Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Quý Khinh Chu nghe lời Sở Thành cầm theo áo khoác, mang theo bình giữ nhiệt, lúc này mới ra cửa. Ban đêm ở phương Bắc quả thật có hơi lạnh, Quý Khinh Chu ra khỏi khách sạn liền mặc áo khoác vào.

Tiểu Tiền cảm khái nói, "Vẫn là anh Quý chu đáo, em mà không mang theo áo khoác chắc bây giờ đông cứng luôn rồi, may mà anh nhắc."

Quý Khinh Chu tự mình cũng không nghĩ tới, cậu cười cười, nói rằng, "Anh cũng là có người nhắc nhở."

"Ai vậy, anh Chu sao?"

Chu Thành Phong tuy rằng tạm thời không có ở đây, nhưng vẫn nhớ mình là người đại diện của Quý Khinh Chu, cho nên vẫn gửi tin gọi điện qua Wechat nhắc nhở một vài việc.

Quý Khinh Chu lắc đầu.

"Vậy là ai?" Tiểu Tiền không rõ, "Người trong nhà sao?"

Quý Khinh Chu suy nghĩ một chút, cảm thấy mối quan hệ giữa cậu và Sở Thành khó mà định nghĩa, cho nên không trả lời vấn đề này, chỉ nói, "Đi thôi."

Sở Thành về đến nhà đã sắp 12h, anh gửi Wechat cho Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu rep lại: Ngủ sớm một chút.

Sở Thành hơi kinh ngạc, "Cậu sao vẫn trả lời tin nhắn được vậy, không phải đang đóng phim sao?"

"Đang chờ diễn." Quý Khinh Chu trả lời, "Còn chưa tới tôi."

"Phải chờ tới mấy giờ mới quay đây." Sở Thành cảm thấy điểm không tốt của đóng phim chính là làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật.

Quý Khinh Chu cũng không rõ ràng, cậu là nghe đạo diễn an bài, đạo diễn để cho cậu chờ, cậu cũng chỉ có thể chờ.

"Không có chuyện gì, anh ngủ trước đi, tôi sắp quay rồi." Cậu an ủi Sở Thành.

Sở Thành vừa nghĩ tới cậu nửa đêm rồi vẫn phải chờ diễn, khó giải thích được mà khó chịu, "Nam chính cũng chờ sao?"

"Nam chính đương nhiên phải khác rồi," Quý Khinh Chu trả lời hắn, "Đóng phim đều là tăng cường thời gian của nam chính trước, chỉ có vai phụ không tiếng tăm như tụi tôi phải đợi diễn." Cậu giải thích cho Sở Thành. "Chờ vai chính lần lượt diễn xong thì sẽ đến phiên tôi. Lẽ nào lại để nam chính một hai giờ đêm quay phim sao? Đương nhiên là không được."

Sở Thành thấy đạo lý này có thể hiểu được, nhưng anh với nhân vật chính cũng không quen, anh chỉ quan tâm con trai nhà mình, "Không sao, cậu trước tiên quay xong bộ phim này, papa lựa cho cậu cái IP, để cậu làm nhân vật chính, tới lúc đó cậu 10h tối đi ngủ, 9h sáng rời giường đi đóng phim, nghỉ ngơi thật tốt."

Quý Khinh Chu:???!!!

"Không, không cần thiết đâu." Cậu cảm thấy kim chủ papa của mình có hơi xa hoa quá rồi.


Sở Thành cảm thấy việc này rất tất yếu, "Cậu là người của tôi, tôi còn không bắt cậu chờ, cậu dựa vào cái gì chờ bọn họ, nửa đêm rồi cậu không cần nghỉ ngơi sao?"

"Diễn viên mà, đều như vậy cả, papa không cần lo lắng."

"Việc này tôi đã định, nếu không thời điểm mọi người tụ họp, con của người ta đều có papa đầu tư vai chính, cậu lại không có, cậu nói xem, như vậy không phải tôi rất mất mặt sao."

Quý Khinh Chu:...

