Doãn Tầm chết dí trong nhà Cố Vân Thanh nửa ngày, đột nhiên bật dậy, tay nắm thành nắm đấm, nói với bọn họ “Ngày mai, em muốn đến hôn lễ của anh ta.”
Câu này dọa cho An Dương từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên cũng may được Cố Vân Thanh đỡ lấy.
An Dương thở phào nhẹ nhõm, dù sao Cố Vân Thanh và Doãn Tầm cũng thân thiết, có thể khuyên nhủ cậu ta đừng xúc động.
Cố Vân Thanh quay lại nhìn Doãn Tầm từ trên xuống dưới mấy lần: “Anh định để tóc vàng, đeo khuyên tai, mặc quần rách đi à?”
Đúng vậy, Doãn Tầm, cậu sao lại…
Chờ chút!
Lời khuyên này không đúng????
Những lúc như thế này, không phải nên an ủi người ta đừng buồn, khuyên người ta đừng xúc động sao?!
Doãn Tầm sờ lỗ tai, cúi đầu nhìn quần áo rách rất có cá tính của mình, bắt đầu ấp úng.
“Đi thôi, em cùng anh đi nhuộm lại tóc màu đen.” Cố Vân Thanh cầm áo khoác cùng Doãn Tầm đi ra ngoài, đi được nửa bước lại quay về kéo An Dương đi cùng tới tiệm cắt tóc.
Này! Không đúng! Sự phát triển này có chút không đúng!
Hôn lễ của bạn trai cũ, hoặc là không tham gia, hoặc là tham gia thì nhất định phải thật đẹp, ngẩng cao đầu, khí thế xuất chúng, mang đến một loại ngông cuồng ta đây đẹp nhất.
Quan trọng là ai trơ trẽn hơn, ai mặt dày hơn.
Cho nên, sáng sớm hôm sau, Doãn Tầm chải lại mái tóc đen hôm qua nhuộm gọn gàng ra sau đầu, cẩn thận tháo từng chiếc hoa tai xuống, cuối cùng thay một chiếc áo sơ mi trắng và một bộ âu phục hàng hiệu, cũng quy củ cài cúc áo lên tận phía trên cùng.
Doãn Tầm vuốt tóc, tiến đến trước mặt hai người bọn họ, kiên trì hỏi: “Anh có đẹp trai không?”
Cố Vân Thanh nhìn một chút, do dự mấy giây, chân thành nói: “Đẹp trai lắm.”
Doãn Tầm tức giận chỉ vào cậu nói, “Có thể bỏ chữ lắm kia đi không hả.”
An Dương ở bên cạnh suy tư, đầu đề tin tức tối nay sẽ không phải là ba người đàn ông không rõ danh tính náo loạn hôn lễ sau đó bị hai bên thông gia đánh chết đấy chứ.
Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng cuối cùng ba người bọn họ vẫn đến khách sạn nơi tổ chức hôn lễ.
Lúc này mới chín giờ, vẫn còn sớm, khách khứa còn chưa tới hết, nhân viên khách sạn đang trang trí nên sự xuất hiện của ba người bọn họ có vẻ hơi đột ngột.
Cũng may, quản lý chu đáo, nhìn qua lễ phục của bọn họ xong liền tiếp đón, chỉ chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ.
Doãn Tầm ngồi vào chỗ, cầm hạt dưa trên bàn cắn, vừa cắn vừa nhìn quanh khách sạn, phàn nàn với Cố Vân Thanh về cách trang trí.
An Dương tỏ vẻ đến cùng là cậu đến đây làm gì! Sẽ không phải là đến ăn chùa chứ?!.
Ngôn Tình Tổng Tài
Doãn Tầm lẩm bẩm một hồi, nghe nói đồ ăn ở khách sạn này khá ngon.
Mẹ kiếp, cậu thật là đến ăn chùa đấy à!
Tiền đồ đâu!
Doãn Tầm lại bốc một nắm hạt dưa: “Tiền đồ lại không thể ăn.”
Mười giờ, thông gia hai bên gia đình kéo đến, sắp đến giờ chú rể đón cô dâu về khách sạn, một người họ hàng bên nhà mẹ tinh mắt phát hiện ra ba vị khách không mời mà đến.
Bác gái nhìn dáng vẻ ba người bọn họ một lúc, cảm thấy trong họ hàng nhà mình không có thanh niên nào đẹp trai như vậy, liền hắng giọng, đi tới nắm tay An Dương.
An Dương bị hù cho giật mình, đang định hét lên cháu thú nhận, cháu tới đây là để phá đám, có gì từ từ nói, đừng động thủ, động thủ cũng được nhưng không được đánh vào mặt, cảm ơn!
Cũng may, bác gái kịp thời mở miệng, nói với tâm trạng như người kể chuyện: “Nhà bác có một cô con gái mới hai mươi, xinh đẹp, tính cách dịu dàng, chưa có hôn phối, cháu đã kết hôn chưa, chưa có thì bác thấy hai người cũng có duyên nếu không thì làm quen một chút?”
