"Vậy được rồi, chuyện lần này đến đây là kết thúc, hai người các anh đều học được một bài học, lần sau lại xuất hiện chuyện như vậy nữa, tôi sẽ không dễ nói chuyện như bây giờ đâu."
"Tôi biết rồi."
"Ừm." Sở Thành đáp một tiếng, lúc này mới cúp điện thoại.
Chu Thành Phong nhìn điện thoại trên tay thở dài, hắn sợ nhất chính là nghệ nhân dưới trướng có quan hệ với cao tầng trong công ty, kết quả không ngờ ngàn phòng vạn phòng lại thua ở chỗ Quý Khinh Chu, nếu sớm biết Quý Khinh Chu sẽ có một chân với Sở Thành, Chu Thành Phong cảm thấy anh chắc sẽ không ký cậu đâu, không thì ngày ngày cứ bị ông chủ nhìn chằm chằm ai chịu nổi chứ!
○
Trần Ký Nguyên nghỉ ngơi hết một tuần mới về lại đoàn phim. Vết thương trên mặt chưa lành hẳn, nhưng cũng đỡ nhiều rồi, đánh phấn che lại thì không thấy nữa. Chỉ là Trần Ký Nguyên nhìn mình trong gương lại nhớ tới ngày đó bị Sở Thành đập cho một trận trước mặt bao người, sau đó phải cúi mình xin lỗi còn bị Sở Thành làm nhục một phen, hắn nghĩ tới đây, lại nhìn về phía những người khác, luôn cảm thấy bọn họ đang ở sau lưng hắn nghị luận, châm biếm hắn, cười nhạo hắn mất mặt.
Ngay cả chuyên gia trang điểm giúp hắn đánh nền, đánh nhiều thêm chút phấn lên vết thương, Trần Ký Nguyên cũng mẫn cảm nghĩ là chuyên gia trang điểm cố ý dùng cách này hạ nhục hắn, hung hãn đá chuyên gia trang điểm một cước, gào lên đòi đổi chuyên gia trang điểm khác.
Tổ trưởng tổ hóa trang Trương Ngải cũng hết cách với vị Phật lớn này rồi, chuyên gia trang điểm của chị không ai dám đi hoá trang cho cậu ta, từng người từng người xin Trương Ngải đừng phân họ qua đó, mãi đến cuối Trương Ngải nghĩ tới Triệu Hân, "Không phải em vẫn luôn muốn trang điểm cho nam chính à? Vậy em đi đi."
Triệu Hân mấy ngày nay vì bị Lộ Lộ thế chỗ vẫn luôn trưng mặt lạnh ra, cũng không trang điểm đàng hoàng cho Lưu Hủ và nam phụ, bị Trương Ngải phạt ngồi không hết mấy ngày. Lúc này nghe Trương Ngải nói để cho mình đi trang điểm cho Trần Ký Nguyên, nhất thời lại có chút giật mình, không biết đây rốt cuộc là phúc hay họa.
Trần Ký Nguyên nổi danh là tính khí không tốt, trước lấy nước nóng tạt Lộ Lộ, sau là đạp chuyên gia trang điểm hiện tại, nhưng Trần Ký Nguyên cũng là địa vị cao nhất trong đoàn phim, Triệu Hân suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy không thể từ bỏ cơ hội này. Chị ta phải hóa trang cho nam chính, không thể cứ hóa trang cho vai phụ mãi được, hóa trang cho vai phụ không có tiền đồ, chỉ có hóa trang cho vai chính và có tác phẩm tiêu biểu của mình, chị ta mới có thể trở thành chuyên gia trang điểm nổi tiếng trong tương lai và có chỗ đứng trong ngành.
Triệu Hân tự an ủi, có lẽ do tụi Lộ Lộ không biết nói chuyện, động tay động chân, cho nên mới làm Trần Ký Nguyên bực bội, mình đổi qua chỉ cần trang điểm thật tốt cho Trần Ký Nguyên chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
Lúc này chị ta hoàn toàn chẳng nhớ tính nết của bản thân ra sao, chỉ khư khư cố chấp, tự phụ quá mức, mơ tưởng là biết đâu được? Biết đâu chị ta là trường hợp ngoại lệ thì sao, cho nên liền trực tiếp đáp ứng Trương Ngải.