"Papa, anh có cảm thấy tính phân bì của anh có hơi mạnh không? Thầy cô đã dạy, làm người ấy không thể quá coi trọng hư vinh, con của người khác có thì tôi...?"

"Cậu càng phải có!" Sở Thành đánh gãy cậu, "Con của tôi còn phải là người nổi bật nhất!"

Quý Khinh Chu cảm thấy, thần thiếp làm không được.

"Tôi vẫn cảm thấy quá phí tiền."

"Papa có tiền."

Nhưng tôi không có tiền mà! Quý Khinh Chu có chút sầu, ba mẹ không thể quá cưng chiều con cái đâu, nhiều tiền như vậy, cậu cảm nhận được tình yêu của kim chủ papa trong tim, tuy nhiên cũng cảm nhận được áp lực trên vai. Quý Khinh Chu lần đầu cảm thấy bản thân còn rất đắt giá, cậu không cần ở cùng Sở Thành cả đời, chỉ cần ở cùng hắn 1 năm, Sở Thành còn nguyện ý xài cho cậu nhiều tiền như vậy, làm cho cậu cảm giác mình quả thực có thể so với đất đai của thành phố X —— tấc đất tấc vàng.

"Papa, hay anh đi ngủ trước đi, ngày mai còn phải đi làm kiếm tiền đấy." Quý Khinh Chu nhắc nhở hắn.

Sở Thành không gấp, "Tôi nói chuyện với cậu một lát, công ty của tôi, tôi đến muộn mấy tiếng cũng không đáng kể."

Quý Khinh Chu nghe vậy, tâm trạng ấm áp, nhưng vẫn không muốn làm lỡ hắn, "Trễ lắm rồi." Cậu ôn nhu nói, "Anh ngủ trước đi."

"Không sao." Sở Thành rất cố chấp.

Quý Khinh Chu nghe hắn nói hai chữ này, tâm trạng mềm nhũn, Sở Thành trong lúc vô tình toát ra ôn nhu, giống như nước ấm, thuận gân mạch, chậm rãi sưởi ấm tim cậu.

Quý Khinh Chu chờ tới lượt mình quay đã là 1h30, đến hơn 2h mới quay xong, sáng sớm còn phải quay một cảnh lúc 7h. Tiểu Tiền cảm thấy an bài như vầy không hợp lý, chủ yếu là, đồng dạng đều là vai phụ mà phần diễn của nữ số 3 không có phân tán như thế. Mà Quý Khinh Chu ngoại trừ lúc diễn cùng nam nữ chính được phân giờ tương đối hợp lý thì cách phân cảnh khác đều bị sắp xếp linh tinh, có vài cảnh có thể hoàn thành trong một lần quay nhưng vẫn bị xé lẻ ra.

Cậu ta được Chu Thành Phong dẫn dắt mấy tháng, so với Quý Khinh Chu ở phương diện này thì mẫn cảm hơn một ít, cho nên cậu ta chụp một tấm thời gian biểu của Quý Khinh Chu gửi cho Chu Thành Phong, hỏi hắn, "Anh Chu, thời gian sắp xếp như này không có vấn đề gì sao?"

°

Buổi chiều ngày thứ 2 Sở Thành đến đại học X, anh gọi trợ lý đặt 1 phòng khách sạn gần đó cho mình rồi mới gọi điện thoại cho Quý Khinh Chu, chờ cậu diễn xong.


Quý Khinh Chu còn đang chờ diễn, không có cách nào rời đi, cậu không muốn để cho Sở Thành chờ ở bên ngoài, liền để Tiểu Tiền đi đón người.

Sở Thành cùng Tiểu Tiền một đường thông đến đoàn phim đang quay chụp, liền nhìn thấy Quý Khinh Chu ngồi ở trên ghế, vừa cầm kịch bản trên tay, vừa xem điện thoại.

Anh đi tới, vỗ tay ở trước mặt Quý Khinh Chu một cái, Quý Khinh Chu quay đầu, bỗng nhiên đứng lên, kinh hỉ nhìn anh, Sở Thành nhìn trong mắt cậu không hề che giấu niềm vui, có chút nhớ nhung muốn ôm cậu, chỉ là lo lắng trước mặt nhiều người, anh nếu thật sự ôm cậu, phỏng chừng sẽ có lời đồn.

