Phúc thúc Phúc thẩm lúc đầu còn có hơi không thoải mái, rất co quắp.
Nhưng chậm rãi, thấy cả nhà Tiết Văn Hãn cư xử thoải mới với bọn họ, mới yên tâm thả lỏng.
Trong lòng càng thêm cảm kích.
Phúc thẩm trực tiếp rơi nước mắt.
Phúc thúc tuy rằng không có, nhưng đôi mắt cũng hồng hồng.
Bọn họ là thật sự cảm kích, rời đi quê nhà không ăn không uống sống không nổi nữa, bất đắc dĩ mới bán thân, cứ nghĩ rằng bán thân đi sẽ ăn không đủ no mặc không đủ ấm lại còn phải làm trâu làm ngựa, lại không nghĩ rằng…… Việc nặng còn chưa làm, chủ nhân đã mua quần mới cho họ, còn cho phép bọn họ ngồi cùng bàn ăn cơm.
Cảm kích cũng không biết nói cái gì.
Phúc thúc Phúc thẩm là người thành thật, lập tức quyết định trong lòng về sau nhất định phải nhiều làm việc, cố gắng báo đáp ân tình của chủ nhân.
Đương nhiên, Phúc thúc Phúc thẩm trong lòng nghĩ gì bọn Tiết Văn Hãn hoàn toàn không biết.
Nhưng Phúc thẩm lau nước mắt lại thấy được.
Tiết Văn Hãn đại khái đoán được là vì cái gì, Tô Nhật An tuy rằng không đoán được, nhưng y không quen thuộc với hai người, hỏi cũng không tiện, về phần Tô Đậu Tử…… Ăn ngon quá vui vẻ, trực tiếp không thấy được.
Chờ nó ăn no, ngồi thẳng thân mình, Phúc thẩm đã lau nước mắt.
Đánh cái ợ, tiểu gia hỏa sờ sờ cái bụng tròn nhất từ nhỏ đến giờ của mình.
Trộm từ ghế trên nhảy xuống, cọ đến bên người Tô Nhật An, đem tay Tô Nhật An lặng lẽ ấn lên bụng nó, nhỏ giọng nói: “A Mỗ, con ăn no căng.”
Trong phòng vốn dĩ an tĩnh, một câu của nó mọi người đều nghe được.
Không chỉ có Tô Nhật An, ngay cả Tiết Văn Hãn và hai người Phúc thúc đều bị nó chọc cười.
Tô Nhật An cười cười ôm nó từ trên đất nhắc lên đùi mình “Ăn no căng còn không biết ăn ít chút, coi ăn cơm như mạng chỉ có con.”
Tô Đậu Tử bĩu môi, ngoài miệng không nói, trong lòng lại sợ hãi ăn ngon thế này, về sau lại không có.
Nghĩ, lại trộm quay đầu nhìn thoáng qua Tiết Văn Hãn.
Thấy Tiết Văn Hãn đang nhìn nó, lập tức vươn đôi móng vuốt nhỏ, thân mình uốn éo về phía Tiết Văn Hãn, đặc biệt ngoan ngoãn nói: “Cha, ôm.”
Tiết Văn Hãn vươn tay, Tô Nhật An mắng nó: “Con là cái tiểu không lương tâm” đem Tô Đậu Tử đưa cho Tiết Văn Hãn.
Phúc thúc Phúc thẩm thật là bị chọc cười.
Tiết Văn Hãn cũng ăn hơi no, ôm Tô Đậu Tử đặt trên đùi mình, giơ tay sờ sờ băng vải trên đầu nó, hỏi Tô Nhật An: “Thuốc của Đậu Tử đã nấu chưa?”
“Nấu rồi.” Tô Nhật An đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, mới nói: “Mới vừa nấu lên không lâu, ước chừng phải đợi thêm chốc lát, chờ ta ăn xong liền đi xem.” Trong chén Tô Nhật An còn non nửa chén cơm.
Cũng không biết y là một nông thôn, sao lại ăn cơm chậm như vậy.
—— trong tình huống bình thường, nông thôn ăn cơm đều tương đối nhanh, đặc biệt là giống Tô Nhật An, trong nhà không có người, cái gì cũng phải tự y làm.
Vì đuổi thời gian, cần phải ăn nhanh.
Nhưng Tô Nhật An ăn cùng Tiết Văn Hãn hai bữa cơm, mỗi lần y ăn đều đặc biệt chậm —— cho dù toàn bộ quá trình ăn, y chưa từng ngừng qua.
Bất quá ăn chậm một chút cũng tốt.
Đối với thân thể có lợi.
