Trong phòng khách sạn yên tĩnh, Sở Thành khoanh tay ngồi trên sô pha, lạnh lùng nhìn người trước mặt.
Quý Khinh Chu ngồi đối diện với anh trên ghế sô pha nhỏ, nhìn ra được kim chủ papa rõ ràng là đang bất mãn với mình, không hiểu hỏi anh, "Tôi làm sao cơ?"
"Cậu còn hỏi được à?" Sở Thành cảm thấy bé tình nhân của anh biết giả bộ thật, không hổ là diễn viên, "Cậu thấy tóc tôi mới nhuộm đẹp không?"
Quý Khinh Chu giương mắt nhìn kỹ một chút, không nhìn ra có gì khác, "Anh có nhuộm tóc à? Không phải vẫn đen ư?"
Cậu tưởng do đèn chiếu vào nên nhìn không rõ, đứng lên đi tới trước mặt Sở Thành, nhìn kỹ lại, nghi ngờ nói, "Vẫn là màu như trước khi tôi đi mà, anh nhuộm màu gì thế?"
"Màu gì?" Sở Thành cười lạnh một tiếng, "Đương nhiên là màu xanh, xanh của cỏ ấy."
Quý Khinh Chu nghe vậy hơi sửng sốt, giây sau liền nhịn không được bật cười, cậu nhìn Sở Thành, cũng coi như biết lý do tại sao từ lúc xuất hiện tới giờ anh cứ quái gở kiểu gì rồi.
"Anh nghĩ nhiều quá," Quý Khinh Chu cười ngồi lại ghế sô pha nhỏ của mình, "Tôi với đàn anh là quan hệ đàn anh đàn em bình thường, sao anh lại nghĩ thế được."
"Tôi nghĩ nhiều á? Vậy cậu giải thích xem lúc tôi tới hai người đang làm gì? Bốn mắt nhìn nhau chứa đầy tình ý, trong mắt chỉ có đối phương, Liên Cảnh Hành còn muốn giúp cậu mặc đồ, cậu ta là trợ lý sinh hoạt của cậu à? Còn giúp cậu mặc đồ, sao cậu ta không giúp tôi mặc đồ đi?"
"Cái đó là do dây kéo áo khoác của tôi bị kẹt, kéo không lên nên anh ấy mới kéo giùm tôi."
"Dây kéo dạ quang à?"
Quý Khinh Chu bất đắc dĩ nhìn anh, có chút dở khóc dở cười, "Kéo không lên thật mà, anh nghĩ nhiều quá đó."
"Sao lại kéo không lên?" Sở Thành đi tới trước mặt cậu, kéo cậu từ ghế sô pha lên, nắm dây kéo kéo lên kéo xuống mấy lần, "Kéo bình thường thây."
Anh nói xong thì cởi áo khoác ra cho Quý Khinh Chu, "Vào phòng rồi còn mặc áo khoác, không nóng à."
Quý Khinh Chu thầm nghĩ, chẳng phải do mắc dỗ anh à.
Cậu nhìn Sở Thành treo áo khoác mình lên kế áo khoác anh, giải thích với anh, "Nói chung nãy tôi kéo không lên thật, nhưng cũng có thể là do tôi kéo sai cách, nếu chịu thì sau này anh kéo cho tôi đi."
Sở Thành treo áo khoác xong quay đầu nhìn về phía cậu, "Cậu hơn 20 tuổi rồi, không phải 2 tuổi, còn đòi papa kéo khoá cho cậu."
Quý Khinh Chu thở dài, "Để anh kéo thì anh không chịu, để người khác kéo anh cũng không chịu, tâm tư anh khó đoán quá papa à."
Sở Thành hah một tiếng, "Mai tôi đổi áo khoác cho cậu, loại xài nút không xài dây kéo xem cậu viện cớ kiểu gì."
Quý Khinh Chu cúi đầu nở nụ cười, tốt tính gật đầu, "Đổi đi, đổi đi."