Trương Ngải thở phào nhẹ nhõm, an bài chị ta qua đó.
Mà Trần Ký Nguyên sau khi nhìn thấy Triệu Hân thì tức giận cầm đồ trang điểm chọi lên người chị ta, cảm thấy vô cùng phẫn nộ và nhục nhã, như này là sao? Đem người Quý Khinh Chu không cần qua hóa trang cho hắn? Là xem thường hắn sao? Hay là cảm thấy hắn bây giờ chỉ xứng dùng thứ Quý Khinh Chu không cần nữa.
Hắn tiện tay nhấc tủ đựng đồ trang điểm trên bàn lên quăng về phía Triệu Hân, "Cút!"
Triệu Hân sợ tới mức không quan tâm tới cơn đau do bị vật nặng đập trúng người, nhanh chân chạy ra khỏi cửa, đến khi lên đến đầu cầu thang mới thở ra được. Chị ta đứng ở đầu cầu thang, lúc này mới chú ý tới chỗ bị Trần Ký Nguyên cầm đồ ném lên bắt đầu ẩn ẩn đau, chị ta đưa tay ra xoa xoa thì cảm thấy rất khó chịu, vừa nghĩ tới cả cửa chị ta còn chưa bước vào đã bị ném đồ mấy lần lên người, càng nghĩ càng thấy oan ức.
Chị ta nghe thấy tiếng Lộ Lộ cười truyền ra ngoài cửa, cô nhẹ nhàng nói, "Có phải rất thú vị không? Cái video này lần nào xem em cũng cười muốn ngất, con mèo này sao ngố thế không biết hahahaha. Ây da, anh Quý anh đừng cười mà, anh cười sao em trang điểm được đây."
Triệu Hân nghe thấy, trong lòng càng khó chịu hơn, rõ ràng là chị ta là người đầu tiên hóa trang cho Quý Khinh Chu, rõ ràng vẫn luôn do chị ta phụ trách, sao lại đổi cho Lộ Lộ chứ, Lộ Lộ có gì tốt, Lộ Lộ đi hóa trang cho Trần Ký Nguyên mới đúng. Triệu Hân nghĩ mà mũi chua xót, xém chút thì bật khóc.
Giờ thì Trương Ngải thực sự hết cách rồi, tìm người đại diện của Trần Ký Nguyên nói chuyện một hồi, sau đó lại đổi một chuyên gia trang điểm khác. Trương Huy khuyên Trần Ký Nguyên, "Cậu đừng để chuyện ngày đó trong lòng, cậu cứ như vậy làm sao quay phim đây, người đoàn phim sẽ nhìn cậu thế nào."
"Chẳng phải bây giờ bọn họ cũng nhìn tôi như thằng hề à?"
"Không có chuyện đó." Trương Huy không hiểu hắn tự suy diễn đâm đầu vào ngõ cụt làm gì, "Thân phận Sở Thành thân như vậy, ở đây có ai dám trêu chọc hắn chứ, cho nên mọi người không xem chuyện hôm đó là chuyện to tát gì đâu, với cả hắn ta đâu chỉ nói mỗi cậu, còn nói phó đạo diễn nữa mà, cậu xem, phó đạo diễn vẫn làm việc như thường đấy thôi?"
"Phó đạo diễn cũng bị mưa xối à? Có giống thằng hề để người khác nhìn cho vui không?"
"Hôm đó làm gì có ai nhìn cậu, địa vị cậu lớn nhất đoàn làm phim này, có ai dám nhìn đâu chứ."
Trần Ký Nguyên căn bản không nghe, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, "Tôi không muốn quay bộ phim này nữa, tôi muốn rời đoàn phim."