Tiết Văn Hãn “Ừ" một tiếng, bế Tô Đậu Tử lên, nói với Tô Nhật An: “Các ngươi ăn, mặc kệ ta, ta đi ra ngoài xem.”
Tiết Văn Hãn là chủ nhân đã đi ra ngoài, Phúc thúc cùng Phúc thẩm sao có thể ngồi được, vội vàng đứng lên.
Tiết Văn Hãn thấy bọn họ còn chưa ăn xong, kêu bọn họ tiếp tục ăn, mặc kệ hắn.
Phúc thúc Phúc thẩm không nghe, Tiết Văn Hãn không có biện pháp, đành phải ôm Tô Đậu Tử ngồi xuống ghế: “Ta không đi, các ngươi ăn đi, ăn xong rồi lại nói.” Dù sao Tô Nhật An nói, thuốc còn phải nấu thêm một lát nữa.
Cũng không vội.
Phúc thúc cùng Phúc thẩm cũng ngồi xuống theo, nhưng ăn tốc độ rõ ràng so nhanh hơn lúc nãy nhiều.
Rất nhanh đã xong.
Tiết Văn Hãn ôm Tô Đậu Tử ngồi xuống xuống, liền đáp kể chuyện xưa cho Tô Đậu Tử nghe, lúc này Tiết Văn Hãn kể “Tam đánh Bạch Cốt Tinh”, tiểu gia hỏa nghe được sửng sốt sửng sốt, một đôi mắt sáng có thể đem chói mù người ta.
Ánh mắt sùng bái nhìn Tiết Văn Hãn, làm hắn đặc biệt có cảm giác thành tựu, kể chuyện càng thêm sinh động như thật.
Tô Đậu Tử cũng nghe đến mê mẩn.
Mãi cho đến khi chuyện xưa đã kể xong, tiểu gia hỏa mới phát hiện Phúc thúc Phúc thẩm còn có A Mỗ đã sớm ăn xong rồi, tới cái bàn cũng đã thu dọn sạch sẽ.
Nhưng ba người cũng không có đi.
Mà đều ngồi tại chỗ, giống như nó nghe cha kể chuyện xưa.
Lập tức, tiểu gia hỏa liền đem cánh tay nhỏ duỗi về hướng Tô Nhật An, một bên ôm Tô Nhật An một bên còn không quên vỗ mông ngựa Tiết Văn Hãn: “A Mỗ, cha kể chuyện có phải đặc biệt dễ nghe hay không?!”
Tô Nhật An cười một cái, ngẩng đầu nhìn Tiết Văn Hãn mới nói: “Đúng vậy, cha con kể đặc biệt hay.”
“Vậy về sau chúng ta mỗi buổi tối đều nhờ cha kể chuyện xưa có được không?”
Tô Đậu Tử hỏi.
Tô Nhật An không đáp ứng nó, có chút khó xử nhìn Tiết Văn Hãn một cái.
Phúc thúc cùng Phúc thẩm cười một cái, cùng Tiết Văn Hãn nói một tiếng sau liền đi ra ngoài.
Ứng Phúc thúc Phúc thẩm sau, Tiết Văn Hãn cười một cái, chụp mông nhỏ của Tô Đậu Tử, “Muốn nghe cha kể chuyện xưa có thể, chỉ cần về sau con ngoan ngoãn nghe lời, cha liền mỗi ngày kể chuyện xưa cho con.”
“Thật sự?” Ánh mắt tiểu gia hỏa sáng lên, chân ở trong lòng Tiết Văn Hãn, đầu ở trong tay Tô Nhật An, còn quay đầu nhìn Tiết Văn Hãn.
Tư thế thật sự một lời khó nói hết.
Hoàn toàn làm lơ điều kiện “Nghe lời” của Tiết Văn Hãn.
Bất quá nó vốn dĩ đã nghe lời ngoan ngoãn, cũng không phải gì việc khó.
“Thật sự.” Tiết Văn Hãn nói.
Mới vừa nói xong, Tô Đậu Tử liền như một con cá chép lộn một cái một lần nữa bò lại trong lòng Tiết Văn Hãn, vươn cái móng vuốt vừa ngắn vừa nhỏ còn đen của nó lên trước mặt Tiết Văn Hãn, nghiêm trang nói: “Ngoéo tay.”
Tiết Văn Hãn trên mặt mang theo sủng nịch cười, cười một cái, vươn tay: “Ngoéo tay.”
Phụ tử hai cười đến một cái so một cái còn xán lạn hơn.
Xán lạn tới mức Tô Nhật An cảm thấy có chút chói mắt, trong lòng có chút không thoải mái, giống như đại bảo bối của mình bị người khác đoạt đi.