Cậu vừa nói xong, Sở Thành đang định mở miệng liền nghe thấy tiếng gõ cửa, Quý Khinh Chu nói câu "Anh đợi tí" với Sở Thành, đi ra mở cửa, thấy người đứng ngoài cửa là Liên Cảnh Hành.
"Có chuyện gì không đàn anh?"
"Hồi sáng em nói có đồ đưa anh, bảo anh nhớ nhắc em."
Quý Khinh Chu nghe vậy, "Ồ" một tiếng, nói, "Anh chờ chút."
"Đứng đây chờ?" Liên Cảnh Hành chỉ chỗ dưới chân mình.
Quý Khinh Chu vội mở cửa ra, nhường đường cho anh ta, "Dĩ nhiên không rồi, anh vào đi."
Liên Cảnh Hành đi vào, thấy sắc mặt Sở Thành khó coi nhìn mình, anh ta cười cười, khách khí hỏi thăm Sở Thành, "Sở thiếu, lâu rồi không gặp."
Sở Thành cười lạnh, "Gặp lại chẳng bằng không gặp."
Liên Cảnh Hành nghe kiểu nói chuyện âm dương quái khí này của anh, càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình, anh ta cố ý nói, "Khinh Chu nói có đồ muốn đưa tôi nên tôi tới tìm em ấy."
Anh ta vừa dứt lời, Quý Khinh Chu ở gần đó cầm ấm nước đi tới đưa cho anh ta, "Cái này cho anh, không phải anh nói hai ngày nay cổ họng không thoải mái sao? Uống nhiều nước ấm cho dễ chịu."
Liên Cảnh Hành không nghĩ cậu muốn đưa cho anh thứ này, hơi ngạc nhiên.
Hai ngày trước, bình nóng lạnh mini trong phòng anh ta bị hỏng, không nấu được nước nóng, trợ lý tới quầy lễ tân nói lễ tân đổi cái khác nhưng không có cái mới.
Bình thường Liên Cảnh Hành cũng không uống nước ấm nên liền bảo thôi.
Chính anh ta cũng không coi là chuyện to tát gì, không ngờ Quý Khinh Chu lại nhớ.
"Cảm ơn em." Liên Cảnh Hành nói.
"Không cần khách khí," Quý Khinh Chu đưa ấm đun nước cho anh ta, "Đàn anh cần là được."
"Cần chứ, tối qua tiểu Hồ còn nói hai ngày nữa có thời gian thì đi mua cho anh một cái đây."
"Vậy tốt quá, phải rồi, cái bình này em rửa rồi, anh đem về dùng trực tiếp là được."
Liên Cảnh Hành thầm nghĩ bảo sao Quý Khinh Chu lại đưa bình không cho anh mà không có hộp, ra là thế, "Em chu đáo thật."
Quý Khinh Chu ngại, cười cười.
Sở Thành nhìn hai người khen qua khen lại trước mặt anh, tự tạo thành kết giới hai người, được lắm, rõ ràng là phim ba người sao đột nhiên lại không có tên anh?
"Đưa xong chưa?" Sở Thành lạnh lùng mở miệng nói, "Đưa xong rồi thì Liên Cảnh Hành cậu đi được rồi đấy."
Quý Khinh Chu thấy anh lên tiếng mới nhớ ra kim chủ papa của mình vẫn đang dỗi, vì vậy nói với Liên Cảnh Hành, "Vậy đàn anh về trước đi, đồ em muốn đưa cho anh là cái này."
"Được," Liên Cảnh Hành cố ý nói, "Vậy lát nữa em nhớ qua tìm anh đối diễn đấy."
Quý Khinh Chu vừa tính nói ok đã nghe Sở Thành nói, "Cậu ấy không có thời gian."
"Thế à?" Liên Cảnh Hành hỏi Quý Khinh Chu.
Quý Khinh Chu cũng chỉ có thể gật đầu, "Mai đến trường quay hẵng đối diễn."
"Cũng được." Liên Cảnh Hành cũng không làm khó cậu, "Vậy anh về trước."
