Nhà đại phu, Tiết Văn Hãn nghe đại phu nói thương thế của Tô Đậu Tử quá nặng, ông không chữa được cả người hắn nặng nề bất lực trầm xuống, hắn đành mặt dày mượn xe bò nhà đại phu, sau đó nhờ đại ca Trần gia đưa hắn cùng Tô Đậu Tử đi trấn trên.
Trên đường, Tiết Văn Hãn rốt cuộc có thời gian sửa sang lại mớ ký ức hỗn loạn đột nhiên xuất hiện trong đầu.
Căn cứ theo ký ức của nguyên thân, cùng với nửa quyển tiểu thuyết mới đọc tối hôm qua, cả những việc phát sinh vừa rồi đều giống y như đúc “Chuyện xưa tình tiết”.
Không khí thanh tân thoải mái, con đường đầy bùn đất xa lạ dưới xe bò.
Tiết Văn Hãn rốt cuộc chân thật rõ ràng nhận thức được --- hắn xuyên không, xuyên vào trong quyển sách đó, trở thành tên tra công cùng tên cùng họ kia, tên nhân tra khốn nạn ham ăn biếng làm, không bằng súc sinh.
Nói dễ nghe là tra công, nói thẳng ra là không bằng súc sinh.
Còn sợ là xúc phạm súc sinh ấy chứ.
Người xưa có câu hổ dữ không ăn thịt con, hắn lại có thể trơ mắt nhìn Tô Đậu Tử sống sờ sờ bị Tô Ngũ Ngưu đánh chết, ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái.
Tuy rằng lúc trước Tô Nhật An do tới tuổi thành thân, sợ hãi bị quan phủ kéo đi quan xứng, thừa dịp hắn hôn mê, mạnh mẽ cùng hắn thành thân là Tô Nhật An không đúng.
Nhưng nếu lúc trước không phải Tô Nhật An cứu hắn thì Tiết Văn Hãn đã sớm đã chết không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy, Tô Nhật An làm trâu làm ngựa cho hắn, hầu hạ hắn cung phụng hắn, có là cục đá thì cũng sẽ nóng lên, nhưng Tiết Văn Hãn không những không cho Tô Nhật An sắc mặt tốt, còn hở chút là đánh là mắng là nhục mạ tô Nhật An
Chẳng những Tô Nhật An, thậm chí ngay cả thân sinh nhi tử Tô Đậu Tử cũng không buông tha.
Chính mình đánh không nói.
Có đôi khi còn xem Tô Đậu Tử như đồ chơi, xúi giục đám hài tử trong thôn cùng nhau đánh Tô Đậu Tử, đánh thắng liền cho đường ăn.
Có thể nói là hết sức tàn nhẫn.
Cũng may Tô Nhật An liều mạng che chở, người lớn trong thôn sau khi biết cũng cảnh cáo hài tử nhà mình, không cho đánh Tô Đậu Tử.
Tô Đậu Tử mới thuận lợi sống đến bây giờ.
Nhưng…… vẫn có lúc Tô Nhật An không có mặt, luôn có một ít tiểu hài tử tham kẹo, người lớn cùng Tô Nhật An kết thù, mấy đứa nhỏ cũng không hợp với Tô Đậu Tử.
Mỗi lần Tô Đậu Tử đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập, lúc đầu bị đánh nó còn khóc thút thít, nhưng bởi vì càng khóc càng bị đánh, dần dần nó không còn khóc nữa, cho dù đau đi nữa cũng cắn răng chịu đựng.
Nghĩ đến đây, Tiết Văn Hãn liền hận không thể giết cái tên súc sinh kia.
Hắn còn là hoàng thân quốc thích đấy, may mắn Thái Tử ( cha Tiết Văn Hãn) tranh quyền đoạt lợi thất bại, bằng không có một tên hoàng đế súc sinh hoặc Vương gia như thế, thiên hạ mẹ nó còn không phải sinh linh đồ thán sao.
May mắn thất bại, cũng may mắn ——
Hắn đã chết.
Bằng không làm sao phụ tử Tô Nhật An chịu nổi.
Tiết Văn Hãn cảm thán một tiếng, cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Đậu Tử trong lòng ngực, lại phát hiện đầu Tô Đậu Tử gật gà gật gù, mí mắt cũng nhắm lại mở không nổi.
Trong lòng nhảy dựng, sợ nó ngủ một cái sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, Tiết Văn Hãn cũng bất chấp sợ nó đau, vội vàng giơ tay vỗ vỗ mặt Tô Đậu Tử: “Đậu Tử, tỉnh tỉnh, đừng ngủ, mau tỉnh lại……”
Chẳng lẽ không thể giữ được Tô Đậu Tử sao?
Trong nguyên tác, Tô Đậu Tử chết ngay dưới mí mắt Tiết Văn Hãn vào hôm nay, trực tiếp thúc đẩy cốt truyện phát triển
Nhưng hiện tại mình xuyên qua, cũng không định đi theo Tiết Văn Hãn, Tô Đậu Tử cũng phải chết sao?
Tuy rằng chỉ là trong chốc lát, nhưng Tiết Văn Hãn đã sinh ra hảo cảm đối với đứa bé ngoan ngoãn đáng thương làm người đau lòng này.
Thật không muốn nó chết.
“Đậu Tử, đừng ngủ, mau tỉnh lại, tỉnh lại cha liền kể chuyện xưa cho con nghe, cái gì đại náo thiên cung, ba lần đánh Bạch Cốt Tinh, thật giả Mỹ Hầu Vương, phải rồi, còn có đại chiến Hồng Hài Nhi, Đậu Tử khẳng định cũng chưa nghe qua đúng không, chỉ cần Đậu Tử tỉnh, cha liền từng bước từng bước kể cho Đậu Tử nghe, được không, Đậu Tử, mau tỉnh lại.” Tiết Văn Hãn ngữ khí có chút vội vàng, rồi lại thập phần tự nhiên.
Giống như là hắn vẫn luôn yêu thương Tô Đậu Tử như vậy.
Đại ca nhà đại phu vốn không muốn phản ứng hắn, lại bị hành động của tên nhân tra Tiết Văn Hãn cả kinh đến…… Ngập ngừng cả buổi vẫn chưa nói được câu nào.
Bất quá, Tiết Văn Hãn như vậy cũng tốt.
So với trước kia trừ bỏ ăn chơi đánh bạc còn không thì đánh người tốt hơn nhiều lắm.
Trong lòng nghĩ như thế, đại ca nhà đại phu yên lặng đánh con trâu một roi, thét to một tiếng, làm con trâu đi nhanh chút.
Tiết Văn Hãn không biết suy nghĩ trong lòng đại ca nhà đại phu, đánh thức được Tô Đậu Tử liền cấp tốc kể sự tình Đại Thánh đại náo thiên cung cho Tô Đậu Tử nghe, Tô Đậu Tử oa trong lòng ngực Tiết Văn Hãn, ôm cánh tay Tiết Văn Hãn ha ha ha cười không ngừng.
Nghe đến khúc sau mí mắt tiểu gia hỏa càng ngày càng trầm, nhưng bởi vì " cha tốt" nói không được ngủ nó liền không ngủ, thỉnh thoảng còn dùng tay nhỏ đánh lên mặt mình, làm chính mình thanh tỉnh chút.
Nhìn thân hình nhỏ bé của nó làm một đại nam nhân như Tiết Văn Hãn đau lòng suýt nữa rơi nước mắt.
Trong lòng âm thầm nói, khó trách hắn không thích trẻ con cũng vẫn yêu thích đứa trẻ này, hài tử ngoan ngoãn hiểu chuyện tới mức làm người đau lòng như vậy, có mấy ai nhẫn tâm không thích nó chứ.
Tiết Văn Hãn mang theo Tô Đậu Tử đi trấn trên, lại không biết trong nhà đã loạn như nồi cám heo.
Tô Nhật An bị người gọi trở về nói là nhìn thấy Tô Ngũ Ngưu đánh Tô Đậu Tử, về đến liền nhìn thấy vũng máu trong sân lại không thấy Tô Đậu Tử đâu, Tô Nhật An thiếu chút nữa không điên rồi.
Cũng may có người đi ngang qua cổng nhà hắn, tứ thẩm nhà Đại Tráng ở cách vách xuyên qua cổng trước nghe hắn tê tâm liệt phế kêu “Đậu Tử”, chạy vào nói hắn biết, “Đậu Tử bị Tiết Văn Hãn ôm đi nhà đại phu rồi.”
Tứ thẩm đặc biệt nhấn mạnh từ “Ôm” kia.
Trời muốn hạ hồng vũ, heo mẹ muốn leo cây, nàng cường điệu một chút không được sao?
Ai biết lần sau nhìn thấy Tiết Văn Hãn ôm Tô Đậu Tử là khi nào chứ?
Tứ thẩm nói xong còn cười một chút, lập tức lại nhìn thấy vũng máu phía sau Tô Nhật An, sắc mặt liền thay đổi, “Trời ơi……”.
Nàng còn tưởng đã chuyển biến tốt: “Đi, An ca nhi, ta bồi ngươi cùng đi nhà đại phu.”
“Cảm ơn tứ thẩm.” Tô Nhật An nguyên bản chuẩn bị chạy vội đi, nhưng tứ thẩm đã nói cùng nhau……, tứ thẩm lớn tuổi, thân thể không thể so với hắn, Tô Nhật An có chút khó xử.
Tứ thẩm thấy được, biết hắn vội, thúc giục nói, “An ca nhi ngươi đi trước, mặc kệ ta, ta theo sau.”
“Được, cảm ơn tứ thẩm, con đi trước.” Nói xong liền chạy đi, làm tứ thẩm ở phía sau hâm mộ không thôi.
Tuổi trẻ thật tốt.
- -----------
Trời nóng quá, mò còn hơn rùa(●´⌓'●).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...