Bĩu môi, nhắm mắt làm ngơ, Tô Nhật An dứt khoát đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài xem thuốc đã nấu xong chưa.
Tô Nhật An mới vừa đứng dậy, Tiết Văn Hãn liền thấy được, hỏi y: “Đi đâu?”
“Xem thuốc nấu xong chưa.” Tô Nhật An nói.
“Ta đi xem, ngươi chờ.” Tô Nhật An trên đùi còn có thương tích, chống gậy gỗ rốt cuộc vẫn bất tiện.
Tiết Văn Hãn đem Tô Đậu Tử còn ríu rít nói chuyện đặt lên ghế, sau lại cùng Tô Nhật An nói một câu: “Ta đi, ngươi chờ”, bước nhanh vượt qua Tô Nhật An đi ra cửa.
Nhìn Tiết Văn Hãn đi ra ngoài, Tô Nhật An dừng một chút.
Vừa vặn Tô Đậu Tử gọi y một tiếng “A Mỗ”, Tô Nhật An liền lộn trở về, sau ngồi xuống lại ôm Tô Đậu Tử lđặt lên đùi mình trong ánh mắt trong mắt mong của nó.
Bên ngoài, Tiết Văn Hãn đi ra ngoài liền Phúc thẩm đang ngồi xổm bên cạnh lò thuốc, thấy Tiết Văn Hãn ra tới, vội vàng lên hỏi một tiếng: “Lão gia.”
Tiết Văn Hãn “Ừ” một tiếng, hỏi nàng: “Đã xong chưa?”
“Sắp rồi.” Phúc thẩm nói đoạn cầm lấy khăn vải mở bên cạnh mở nắp niêu xem một cái, sau lại nói một câu: " Nhanh thôi."
“Cái này của Đậu Tử sao? Tiểu An đâu?”
Phúc thẩm ngây ra một lúc mới phản ứng Tiết Văn Hãn nói tiểu An là chỉ Tô Nhật An: “Trong nhà chỉ có một cái niêu, tiểu lão gia ý bảo nấu thuốc cho Đậu Tử tiểu thiếu gia trước, lại naaylus cho y sao.”
Một cái niêu……
Xem ra chờ đường thông rồi, có không ít đồ vật phải mua.
Tiết Văn Hãn than một tiếng, cùng Phúc thẩm nói ;" Nấu xong lại kêu ta." Liền trở về.
Trong phòng, Tô Đậu Tử được Tô Nhật An ôm, kích động nói: “ Con nói choA Mỗ nghe, hôm nay cha lợi hại lắm luôn, đem ngũ thái gia gia mắng một câu cũng không dám nói.
Còn có tứ thái gia gia cùng thái gia gia nhà Đại Ngưu bọn họ, bị cha mắng xong còn đáp ứng cho cha năm lượng bạc nha!!”
Tô Đậu Tử không chút nào che giấu sùng bái, trong lòng Tô Nhật An đặc biệt hụt hẫng.
Liền Tô Đậu Tử nói “Năm lượng bạc” cũng chưa chú ý, tức giận nói: “Đúng rồi, cha ngươi lợi hại, cha ngươi là nhất.” Thiên hạ không có ai lợi hại hơn cha ngươi hết!!
Tiểu bạch nhãn lang.
Mình nuôi nó nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy nó sùng bái mình như thế,
Tiết Văn Hãn làm gì, trước kia không phải đánh chính là mắng, lúc này mới đối tốt với nó một chút, liền sùng bái hận không thể đi theo phía sau vẫy đuôi.
Tiểu hỗn đản.
Oán khí trong âm thanh Tô Nhật An quá nặng, không chỉ có Tiết Văn Hãn, ngay cả đậu đinh Tô Đậu Tử cũng nghe ra được, sửng sốt, sau vội vàng thu hồi tươi trên mặt, lấy lòng hỏi: “A Mỗ, người sinh khí?”
Móng vuốt đã vươn đến trên cổ Tô Nhật An, ôm lấy Tô Nhật An.
Tô Nhật An bị nó a dua lấy lòng làm cho tức cười, giơ tay nhẹ nhàng chụp mông nhỏ nó một cái, “Không có.” Nói xong lại có chút không cam lòng hỏi: “Đậu Tử cảm thấy A Mỗ tốt hơn hay là cha tốt hơn?”
Hỏi ra tới, Tô Đậu Tử còn chưa trả lời, Tiết Văn Hãn ở cửa liền cười.
Sau đẩy cửa ra, đi vào.
Tô Nhật An mặt quả nhiên đỏ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...