, trừ bỏ ngẫu nhiên sẽ lưu lại nhà hắn ăn cơm, đại đa số thời điểm đến giờ cơm đều sẽ đi về.
Là một hài tử rất có ánh mắt.
Hình như hai ngày này Tô Nhật An làm giày cho hắn Tô Nhật Nguyệt cũng có làm giày.
Giống như là cho cái vị hôn phu này của cậu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiết Văn Hãn lại lần nữa rơi xuống người trẻ tuổi, lấy ánh mắt nhà mẹ đẻ nhìn kỹ hắn từ trên xuống dưới, mọi ngóc ngách đều soi xét một lần.
Mày rậm mắt to, hình dáng lập thể, thể trạng cường tráng, không tính tinh xảo, nhưng ở nông thôn đã xem như rất đẹp, hơn nữa một thân bản lĩnh săn thú.
Khó trách, lần đó hắn nhìn thấy Tô Nhật An trêu ghẹo Tô Nhật Nguyệt, Tô Nhật Nguyệt sẽ toát ra cái loại biểu tình này.
Nhìn dáng vẻ, hai người trẻ tuổi cũng là thích lẫn nhau.
Như vậy tốt nhất.
Tiết Văn Hãn nghĩ, tầm mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt người trẻ tuổi.
Nhìn đến người trẻ tuổi đều nổi da gà, hắn mới hồi thần, hừ cười một tiếng, sau đó giơ giơ lên gà rừng cùng con thỏ trong tay, chế nhạo nói: “Được, ta nhất định sẽ đem gà rừng cùng thỏ ngươi đưa tự tay giao cho Nguyệt ca nhi.”
“Ca phu……” Rốt cuộc tuổi còn nhỏ, người trẻ tuổi có chút xấu hổ.
Tiết Văn Hãn cười một cái, sau lại hỏi hắn nói mấy câu, biết người trẻ tuổi phải về nhà, liền cùng hắn nói lời từ biệt.
Người trẻ tuổi đi rồi, Tiết Văn Hãn đem gà rừng cùng thỏ ném vào không gian.
Cũng không sợ gà rừng cùng thỏ ngâm nước trong không gian sẽ sinh ra hiệu quả khác —— kiếp trước hắn đã thử qua, không có bất luận hiệu quả gì, ngay cả giữ tươi cũng làm không được.
Chi dù là cây cối, ngâm xong cũng phải tự hắn động thủ làm mới có hiệu quả.
Nếu không, mặc kệ ngâm bao lâu cũng không có tác dụng gì.
Xử lý gà rừng cùng thỏ xong, Tiết Văn Hãn lại ở trong rừng rậm tìm hắn mấy cái cây hắn cần.
Tiết Văn Hãn ở trong rừng rậm tìm một bó củi.
Trong nhà, lúc Tô Nhật An tỉnh lại là đã khuya, thiên âm, không có mặt trời, nhìn không ra thời gian, Tô Nhật An lại đau toàn thân, không muốn ngồi dậy, liền nằm trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Tô Đậu Tử từ bên ngoài chơi trở về, Tô Nhật An nghe tiếng Tô Đậu Tử mới ngồi dậy.
Lúc sau, ăn cơm.
Ăn cơm, Tô Nhật An tính toán lại làm cho Tiết Văn Hãn hai đôi giày.
Y mới vừa lấy ra kim chỉ, Tô Nhật Nguyệt liền tới rồi, trong tay còn cầm một đôi đế giày, trên mặt thở phì phì, vừa vào cửa nhìn thấy Tô Nhật An liền bắt đầu oán giận: “Ngũ ca, tam tẩu thật quá đáng, thế nhưng kêu ta đóng đế giày cho tam ca.” Nói, vẻ mặt đưa đám đem đế giày giơ lên trước mặt Tô Nhật An.
Tô Nhật An nhìn thoáng qua, sau cong con mắt cười, “Ta nhớ rõ trước kia tam tẩu cũng làm không ít giày cho ngươi.”
Tam tẩu là một nữ nhân tốt, trước kia y vội vàng, không có thời gian làm giày, còn làm cho Đậu Tử hai đôi giày nhỏ, càng là đem y phục của Liễu Nhi mặc trước kia toàn bộ cho Đậu Tử, y cùng Đậu Tử mới không quá gian nan.
Nghĩ đến đây, Tô Nhật An chớp chớp đôi mắt có chút ướt át, nghĩ đợi chút Tô Nhật Nguyệt trở về liền bảo Tô Nhật Nguyệt mang theo đồ ăn vặt Tiết Văn Hãn mua cho Tô Đậu Tử mang về cho Liễu Nhi cùng Văn Vận ăn.
“……”
Tô Nhật Nguyệt không biết suy nghĩ trong lòng Tô Nhật An, nghe Tô Nhật An nói trong lòng càng tuyệt vọng…… Chính là bởi vì tam tẩu quá tốt nên cậu mới khổ sở.
Nếu tam tẩu không tốt, cậu đại sảo đại nháo một phen liền có thể không cần làm.
Nhưng cố tình tam tẩu quá tốt, tốt đến mức cậu ngượng ngùng cự tuyệt nàng.
Nhưng cậu thật sự không thích thêu thùa may vá, lần trước làm giày cho kia ai làm là bởi vì cậu nhìn thấy Tô Nhật An làm cho Tiết Văn Hãn, nhất thời hứng mới làm, hiện tại hứng thú qua, cậu liền chạm vào hạ kim chỉ cũng không muốn chạm vào.
Nhưng cố tình, thời điểm cậu làm bị tam tẩu thấy được, sau đó liền……
Tô Nhật Nguyệt hận không thể một cái tát đánh chết chính mình lúc đó bị tam tẩu nhìn thấy thêu thùa may vá.
Cậu thật sự không thích thêu thùa may vá a…… Anh anh anh khóc lóc ôm chặt Tô Nhật An, Tô Nhật Nguyệt quát: “Ngũ ca, làm sao bây giờ a? Ta không muốn may vá, anh anh anh……”
Tô Nhật An còn chưa nói lời nào Tô Đậu Tử liền từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Tô Nhật Nguyệt ôm Tô Nhật An khóc đến “Thương tâm”, ngẩn người, ngửa cái đầu nhỏ ra sau lòng hiếu học đặc biệt mãnh liệt hỏi: “Cô mỗ, ngươi cũng là vì Tô Tam Lâm qua đời mà khóc sao?”
“Đậu Tử, đừng nói bậy.” Nghe Tô Đậu Tử nói, Tô Nhật An trong lòng cả kinh.
Tô Nhật Nguyệt thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, một phen đẩy ra Tô Nhật An, duỗi tay tiểu gia hỏa mới cao ngang hông nâng lên, tức muốn hộc máu nói: “Tiểu tử thúi, ngươi nói bậy gì đó.”
“Chính là……” Tô Đậu Tử còn chưa từ bỏ ý định.
________.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...