Trương Huy nghe vậy liền đau đầu, "Ký Nguyên à, coi như tôi xin cậu đấy, cậu sống yên ổn tí được không? Nếu như lời Tiểu Tiền nói hôm đó là sự thật, Sở Thành thực sự muốn chặt đứt con đường IP cải biên của cậu, thì bộ này có lẽ là bộ IP cải biên cuối cùng cậu đóng rồi, tôi còn đang rầu không biết phải làm sao, cậu thì lại không chịu diễn."
"Cũng chẳng phải IP lớn gì, phim chiếu mạng thôi."
"Vậy tiền bồi thường vi phạm hợp đồng thì sao đây? Cậu muốn bỏ vai thì là vấn đề phía cậu, phải trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng đấy cậu có biết không?"
"Tiền tôi kiếm được còn không trả nổi chút phí vi phạm hợp đồng này à?" Trần Ký Nguyên nhìn Trương Huy, "Anh không phải tôi, anh không hiểu tâm trạng của tôi, bây giờ tôi căn bản không có cách nào ở lại đoàn phim này nữa, tôi nhìn Quý Khinh Chu là đã bực bội rồi, thấy cậu ta là tôi nhớ tới chuyện hôm đó, nhưng lại chẳng làm được gì cả, còn phải nhìn những người khác nịnh bợ lấy lòng cậu ta, cậu ta dựa vào cái gì? Cậu ta là cái thá gì chứ!"
"Cậu so với cậu ta làm cái gì?" Trương Huy cảm thấy mệt mỏi, "Cậu ta là em của Sở Thành, cậu không phải, cậu quan tâm làm gì!"
"Tôi không cam lòng!" Trần Ký Nguyên cười lạnh một tiếng, "Ai biết Sở Thành là loại anh trai nào của cậu ta, một người họ Sở một người họ Quý, đại bác bắn cũng không tới, nói không chừng là loại anh trai kia đấy."
"Phải thì cũng không liên quan tới cậu!" Trương Huy cả giận nói, "Trần Ký Nguyên, cậu có được ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, đừng vì nhất thời nóng nảy mà phạm sai lầm, bỏ lỡ tiền đồ của mình, trước đây cậu chèn ép Quý Khinh Chu tôi không quản, thế nhưng sau này, cậu mà còn làm ra hành động như vậy nữa thì tôi chắc chắn là người đầu tiên ngăn cản cậu."
Trần Ký Nguyên nhìn người đại diện của mình, cắn răng không nói. Trương Huy nói hắn hồi lâu, khuyên can đủ đường, nói đến nỗi Trần Ký Nguyên mất kiên nhẫn mới rời khỏi. Hắn cho là Trần Ký Nguyên đã từ bỏ ý định ngưng diễn rồi, nhưng rất nhanh Trần Ký Nguyên liền dùng hành động thực tế nói cho hắn biết, cậu ta chỉ là đang đợi thời cơ, mà hiện tại thời cơ tới rồi.
Nhà đầu tư [Một Bức Thư Tình] xảy ra chuyện, dây xích tài chính đứt đoạn, đoàn phim buộc phải ngừng quay 2 ngày, cũng trong hai ngày này, Trần Ký Nguyên trực tiếp giở bài với Khương Nam, nói hắn muốn rút khỏi bộ phim này, hắn không chờ nổi, cho nên vai nam chính này hắn không diễn nữa.
Lúc Sở Thành nhận điện thoại của Lý Phi, cảm thấy quả nhiên tới rồi. Nhóm Vương Bằng Vũ xảy ra vấn đề không phải tin nhỏ, trước khi lên hot search Weibo, thượng tầng bọn họ đều đã biết.
"Chơi ác như thế, tôi nói mà hắn ta sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, quả nhiên." Thiệu Vĩnh cảm khái chà chà hai tiếng trong group, "Bởi vậy mới nói, làm người, nhất định phải tuân thủ luật pháp."
Dư An Minh đổi tên group thành, "Giảng văn minh, thiết lập phong cách mới, chủ nghĩa xã hội tốt.", chọc Diêu Tu Viễn spam đầy meme cười bò ra đất.
Dư An Nghi nhìn đám người kia từng tên từng tên ha ha ha, cạn lời tag Sở Thành vào, "Anh còn cười được à?!!!"
