Xuyên Thành Tra Công Sủng Phu Lang


Tiết Văn Hãn hung danh như sấm bên tai, hơn nữa ngữ khí nói chuyện cũng không tốt lắm, một câu vừa ra không ai dám hé răng.

Ngay cả cha Tô Đại Tráng thích lo chuyện bao đồng có tiếng trôn thôn cũng ngậm miệng.

Mấy tiểu bối khác càng không dám nói tiếp, đặc biệt là mấy người lúc trước bị tra công thu thập, nhìn thấy Tiết Văn Hãn hận không thể trốn xa hết mức có thể, ai mà dám nói.

Trong lúc nhất thời, không khí có chút an tĩnh.

Nếu không phải Tô Nhật An cảm thấy ngượng ngùng, trộm kéo kéo tay áo Tiết Văn Hãn, Tiết Văn Hãn quay đầu xem y vật liệu may mặc cọ xát phát ra âm thanh rất nhỏ, chung quanh an tĩnh chỉ nghe được tiếng côn trùng kêu vang.

An tĩnh mà áp lực, Tô Thế Bình làm lí chính lại là đại bá Tô Nhật An thấy Tiết Văn Hãn quay đầu nhìn về phía Tô Nhật An mới nói:
“Được rồi, trới sắp tối, An ca nhi cũng không sao nữa, mọi người giải tán về nhà đi."
Tô Thế Bình nói rồi lại nhìn thoáng qua Tô Nhật An rõ ràng so tệ hơn hồi nãy một chút, thúc giục Tiết Văn Hãn: “Ngươi cũng mau cõng An ca nhi về thôn đi, nhờ Liễu thúc bắt mạch bốc thuốc, Đậu Tử để ta lo cho, chúng ta về nhà ẳm theo nó là được.”
Bởi vì sự tình bị đánh lúc trước Tô Thế Bình nói chuyện với Tiết Văn Hãn vẫn còn hơi mất tự nhiên.

Nhưng ông biết phân biệt nặng nhẹ, hiểu rõ tình huống của Tô Nhật An quan trọng, liền đem chút không tự nhiên kia đè xuống.

Tiết Văn Hãn tuy rằng có ký ức tra công, nhưng hắn rốt cuộc không phải tra công, đối với Tô Thế Bình cũng không có ác cảm gì quá lớn.

Thậm chí còn cảm thấy người này rất không tồi.

Nghe Tô Thế Bình nói, tự nhiên liền đồng ý.

Tiết Văn Hãn đồng ý, Tô Đậu Tử lại không đồng ý, vừa nghe Tô Thế Bình nói nó lưu lại, tiểu gia hỏa lập tức liền chu lên cái miệng nhỏ phản đối nói: “Con không muốn! Con muốn về cùng A mỗ.”
Đại gia gia tuy rằng tốt, nhưng nó vẫn thích A Mỗ hơn.

“A Mỗ con bị thương, cha con phải cõng A Mỗ đi tìm lang trung gia gia xem bệnh cho A Mỗ, Đậu Tử chẳng lẽ không muốn A Mỗ nhanh hết bệnh sao?” Nói chuyện không phải Tô Thế Bình, mà là Tô Nhật Minh trừ bỏ lúc đầu mắng Tiết Văn Hãn ra thì lúc sau vẫn luôn an tĩnh như gà hận không thể chui xuống đất.

“A Mỗ ——” Tô Đậu Tử dẩu miệng hô Tô Nhật An một tiếng, hiển nhiên trong lòng không quá nguyện ý.

Nhưng bởi vì Tô Nhật Minh nhắc tới việc chữa bệnh cho A mỗ, liền miễn cưỡng đáp ứng rồi: “Con sẽ về cùng nhị bá và đại gia gia.” Nói xong lại không tình nguyện đi qua, đem tay nhỏ của mình nhét vào tay Tô Nhật Minh.

Ánh mắt u oán nhìn Tô Nhật An và Tiết Văn Hãn.

Đem Tô Nhật An chọc cười, vừa định nói chuyện lại nghe Tiết Văn Hãn bên cạnh nói: “Đậu Tử ngoan, đi theo gia gia cùng nhị bá, chờ về nhà cha liền đi đón con có được không?”
“Dạ……”
Nghe Tiết Văn Hãn nói, Tô Đậu Tử nhìn thoáng qua A Mỗ cùng cha nửa ngồi xổm chuẩn bị cõng A Mỗ, dẩu miệng không tình nguyện gật gật đầu.