"Vâng, tạm biệt đàn anh."
"Tạm biệt"
Liên Cảnh Hành nói xong, cầm ấm nước xoay người rời đi.
Quý Khinh Chu thấy anh ta đi rồi, quay đầu lại nhìn kim chủ papa của mình, thấy Sở Thành ngoài cười trong không cười nhìn cậu, "Hai người các cậu ở chung không tệ nhỉ?"
"Cũng ổn."
"Cậu đối xử với cậu ta tốt lắm mà, còn quan tâm cổ họng cậu ta không thoải mái, lại còn uống nhiều nước ấm, cậu là trai thẳng à, uống nhiều uống nước ấm."
Quý Khinh Chu vừa cười vừa bất lực, lại nghe Sở Thành nói, "Cười gì mà cười, tôi vào phòng lâu vậy rồi, ngàn dặm xa xôi tới thăm cậu, cậu thì sao, một ly nước cũng không cho tôi!"
Quý Khinh Chu lập tức rót nước khoáng ra ly cho anh, "Của anh đây."
Sở Thành hừ lạnh một tiếng, "Tôi cũng muốn uống nước ấm."
Xém tí là Quý Khinh Chu cười thành tiếng luôn rồi, cậu liều mạng nín cười, không dám cười ra tiếng trước mặt anh, "Để tôi đun lên cho anh."
Phòng của cậu không có bình nóng lạnh mini mà cậu lại không yên tâm vấn đề vệ sinh bình nấu nước của khách sạn, nên lúc mới tới đã kêu Tiểu Tiền đi mua ấm đun nước, Quý Khinh Chu đổ nước vào bình rồi cắm điện, đi tới cạnh Sở Thành, "Tôi đun rồi, đợi tí là có nước."
Sở Thành bất mãn nói, "Còn phải đợi tôi nhắc cậu, cậu không chủ động chút được sao? Tôi thấy cậu cũng chủ động với Liên Cảnh Hành lắm đấy, còn quan tâm cổ họng cậu ta không thoải mái, cổ họng tôi cũng không thoải mái này."
Quý Khinh Chu cạn lời nhìn anh, "Không phải anh không cho tôi chủ động à? Nói sau này cứ để anh chủ động, tôi chỉ cần tiếp nhận là được mà."
"Thế là cậu đi chủ động với Liên Cảnh Hành?"
"Tôi với đàn anh qua lại bình thường thôi, ai mà không vậy, anh giúp tôi một lần, tôi giúp anh một lần, anh tốt với tôi, tôi tốt với anh, đàn anh cũng đâu kêu tôi không được chủ động, đương nhiên tôi sẽ chủ động báo đáp lại sự giúp đỡ của anh ấy rồi."
"Cậu còn nghĩ mình có lý?"
"Tôi không có lý sao?" Quý Khinh Chu cảm thấy kim chủ papa nhà mình khó hầu thực sự, "Là anh không có lý đấy papa, tôi chủ động một tí thì anh bảo tôi đừng chủ động, tôi không chủ động nữa thì anh lại không vừa ý, rốt cuộc anh muốn tôi như nào đây?"
Sở Thành:...!
Quý Khinh Chu cho anh một đề nghị, "Hay giờ vầy, chúng ta lên lịch quẹt thẻ chấm công, mỗi ngày sáng trưa chiều tối tôi đúng giờ quẹt thẻ - chủ động với anh chút, hết giờ không chủ động nữa, như vậy vừa thỏa mãn yêu cầu đừng chủ động của anh vừa thành toàn cho trái tim không vừa ý vì tôi không chủ động của anh."
"Tôi là công việc của cậu à? Cậu còn phải đúng giờ quẹt thẻ chấm công?"
"Chẳng phải hầu hạ anh cho tốt cũng là một trong những công việc cần làm ư? Kim chủ papa của tôi!" Quý Khinh Chu thở dài, "Công việc này khó quá đi mất."
Sở Thành:...!
Sở Thành yên lặng ngồi xuống ghế sô pha, cảm thấy thế cục của anh bây giờ có hơi bất lợi.
Trong nhiều lần giao đấu giữa anh và Quý Khinh Chu, thế mà đây lại là lần đầu anh bị Quý Khinh Chu nói cho cứng họng không trả lời được, chuyện này quả thật là phá hỏng tôn nghiêm của người làm cha.
Quý Khinh Chu chờ nước đun xong, rót cho anh một ly, lại sợ nước nóng quá, đổ thêm ít nước khoáng vào, đẩy qua trước mặt anh, "Uống nước đi." Cậu ngồi xuống cạnh Sở Thành.
Sở Thành bưng nước lên uống một ngụm, Quý Khinh Chu chống cằm nhìn anh.
"Nhìn tôi làm gì?" Sở Thành hỏi cậu.
"Nhìn xem anh còn giận không?"
Sở Thành liếc mắt nhìn cậu, "Sau này cậu cách xa Liên Cảnh Hành chút."
"Anh đang ghen phải không?" Quý Khinh Chu hỏi anh.
Sở Thành cười một tiếng, "Tôi? Ghen á? Cậu nghĩ gì thế, tôi chỉ sợ cậu giở lại trò cũ hồng hạnh xuất tường sau lưng tôi thôi, điều kiện Liên Cảnh Hành tốt hơn Phương Diệu Tuyên nhiều, khó đảm bảo cậu không có ý nghĩ gì khác."
Quý Khinh Chu cúi đầu nở nụ cười, "Tôi có ý gì được đây, tôi coi anh ấy là đàn anh thôi."
"Thời đại nào rồi còn đàn anh (Sư huynh)."
"Thế...!anh Liên?"
Sở Thành quay đầu nhìn cậu, "Cậu gọi thẳng tên cậu ta không được à? Anh trai chính quy của cậu ngồi ngay đây này."
Vậy mà anh cũng ghen cho được, Quý Khinh Chu nghĩ thầm.
Có điều cậu cũng không gọi thẳng tên Liên Cảnh Hành được, "Gọi thẳng tên không thích hợp, tôi nhỏ hơn anh ấy, tư lịch cũng không bằng."
"Cậu cũng nhỏ hơn tôi này, cũng chẳng thấy cậu gọi tôi là anh," Sở Thành ngồi thẳng dậy, "Nào, gọi anh nghe xem."
*哥哥
Quý Khinh Chu thấy anh y như con nít, nhưng trước giờ cậu luôn thuận theo Sở Thành nên vẫn dịu ngoan nhẹ giọng gọi anh một tiếng, "Anh ơi."
Sở Thành hài lòng, "Tạm được."
"Thế tâm trạng anh khá hơn tí nào chưa?"
"Cũng tàm tạm thôi," Sở Thành đáp, "Nói chung cậu giữ khoảng cách với Liên Cảnh Hành chút đi, đến fan cậu ta còn nói trước giờ cậu ta chưa tốt với ai vậy đâu."
"Lời fan nói sao mà tin hết được, ngày nào fan tôi cũng nói tôi hạ phàm vất vả quá, bộ tôi là tiên trên trời à? Dĩ nhiên không rồi.
Fan mà, 3 phần là thật, 7 phần phóng đại.
Tôi với đàn anh là quan hệ đàn anh đàn em thông thường, chỉ là do anh ấy đóng vai anh tôi trong phim nên có lúc tôi hơi đặt tình cảm nhân vật vào, vô thức coi anh ấy như anh mình, muốn thân với anh ấy hơn trước một tí."
"Đóng vai anh cậu thì cậu xem người ta như anh mình, thế chẳng phải diễn bạn gái cậu thì cậu xem người ta là bạn gái cậu à?"
°
Tác giả có lời muốn nói:
Liên Cảnh Hành: Mùi giấm nồng thế ~
°
*???? Chương này anh Thành vẫn rất dui nhộn, nhưng anh đáng yêu vl hí hi (≧▽≦) Chu Chu cũng đáng yêu nứa (◍•ᴗ•◍)❤ ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...