An Dương run rẩy nói: “Cháu có rồi…”
Bác gái còn chưa nghe xong liền nắm tay người bên cạnh tiếp cận mục tiêu tiếp theo.
An Dương vội kéo Cố Vân Thanh lại: “Người này cũng có chủ rồi ạ.”
Bác gái hoa lệ xoay người trực tiếp đổi góc, gắt gao nắm chặt tay Doãn Tầm, lại bắt đầu kể: “Nhà bác có một cô con gái…”
“Người này hiện tại chưa có chủ.” An Dương chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Doãn Tầm thấy chuyện lớn không hoảng, nắm lại tay bác gái chủ động nói: “Dì à!!! Con là họ hàng của dì! Con là anh em của con gái dì! Nếu không thì con cũng có lòng!”
Bác gái nhếch miệng, tại chỗ Doãn Tầm ôm đầu khóc nức nở, cảm thán cuộc đời này không như ý, sao ông trời lại không có mắt.
Sau khi khóc xong, bác gái mới ngẩng đầu: “Dì thế nào lại không nhớ rõ con là họ hàng của dì chứ, chao ôi, con là con nhà ai đây, sao lại ngồi ở đây?”
Doãn Tầm toát mồ hôi lạnh, xong rồi, nói quá rồi.
May mà bên ngoài đột nhiên náo nhiệt, đánh lạc hướng chú ý của bác gái.
Chú rể đón cô dâu về khách sạn.
Bánh pháo, pháo hoa, ô đỏ, lời chúc phúc và tiếng cười ngập tràn, Doãn Tầm đứng phía sau An Dương và Cố Vân Thanh, nhìn người đàn ông mà cậu yêu bảy năm cúi người bế cô dâu mặc váy cưới trắng từ trong xe xuống, mọi người vây quanh hai người bọn họ đi lên tầng đến phòng nghỉ của khách sạn, Doãn Tầm biết cái ôm kia có bao nhiêu an tâm và ấm áp, cho nên cậu cũng biết cảnh tượng trước mắt có bao nhiêu giả dối.
Nếu người đàn ông kia là song tính luyến, có lẽ hôm nay Doãn Tầm sẽ không xuất hiện ở đây nhưng hắn là thuần gay, hắn không thể thích con gái, cho dù là bất kì cô gái nào.
Bác gái chúc mừng tân hôn chú rể cô dâu xong, quay người lại phát hiện ba người bọn họ biến mất, bác gái chỉ có thể hậm hực tìm kiếm mục tiêu tiếp theo mai mối cho con gái mình.
“Này, cậu đi tìm anh ta, tốt xấu gì cũng nên mang theo gậy chứ.” An Dương kéo Doãn Tầm đi về phía phòng nghỉ nói: “Đừng chần chừ nữa, nản lòng không thành lại bị đánh cho.”
“Ai nói tôi muốn đi tìm anh ta chứ.” Doãn Tầm thu tay lại, đừng kéo nữa, âu phục này rất đắt.
An Dương cùng Cố Vân Thanh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều không hiểu đến cùng người này là muốn làm gì, chỉ có thể đuổi theo phòng ngừa cậu ta nhất thời xúc động.
Cao Thu Nhã đang ngồi thẫn thờ trong phòng nghỉ.
Hôm nay là ngày cưới của cô, cô sắp gả cho người đàn ông mà mình mới chỉ quen ba tháng.
Người đàn ông đó thành thục, ổn trọng, sự nghiệp thành công, hai người quen biết qua sự mai mối của bố mẹ.
Bạn thân của cô đều khuyên cô không nên kết hôn chớp nhoáng mà nên tìm hiểu kĩ hơn nhưng cha mẹ hai bên đều rất nóng vội, nhanh chóng lo liệu đám cưới, Cao Thu Nhã cứ mơ màng như vậy mà bước vào lễ đường.
Hôm nay kết hôn, ngày mai lãnh chứng.
Cha mẹ đã thu xếp ổn thỏa cho cô.
Mình thật sự muốn kết hôn với anh ấy sao? Nhưng mà, người đàn ông đó thực sự rất xuất sắc, đối xử với mình cũng vô cùng thân sĩ, cho nên mình gả cho anh ấy nhất định sẽ hạnh phúc đi.
Cao Thu Nhã nhìn khuôn mặt mình trong gương, lớp trang điểm tinh xảo, đều nói thời điểm đẹp nhất của con gái là khi kết hôn, lời này quả nhiên là không có nói sai.
Cao Thu Nhã đang phát ngốc thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng tranh cãi.
“Cậu tìm cô dâu làm gì?”
“Em đừng có kéo anh!”
“Không được, anh bình tĩnh một chút.”
“Anh đang rất bình tĩnh!”
Cao Thu Nhã đứng dậy hiếu kì đi mở cửa, không ngờ vừa mở cửa ra, có hai người lảo đảo bước tới, phía sau hai người còn có một chàng trai rất đẹp trai.
Phỏng chừng cũng không ngờ cách họ xuất hiện lại gây sốc như vậy, hai người mới vừa rồi còn ở đó cãi lộn nhất thời phát ngốc tại chỗ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...