Biết chính mình trúng độc, hơn nữa chuyện vừa rồi, Tô Nhật An cũng không dám làm ra vẻ, nhìn thấy Tiết Văn Hãn ngồi xổm trước mặt y, vội cầm tay Tiết Văn Hãn đứng lên, bò tới trên lưng Tiết Văn Hãn, sau đó đem mặt vùi vào cổ Tiết Văn Hãn.

Kỳ thật y vẫn có chút ngượng ngùng.

Tiết Văn Hãn cõng Tô Nhật An lên cũng không đi ngay, mà là quay đầu nói với một ít thôn dân còn chưa về nha: “ Sự tình đêm nay của An ca nhi nhà ta cảm ơn mọi người, nhưng mà gần đây nhà ai cũng bận rộn, chờ thêm vài ngày mọi người đào khoai tây xong nhà chúng ta lại mở tiệc mời mọi người ăn cơm.”
Tiết Văn Hãn nói như vậy, một là cảm tạ mọi người
Nhưng mục đích chính vẫn là tỏ thái độ với bọn họ: Hắn, Tiết Văn Hãn rất coi trọng Tô Nhật An.

Làm những người đã từng bởi vì tra công mà khi dễ Tô Nhật An và Tô Đậu Tử về sau phải cẩn thận chút.

Tiết Văn Hãn vừa dứt lời đám người liền nổ tung.

Không phải bởi vì Tiết Văn Hãn tỏ thái độ, rốt cuộc này nửa ngày Tiết Văn Hãn đối với Tô Nhật An thế nào mọi người đều thấy được, người có đầu óc đều biết về sau nên làm như thế nào.

Bọn họ chính là vì bữa cơm Tiết Văn Hãn nói kia.

Tuy rằng không phải năm thiên tai, phần lớn người trong thôn đều có thể ăn no mặc ấm, nhưng không có mấy nhà được ăn ngon uống tốt.

Mà ở trong mắt bọn họ: Tiết Văn Hãn có rất nhiều tiền, lại không keo kiệt.

Tiết Văn Hãn đãi tiệc khẳng định có thể cho bọn họ ăn ngon uống tốt.

Nói không chừng còn có thể ăn chút đồ vật mà ngày thường bọn họ chưa thấy qua —— Tô Ngũ Ngưu chính là ví dụ tốt nhất, đi theo Tiết Văn Hãn ăn không ít thứ tốt.

Nói tới Tô Ngũ Ngưu, rốt cuộc có người nhớ tới Tô Ngũ Ngưu và Tô Nhật An cùng nhau rớt xuống khe núi
Hiện tại, Tô Nhật An được cứu lên, mà Tô Ngũ Ngưu……
Một hán tử trẻ tuổi chạy hai ba bước tới trước mặt ngũ thúc, đè thấp đầu lén lút nói bên tai ngũ thúc, ngũ thúc vừa nghe, cũng bất chấp sợ hãi Tiết Văn Hãn, vội vàng mở miệng gọi Tiết Văn Hãn vừa mớ đi vài bước: “Tiết tiểu tử, từ từ, từ từ……”
Tiết Văn Hãn cõng Tô Nhật An dừng một chút, quay mặt đi tới, sắc mặt không vui hỏi: “Chuyện gì?” Lão nhân này là ngại mình ngữ khí quá ôn nhu phải không?
Không thấy hắn muốn vội vàng cõng ca nhi nha hắn về thôn xem đại phu sao?!
Còn dám kêu hắn!!
Tiết Văn Hãn khó chịu trong lòng, mặt cũng tương đối đen.

Phối hợp với thanh danh dọa khóc tiểu hài tử của hắn, thoạt nhìn dã man thật.

Ai còn quan tâm hắn lớn lên đẹp.

Ngũ thúc vốn dĩ có chút sợ Tiết Văn Hãn, nhìn thấy bộ dạng này của Tiết Văn Hãn càng sợ hãi, nhưng nghĩ đến Tô Ngũ Ngưu không thể chết được, liền bất chấp tất cả vội vàng về dịch phía trước một bước, nói: “Ngũ Ngưu tiểu tử cũng rớt xuống khe núi, ngươi là người có năng lực mạnh nhất trong thôn chúng ta, có thể giúp đỡ cứu hắn lên hay không.'

Nếu là hán tử khác trong thôn, lão đã sớm mệnh lệnh.

Căn bản không cần thấp hèn như vậy, nhưng người này là Tiết Văn Hãn, là ác bác quật ngã tám hán tử trong thôn cũng không thở gấp Tiết Văn Hãn.

Chỉ có thể thấp hèn.

Có chút nghẹn khuất.

Nhưng mà nghĩ đến đáy khe Tam Xóa không cạn, rất nguy hiểm, trừ bỏ sát tinh Tiết Văn Hãn đi xuống còn có mấy phần đường sống, người khác đi xuống căn bản là chịu chết, cũng không có người nguyện ý đi xuống, liền nhịn.

Rốt cuộc, lão còn có việc cầu người ta.

Nhưng Tiết Văn Hãn căn bản là không thèm nghe lão nói
Bởi vì lúc hắn nghe được “Ngũ Ngưu tiểu tử cũng ngã xuống……” liền nghĩ tới tiếng kêu thảm thiết lúc nãy, cùng với…… Tô Nhật An trả lời, liền cười.

Mà gần như ngay lúc đó, Tiết Văn Hãn cũng cảm giác được thân thể Tô Nhật An ghé vào trên lưng hắn cứng đờ, mất một lúc mới chậm rãi thả lỏng xuống.

Nhưng kỳ thật Tô Nhật An cũng không thật sự thả lỏng, ngược lại càng thêm khẩn trương, rúc đầu thật sâu vào cổ Tiết Văn Hãn, cánh tay đặt trên vai Tiết Văn Hãn cũng gắt gao mà nắm chặt thành nắm tay.

Đúng vậy.

Y là cố ý.

Y không muốn Tiết Văn Hãn cứu Tô Ngũ Ngưu, y là muốn Tô Ngũ Ngưu chết.

Nói y âm hiểm cũng y, nói tâm tư y ác độc cũng thế.

Y không hối hận, nếu có thể làm lại y vẫn sẽ không thay đổi
Y không hối hận.

Chỉ là Tiết Văn Hãn……
Tô Nhật An thật cẩn thận ghé vào trên lưng Tiết Văn Hãn chờ đợi Tiết Văn Hãn tuyên án.

Mặc kệ là đem y ném tới trên mặt đất, mắng, hay là đòn hiểm, y đều đã làm tốt chuẩn bị.


Y không sợ hãi.

Tô Nhật An trong lòng tự cổ vũ cho mình.

Không sợ hãi……
Cũng không hối hận.

Ai kêu Tô Ngũ Ngưu khi dễ Đậu Tử?!
Trước kia là y không tìm được cơ hội, lần này rốt cuộc có cơ hội, y sao có thể buông tha hắn.

( này mới đứng thiết lập nà.

(¬‿¬).)
Tô Nhật An trong lòng trộm nghĩ.

Lại không nghĩ rằng…… Tiết Văn Hãn cũng không có ném y xuống, cũng không mắng y ác độc, càng không đánh y, ngược lại còn nhẹ nhàng vỗ vỗ chân y, phóng nhu thanh âm an ủi y: “Không có việc gì, đừng sợ.”
Một cổ xúc động nói không nên lời từ ngực tràn ra, Tô Nhật An lần đầu tiên cảm thấy nguyên lai năm chữ “Không có việc gì, đừng sợ” lại dễ nghe như vậy.

Là câu nói tốt nhất đời này y nghe được.

Không gì sánh nổi.

Mấy chữ này, như là có ma chú.

Tiết Văn Hãn nói xong, y liền thật sự không sợ hãi.

Thả lỏng thân mình, buông ra nắm tay đang nắm chặt, đầu theo bản năng cọ vào cổ Tiết Văn Hãn một chút, Tô Nhật An cảm thấy hiện tại y rất cao hứng, thật cao hứng.

Cao hứng tới mũi có chút chua xót.

Cao hứng ngay cả lão nhân trong tộc y phải gọi “Gia gia” đen mặt hỏi y: “An ca nhi, Ngũ Ngưu ngã ngươi cũng biết phải không?”
Y cũng không sợ.

Ngẩng đầu, bằng phẳng “Phải” một tiếng.

Tuy rằng Tô Nhật An biết y không nên trả lời như vậy, trực tiếp nói ra sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho y.

Nhưng hiện tại y chỉ muốn nói như vậy.

Cũng không biết vì cái gì.