Sở Thành không rõ: Sao anh không cười được?
Dư An Nghi: Anh biết bộ phim tiểu bảo bối của anh đang quay nhà đầu tư là ai không?
Dư An Nghi: Chính là nhà của Vương Bằng Vũ! Hiện tại hay rồi, Vương Bằng Vũ xảy ra chuyện lớn như vậy, cổ phiếu tuột dốc không phanh, Vương gia đầu tư theo không kịp, phim tiểu bảo bối nhà anh lấy gì mà quay tiếp? Sử dụng sức mạnh tình yêu à?
Sở Thành:...
Sở Thành trầm mặc, việc này anh thật sự không biết.
Diêu Tu Viễn cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ, "Phim chiếu mạng thôi mà, tốn bao nhiêu đầu tư đâu, để A Thành kham là được rồi."
"Phải đấy, có dịp phát huy tác dụng của kim chủ một chút." Thiệu Vĩnh tiếp lời nói.
Dư An Nghi: Kim chủ??? Em bỏ lỡ cái gì rồi?
Sở Thành không nói, cấp tốc tạo group nhỏ 5 người, bắt đầu mắng Thiệu Vĩnh: Cậu ra đường không mang não theo à? Không phải đã nói không cho An Nghi biết rồi sao?
Thiệu Vĩnh gửi meme khóc ròng, xưng tội nói: Mị sai rồi.
Vẫn là Dư An Minh thương em gái mình, thương lượng với Sở Thành nói: An Nghi biết cũng đâu có sao? Lẽ nào cứ để em ấy hiểu lầm mãi?
Diêu Tu Viễn: Đúng đấy, đại tiểu thư cũng không vì thế mà cười nhạo Tiểu Quý đâu, chỉ cười nhạo cậu thôi.
Sở Thành bất đắc dĩ: An Nghi biết đương nhiên không sao, nhưng em ấy và Khinh Chu đều ở trong giới giải trí, lỡ như không chú ý làm lộ ra hết, sau này sẽ thành lịch sử đen của Quý Khinh Chu.
Diêu Tu Viễn: Chà chà, nhìn đi, vẫn là Sở tổng biết xót người ta.
Thiệu Vĩnh cũng sâu kín nói: Không nhìn ra nha, cậu còn suy nghĩ thay cho Tiểu Quý cơ đấy.
Sở Thành ăn ngay nói thật: Không phải tôi suy nghĩ thay cậu ấy, là cậu ấy an bài thời điểm nào, cảnh tượng nào, gặp phải người nào nên sử dụng thân phận nào cho thoả đáng.
Dư An Minh cảm thấy anh thế mà còn rất ngạo kiều: Cậu cũng chịu phối hợp với cậu ấy ghê, cậu ấy nói là bạn trai thì là bạn trai.
"Cách nói thôi, tính toán làm gì."
"Cậu không sợ nói như vậy Tiểu Quý sẽ tưởng thật à?" Diêu Tu Viễn hỏi anh.
Sở Thành bình tĩnh trả lời: Có gì mà sợ, cậu ấy không phải người không đúng mực như thế, với lại lúc mới bắt đầu tôi cũng có nói với cậu ấy rồi, cậu ấy không phải người không minh bạch rõ ràng như vậy.
Dư An Minh hỏi anh: Vậy lỡ như cậu xem là thật thì sao?
Sở Thành nhìn hàng chữ này, cảm thấy Dư An Minh rất buồn cười: Cậu điên rồi sao? Tôi là người thế à? Chỉ có kim chủ không hợp cách mới nảy sinh tình cảm với tiểu tình nhân của mình thôi, gian thương như tôi sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này.
Anh vừa nói xong, Diêu Tu Viễn đang muốn nói tiếp thì thấy Tần Học nhắn: Tôi nói này, mấy cậu chiếu lệ với đại tiểu thư bên group lớn cái được không, lát rồi nói tiếp chủ đề của mấy cậu, không thấy trong group toàn hai chữ kim chủ à!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...