"Cậu khi nào mới quay?" Anh hỏi Quý Khinh Chu.

Quý Khinh Chu liếc mắt nhìn nam số 2 với nữ số 3 còn đang không ngừng NG, "Đến khi bọn họ quay xong."

"Được thôi, tôi chờ cùng cậu."

Anh đến cùng không phải là người trong đoàn làm phim, cũng không phải người trong giới giải trí, Quý Khinh Chu lo những người khác nhìn thấy, sẽ cảm thấy không tốt, cho nên đem anh tới xe bảo mẫu của mình, Tiểu Tiền vốn là muốn đi vào theo, kết quả bị Quý Khinh Chu ngăn lại. Một ngày không gặp như là ba năm, Quý Khinh Chu quá rõ ràng Sở Thành là người thế nào, Tiểu Tiền ở đây, không tiện lắm.

"Cậu quay về khách sạn nghỉ ngơi đi?" Quý Khinh Chu nói, "Anh có việc sẽ gọi cho cậu."

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết, cậu về đi, bye bye." Quý Khinh Chu nói xong, đóng cửa xe lại, đem Tiểu Tiền đáng thương ngăn cách ở bên ngoài.

Sở Thành ở phía sau cậu cười một tiếng, "Cậu gấp gáp đuổi người đi như vậy, chẳng lẽ dự định cùng tôi ở trong xe tới một lần?"

Quý Khinh Chu ngồi xuống cạnh hắn, "Tôi là sợ anh nói lời kinh người, hù đến Tiểu Tiền."

"Chu Thành Phong đâu?" Anh hỏi, "Không ở cùng với cậu sao?"

"Đàn anh của tôi có việc, anh ấy cần đi một chuyến để xử lý."

"Bên cạnh cậu chỉ có mỗi trợ lý có được không?"

"Được chứ, không vấn đề gì."

Sở Thành gật đầu, đem cánh tay gác lên vai cậu, cười nói, "Vậy, nhớ tôi không?"


Quý Khinh Chu còn nhớ chuyện tối hôm qua, hỏi ngược lại, "Anh nhớ tôi không?"

"Trả lời câu hỏi của papa trước."

Quý Khinh Chu lắc đầu, "Không nhớ."

"Tôi cho cậu cơ hội trả lời lại."

Quý Khinh Chu mới không sợ hắn, "Nói không nhớ chính là không nhớ."

"Lá gan cậu bây giờ rất lớn a." Sở Thành cảm khái nói, "Quả nhiên rời nhà là khác ngay, lớn rồi."

"Hết cách rồi, ai bảo papa của tôi trăm công nghìn việc, quá bận rộn đây."

Sở Thành nở nụ cười, "Cậu còn rất thù dai."

Quý Khinh Chu liếc mắt nhìn hắn, Sở Thành cảm thấy cậu như vậy rất thú vị, tiến lên trước hôn cậu một chút, "Đổi thân phận."

Quý Khinh Chu không chuẩn bị kịp đột nhiên bị hôn một cái, có chút giật mình, không tự nhiên trừng mắt nhìn, thấp giọng hỏi hắn "Đổi thành gì?"

"Đương nhiên là đổi thành thần tượng của cậu." Sở Thành chọt chọt mặt cậu, "Thần tượng của cậu đến tham ban cậu, cậu nên biểu hiện thế nào đây?"

Quý Khinh Chu nhắc nhở hắn, "Thần tượng sẽ không làm như vậy, thần tượng phải cao cao tại thượng, có cảm giác khoảng cách."

"Là ai nói muốn tôi sủng fan?"

Quý Khinh Chu không tự chủ nở nụ cười, "Chẳng phải anh không bán thiết lập tính cách sủng fan à?"

"Ngẫu nhiên có thể bán một chút." Sở Thành đem cánh tay gác trên vai cậu bỏ xuống, hỏi, "Thế, nhớ tôi không?"

Quý Khinh Chu có chút ngượng ngùng, nhưng thân là trưởng fanclub, cậu chỉ có thể thành thật nói, "Có một chút."

"Tôi thấy cậu không muốn làm trưởng fanclub nữa rồi, chỉ có một chút? Cậu có phải trèo tường* rồi không?"

*Thoát fan

Quý Khinh Chu bật cười, "Tôi là hồng hạnh à? Mỗi ngày đều xuất tường*?"

*Hồng hạnh xuất tường

"Cậu không phải sao? A Hạnh?"

"Trèo lên tường nhà anh sao? A Tường?"


Sở Thành bị câu này của cậu chọc cười, "Mấy ngày không gặp, cậu miệng mồm lanh lợi hơn rồi."

"Like fan like idol, học anh đấy."

"Vậy mới vừa rồi sao cậu không học tôi?" Sở Thành hỏi cậu.

"Học cái gì?" Quý Khinh Chu không rõ.

Sở Thành cười nhìn cậu, chỉ chỉ mặt mình. Quý Khinh Chu trong nháy mắt phản ứng lại, trong lúc nhất thời liền xấu hổ, Sở Thành nghiêng đầu nhìn cậu, "Đều nói like fan like idol, thần tượng của cậu thoáng như thế."

Thần tượng của tôi đâu chỉ thoáng, thần tượng của tôi quá cởi mở luôn rồi, mỗi ngày đều muốn ngủ fan của mình.

Quý Khinh Chu nhìn hắn, "Anh biết anh như này gọi là gì không?"

"Là gì?"

"Thần tượng mất tư cách." Quý Khinh Chu nói, "Thân làm thần tượng, phải giữ khoảng cách với fan, càng không thể chiếm tiện nghi fan."

"Tôi nào phải là chiếm tiện nghi fan, tôi chỉ có mình cậu là fan, phải sủng cậu chứ, nếu không cậu trèo tường thì làm sao bây giờ, tôi từng thấy cậu thoát fan chuyển anti đây, chậc chậc, người khác thoát fan đòi tiền, cậu thoát fan thì đòi mạng."

"Đã nói tôi sẽ không thoát fan anh đâu."

"Tôi thấy cậu bây giờ là đang muốn thoát fan tôi rồi, không thì sao cậu không hướng tôi mà học tập, trưởng fanclub mà như vậy sao? Ngoài miệng nói đánh call* cho cưa cưa, kết quả hành động thực tế lại không nguyện trả giá chút nào."

*Đánh call: Ủng hộ, cổ vũ nhiệt tình.

Quý Khinh Chu cảm thấy anh lươn lẹo quá mượt rồi, thế nào cũng là anh có lý, cậu nhìn Sở Thành, siết tay lại theo bản năng, sau đó thừa dịp anh muốn mở miệng, thừa thế xông lên, nghiêng người về phía trước, hôn Sở Thành một cái.

Sở Thành thình lình bị cậu hôn, giống như cây pháo nhỏ, không nói hai lời, trực tiếp nổ một cái, cũng có chút giật mình, chỉ thấy Quý Khinh Chu đang nhìn anh, mím môi không nói, chỉ là đôi mắt sáng sáng.

Sở Thành nở nụ cười, xoa xoa tóc cậu, khích lệ nói, "Không tệ."

Quý Khinh Chu nhất thời không biết nói cái gì, liền cúi đầu, không nhìn anh nữa.

Sở Thành nâng cằm cậu lên, Quý Khinh Chu không rõ, "Làm g-..."

Âm cuối chữ "Gì" không có phát ra, Sở Thành hôn lên, đem nghi vấn của cậu chặn lại trong miệng.

Quý Khinh Chu ngây ngẩn cả người, Sở Thành cọ nhẹ trên bờ môi của cậu một chốc, nhẹ giọng nói: "Chu Chu, có muốn thử hôn môi với tôi không?"

Trong phút chốc tim Quý Khinh Chu đập nhanh hơn, muốn nổ luôn rồi, Sở, Sở Thành muốn cùng cậu hôn môi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui