Hai huynh đệ Tô Nhật An ở trong phòng nói chuyện, ngoài cửa, Tiết Văn Hãn hỏi Phúc thúc, biết Phúc thúc Phúc đã cõng sọt khoai tây hôm qua hắn để trước cửa nhà người ta trở về.
Không chỉ trước cửa mà khoai trong đất cũng đã đào xong hết rồi.
Toàn bộ đều cõng về nhà.
Tiết Văn Hãn cùng Phúc thúc Phúc thẩm nói “Vất vả”, liền rời nhà.
Đi khe Tam Xóa.
Hôm qua hắn nhờ Tô Thế Bình mang Tô Đậu Tử về, đã đáp ứng Tô Thế Bình hôm nay giúp ông đem khoai tây về.
Nhưng chờ Tiết Văn Hãn tới khe Tam Xóa, lại phát hiện khe Tam Xóa sạch sẽ.
Cái gì cũng không có.
Hơi hơi nhíu nhíu mày, Tiết Văn Hãn nghĩ hẳn là có người trộm rồi.
Ngẫm lại thấy có khả năng lắm
Rốt cuộc, khoai tây là thức ăn, ở nơi mà đa số mọi người mới vừa ấm no, vẫn còn một số ít thiếu ăn thiếu mặc, thức ăn là thật sự quan trọng.
Còn khoai của hắn, ai dám trộm.
Quả nhiên, lòng người là thứ phức tạp nhất.
Thở dài.
Xem ra chỉ có thể về nhà mang một sọt sang nhà Tô Thế Bình, cũng không biết Tô Nhật An có sinh khí hay không.
Rốt cuộc, số khoai tây đó là một mình Tô Nhật An đào.
Một củ cũng không có công lao của hắn.
Bất quá, Tô Thế Bình chiếu cố Tô Nhật An như vậy, Tô Nhật An hẳn là không ý kiến đi?!
Tiết Văn Hãn không xác định nghĩ, rời khe Tam Xóa.
Lúc đi theo hướng ngày hôm qua hắn xuống ruộng ở ven đường nhìn thấy một cây Hoàng Dứa trong rừng cây nhỏ.
Gỗ Hoàng Dứa có tác dụng giữ ấm, mùa đông mau tới rồi, một cây Hoàng Dứa có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.
Nhưng mà, không biết trong phiến rừng cây nhỏ kia chỉ có một cây Hoàng Dứa, hay là vẫn còn
Hy vọng vẫn còn.
Như vậy, hắn liền trực tiếp mua luôn phiến rừng đó, không cần ra sau núi tìm nữa.
—— tuy là hắn không sợ đi sâu vào núi.
Nhưng chung quy vẫn phiền toái chút.
Rừng cây nhỏ không lớn, lớn hơn 1 mẫu nhưng 2 mẫu thì không tới.
Bởi vì sắp đến mùa đông, cỏ cây bên trong đều khô, có một ít cây dài lại cứng được chủ nhân cánh rừng chặt đi, phơi khô.
Hẳn là muốn đem về làm củi.
Củi nhà bọn họ đều là Tô Nhật An chặt.
Nhưng mà, đây không phải trọng điểm Tiết Văn Hãn chú ý, Tiết Văn Hãn chú ý chính là…… Bên trong không biết có loại cây nào hắn có thể dùng hay không.
Thật sự có, trừ bỏ cây Hoàng dứ bên ngoài kia, bên trong còn có năm cây Hoàng dứa.
Không chỉ có như thế, còn có ba cây Hạch Đào, năm cây gỗ Sam, cùng với ba cây Bách, dư lại toàn bộ là gỗ Nam.
Rốt cuộc, nơi này là Nam Mộc thôn.
Nhiều nhất vẫn là gỗ Nam.
Quan sát xong, Tiết Văn Hãn vô cùng cao hứng trở về nhà.
Trong nhà, Tô Nhật Nguyệt đã đi rồi, Tô Nhật An đang mặc quần áo cho Tô Đậu Tử, tiểu gia hỏa tinh thần không tồi, từ cánh cửa khép hờ nhìn Tiết Văn Hãn, ánh mắt sáng lên, kéo giọng liền hô: “Cha”.
Tiết Văn Hãn lên tiếng, đẩy cửa ra đi vào.
Nghe Tô Đậu Tử gọi, Tô Nhật An xoay đầu nhìn thoáng qua, thấy Tiết Văn Hãn, do dự một chút, hỏi: “Ngươi đi ra ngoài?”
“Ừm.” Tiết Văn Hãn đáp lời y, đi qua, ngồi vào cạnh giường đất.
Nhìn Tô Nhật An mặc quần áo cho Tô Đậu Tử, Tiết Văn Hãn đem chuyện không thấy khoai tây nhà Tô Thế Bình đâu, nói với Tô Nhật An, lúc nố việc bồi thường, Tô Nhật An đột nhiên cười lên: “Vừa rồi Nhật Nguyệt nói với ta, không phải ăn trộm, là tam ca của ta sợ người trộm, tối hôm qua đã cõng trở lại.”
“Cõng về rồi?”
“Ừ.” Tô Nhật An gật gật đầu: “Yên tâm đi, không phải trộm.” Trong thôn bọn họ tuy rằng không có trộm chuyên trộm đồ vật, nhưng một sọt khoai tây thật đúng là khó mà nói.
Rốt cuộc, nhà ai cũng không quá tốt.
Nhiều thêm một sọt đồ ăn, nhà ai cũng không ngại nhiều.
Tiết Văn Hãn “Ừ” một tiếng, vừa vặn Phúc thẩm nấu cơm xong, đi ăn cơm.
Tô Nhật An nhanh chóng giúp Tô Đậu Tử mặc tốt quần áo, một nhà ba người chuyển qua nhà chính.
Thời điểm ăn cơm, Tiết Văn Hãn lại nói với Tô Nhật An chuyện rừng cây kia.
Kết quả Tiết Văn Hãn mới vừa nói xong, Tô Nhật An lập tức lắc đầu nói: “Phiến rừng kia không được."0
“Là có nguyên nhân gì sao?” Lấy hiểu biết Tiết Văn Hãn đối với Tô Nhật An, nếu không phải có nguyên nhân đặc thù, Tô Nhật An tuyệt đối sẽ không nói khẳng định như vậy.
Tô Nhật An nhíu nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi, hơn nửa ngày mới nói: “Đó là của nhà tam thúc ta.”
“Tam thúc?” Tiết Văn Hãn đến bây giờ còn không biết Tô Nhật An có tam thúc, có chút kinh ngạc.
Bất quá nghĩ cũng hợp lý, gia gia nãi nãi Tô Nhật An m không ở cùng Tô Nhật An, cũng không ở cùng Tô Thế Bình.
Một khi đã như vậy, có tam thúc, cũng bình thường.
Bất quá, xem ngữ khí Tô Nhật An, nhà tam thúc này phỏng chừng cùng nhà bọn họ quan hệ không quá tốt.
Nghĩ đến đây, Tiết Văn Hãn cũng không hỏi.
Hắn tuy rằng đặc biệt vừa ý kia phiến rừng cây kia, nhưng cũng không phải phi nó không thể.
Nói không chừng rừng cây khác cũng có loại cây hắn muốn, cho dù không có, sau núi Tam Xóa có tảng lớn tảng lớn rừng cây vô chủ.
Muốn cái gì mà không có.
Bất quá là dùng nhiều sức lực chút.
Thân thể hiện tại này của hắn, gì cũng thiếu chỉ không thiếu sức lực.
Lại nói tiếp, tra công chính là bị Tô Nhật An nhặt được ở phiến rừng kia.
Nghĩ đến đây, Tiết Văn Hãn lắc lắc đầu, thu lại suy nghĩ sâu xa.
Vừa vặn nghe được Tô Nhật An hỏi: “Ngươi muốn mua phiến rừng kia làm cái gì? Nhà mình cũng có rừng cây, chính là…… Khá xa chút.”
“Hừ.”
Tô Nhật An nói mới vừa nói xong, đột nhiên bên cạnh liền truyền đến một tiếng tiếng hừ lạnh nho nhỏ.
Tiết Văn Hãn xoay đầu đi, liền nhìn thấy Tô Đậu Tử dẩu cái miệng có thể quải đèn dầu miệng, hung tợn mà tắc đồ vật vào miệng mình, dường như trước mặt không phải thức ăn, mà là kẻ thù.
Tiết Văn Hãn ngẩng đầu nhìn Tô Nhật An một cái, lại hỏi Tô Đậu Tử: “Đậu Tử, làm sao vậy?”
“Hừ.” Tiểu gia hỏa lại hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Tô Nhật An một cái, nhanh chóng gục đầu xuống, “Không có việc gì.” Tiếp tục ăn cơm.
Cũng không nhìn Tiết Văn Hãn.
Tiết Văn Hãn quay đầu, đem tầm mắt dừng trên người Tô Nhật An.
Tô Nhật An dời ánh mắt, không nhìn Tiết Văn Hãn.
Sau đó có lẽ cảm thấy không ổn, lại ngẩng đầu lên, “Không có việc gì, ngươi đừng nghĩ nhiều, ăn cơm đi, ăn xong rồi còn phải đi xêm khoai trong đất nữa.
Vốn dĩ nhà chúng ta đã chậm hơn nhà người khác rồi, lại không đi, nhà người khác đào xong, chúng ta còn đào không xong sẽ bị trộm mất.”
Tiết Văn Hãn thấy y không nói cũng không hỏi lại.
Muốn biết, phương pháp có rất nhiều, ra cửa tùy tiện hỏi hỏi người, phỏng chừng sẽ biết.
Cũng không thiếu chút lát này.
Cơm nước xong, Tiết Văn Hãn xuống ruộng, Tô Nhật An cũng đi, Tiết Văn Hãn không cho: “Ngươi vẫn còn muốn chân của mình không?”
“Việc này cùng chân có quan hệ gì.” Trước kia bị thương nghiêm trọng hơn bây giờ rất nhiều cũng phải xuống ruộng, chút xúi này có là gì.
Tô Nhật An không đồng ý.
Tiết Văn Hãn không nhượng bộ, hai người liền giằng co.
Cuối cùng mặt Tiết Văn Hãn đều đen thui, Tô Nhật An cũng chỉ có thể thỏa hiệp, đáp ứng Tiết Văn Hãn mang theo Tô Đậu Tử ở nhà.
Sợ Tô Nhật An lại nơi nơi bận việc, lúc Tiết Văn Hãn đi còn cố ý dặn dò Tô Đậu Tử: “Trông chừng A Mỗ con, đừng cho y chạy lung tung, có hiểu chưa?”
“Hiểu ạ.” Nghe toàn bộ quá trình hai người nói chuyện, Tô Đậu Tử vội vàng gật gật đầu, trong lòng lại nhĩ: Quả nhiên, cha thương A Mỗ hơn nó nhiều lắm.
Nó cũng bị thương, ngày hôm qua còn dẫn nó xuống ruộng.
Hừ.
Lúc trước trong nhà chỉ có một mình Tô Nhật An làm việc, cuốc không nhiều lắm, chỉ có hai cây, hiện tại ba người.
Không có biện pháp, Tiết Văn Hãn lại da mặt dày mượn hàng xóm cách vách một phen.
Đại nương cách vách đặc biệt tốt, Tiết Văn Hãn hỏi mượn cuốc, không nói hai liền cho Tiết Văn Hãn mượn, còn hỏi: “Đủ chưa? Không đủ lại lấy thêm một cây.”
“Đủ, đa tạ đại nương.” Tiết Văn Hãn nói.
“Không cảm tạ, không cảm tạ.” Đại nương vội vàng nói.
Khách khí đến độ Tiết Văn Hãn cũng cảm thấy kinh ngạc, bất quá mượn được cuốc là tốt rồi.
Hắn cũng lười nghĩ nhiều.
Cầm cuốc trở về nhà.
Đến trong đất, Tiết Văn Hãn mới phát hiện, hắn không biết đào khoai tây, mặc kệ hắn cẩn thận như thế nào vẫn đào trúng khoai tây, đào mãi cũng từ giận thành không.
Cuối cùng vẫn là Phúc thẩm đề nghị: “Lão gia, nếu không…… Chúng ta đào, ngài nhặt?” Cứ để Tiết Văn Hãn tiếp tục đào, không chừng khối đấy này còn nát hơn khoai tây.
Vốn dĩ, khoai tây lớn lên đã hư một bộ phận, lại bị Tiết Văn Hãn đào nát…….
truyện tiên hiệp hay
Hơn nữa tốc độ Tiết Văn Hãn đào còn đặc biệt nhanh, nháy mắt liền nát một đống, xem đến đôi mắt Phúc thúc và Phúc thẩm đều đau, trong lòng thẳng hô “Làm bậy a.”
Tiết Văn Hãn cũng có chút ngượng ngùng, nghe Phúc thẩm nói, xấu hổ cười một cái, đồng ý đề nghị của Phúc thẩm.
Bất quá hắn làm việc nhanh, không bao lâu liền đem khoai tây Phúc thúc Phúc đào lên phân loại xong hết.
Lúc sau Tiết Văn Hãn lại cõng về nhà.
Hắn sức lực lớn, cõng cái sọt ngày thường Tô Nhật An cõng đều giống như đi chơi.
Tới tới lui lui, quá lãng phí thời gian.
Về đến nhà, cùng Tô Nhật An nói việc này, Tô Nhật An nói câu “Chờ chút.” Liền chống quải trượng đi vào căn phòng y và Tô Đậu Tử ở trước kia, một lát sau ra tới, trong tay cầm một cái túi, “Bỏ thêm vào đây, rồi hẵn cõng về.”
Tiết Văn Hãn tiếp nhận, cảm thấy phương pháp này đặc biệt không tồi.
Quả nhiên, hiệu suất cao hơn nhiều.
Không bao lâu, liền xong rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...