Bất quá Tô Nhật An không hối hận, tựa như y không hối hận sau khi bị Tô Ngũ Ngưu đẩy cuống khe núi dùng hết sức lực túm Tô Ngũ Ngưu ngã theo y; tựa như y không hối hận lúc nói với Tiết Văn Hãn “Không nghe được”.

Y một chút cũng không hối hận.


Cho dù đám lão nhân đó chỉ vào mũi y nói y:
“Tại sao ngươi biết lại không nói sớm? Ở đây có bao nhiêu nguy hiểm chẳng lẽ ngươi không biết? Thời gian dài như vậy…… Ngươi là ca nhi sao tâm tư lại ác độc như vậy?”
……
“Đúng vậy, An ca nhi, sao ngươi không nói sớm đâu? Tuy rằng ngày thường Ngũ Ngưu lăn lộn chút, nhưng hắn vẫn là tộc nhân Tô gia, tại sao ngươi không nói một tiếng hả? Nếu Ngũ Ngưu có chuyện gì ngươi bảo chúng ta phải ăn nói thế nào nào với cha mẹ hắn đây.” Lão nhân nói tới âm thanh và tình cảm phong phú, thường thường còn giơ tay lau nước mắt không tồn tại, dường như thật sự thực rất quan tâm Tô Ngũ Ngưu.

Bộ dáng kia, không chỉ có Tiết Văn Hãn, ngay cả Tô Nhật An ngày thường kính sợ đám lão nhân cũng bật cười.

Ghé vào trên lưng Tiết Văn Hãn, trộm đem đầu vùi vào cổ Tiết Văn Hãn, cười đến run lên.

Thật sự quan tâm tới Tô Ngũ Ngưu, nhiều năm như vậy sao không làm gì đi?
Một hai phải chờ tới bây giờ……
Không chỉ có phu phu Tô Nhật An, ngay cả bọn tiểu bối cũng bị mấy cái lão gia hỏa vô sỉ này chấn kinh rồi.

Nói dễ nghe như vậy, còn không phải phải nhờ vả người ta,p nếu Tô Ngũ Ngưu triệt triệt để để vô dụng, xem bọn họ có còn quan tâm hay không?
Tầm mắt Tiết Văn Hãn đảo qua mẹt từng lão nhân.

Cuối cùng rơi xuống trên người lão già nói Tô Nhật An tâm tư ác độc.

Nhưng mà Tiết Văn Hãn không có lập tức nói chuyện với lão, mà là hô một tiếng “Tô Nhật Minh.”
Tô Nhật Minh vốn là đứng bên cạnh bọn họ, nghe được Tiết Văn Hãn nói, theo bản năng hỏi một câu “Làm gì?”
Hỏi xong mới ý thức được ngươi kêu mình chính là Tiết Văn Hãn, vội vàng quay mặt đi tới, lại hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
“Ngươi cõng tiểu An về thôn trước nhờ lang trung đại thúc xem y" Nói, Tiết Văn Hãn đem Tô Nhật An cười tới đỏ mặt thả xuống.

Nói: “Trước nhờ ca ngươi cõng ngươi về xem đại phu, chờ ta đem sự tình nơi này xử lý xong sẽ về sau.” Mấy con rắn độc kia không tính lợi hại.

Muộn thêm chút nữa cũng không sao.

Tiết Văn Hãn cũng không quá lo lắng.

Tô Nhật Minh tuy rằng ngoài miệng nói không thích Tô Nhật An, nhưng trong lòng kỳ thật vẫn xem Tô Nhật An là đệ đệ, cũng không sợ làm ra chuyện xấu gì.

Tô Nhật Minh nghe Tiết Văn Hãn nói, ngây ra một lúc, nhất thời không hiểu Tiết Văn Hãn là có ý gì, nhưng Tô Thế Bình đem trong Tô Đậu Tử trong lòng ôm chặt một chút, đối Tô Nhật Minh nói: “Đi thôi.”
Sau khi phản ứng lại Tô Nhật Minh tuy rằng rất muốn xem náo nhiệt, nhưng hiển nhiên Tô Nhật An càng quan trọng hơn.

Tuy rằng hắn thực chán ghét đệ đệ nhà nhị thúc này.

“Dạ” một tiếng, Tô Nhật Minh cõng Tô Nhật An rời đi.

Tô Nhật An rời đi, Tiết Văn Hãn mới chuyển tầm mắt nhìn mấy lão nhân kia.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui