La Dư Tân mới vừa về đến nhà, dạo gần đây anh ta không có lịch làm việc, thật vất vả mới có được một tài nguyên quảng cáo, thế mà lại bị nhà họ Phương bày trò, anh ta phẫn hận, tất cả mọi chuyện diễn ra như thế này đều tại Quý Khinh Chu, nếu không phải cậu và Phương Diệu Tuyên tranh chấp kinh động đến cha Phương, mắc gì Phương Diệu Tuyên lại rời khỏi giới giải trí, mắc gì nhà họ Phương lại giận chó đánh mèo lên người anh ta.
Công việc bên phía anh ta trì trệ không tiến, nhưng bên Quý Khinh Chu thì được khen ngợi hết mực về bộ phim điện ảnh vừa mới chiếu, thậm chí còn được đề xuất giải thưởng Kim Quế! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Quý Khinh Chu có thể thuận lợi như thế? Anh ta không cam lòng, anh ta muốn Quý Khinh Chu cũng phải gặp hoàn cảnh giống như anh ta vậy.
Dường như không được bao lâu anh ta đã có một cái kế hoạch, mất đi Phương Diệu Tuyên anh ta bị hao tổn tài nguyên, vậy nếu Quý Khinh Chu mất đi Sở Thành, cậu cũng sẽ không còn vinh quang như bây giờ nữa.
La Dư Tân đã từng thử Sở Thành, không có tác dụng, vậy thì sao không thử ra tay từ Quý Khinh Chu? Chỉ cần mẹ Quý Khinh Chu không đồng ý cậu và Sở Thành bên nhau, Quý Khinh Chu sẽ xem xét bệnh tình của mẹ mà nghe theo lời bà.
Khi đó, cậu cũng sẽ giống như anh ta, không có chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào sức lực của chính mình, thế thì, hai người đã giống nhau rồi.
La Dư Tân nghĩ vậy một hồi, cảm thấy kế hoạch này rất được, anh ta nhanh chóng hóa trang, mang kính, đi đến bệnh viện Uông Phương đang nằm, suốt dọc đường đi anh ta đã nghĩ kỹ lý do rồi, anh ta chỉ cần nói với mẹ Quý Khinh Chu, cả hai là bạn bè, vì muốn chữa bệnh cho bà, mà Quý Khinh Chu đã cặp kè với một người đàn ông, người kia gia thế hùng hậu, không biết là thật sự thích cậu, hay là xem cậu như một món đồ chơi, anh ta chỉ cần tỏ vẻ đáng tiếc thay cho Quý Khinh Chu là được.
Không cần phải nói gì nhiều, chỉ cần muốn nói lại thôi, thì mới có thể khiến người nghe suy diễn lung tung.
Cho dù sau này Sở Thành có đến hỏi, anh ta cũng có thể dễ dàng thoát nạn, bởi vì tính ra thì, anh ta cũng đâu làm gì, anh ta chỉ nói mấy câu ba phải, nghĩ sao thì nghĩ thôi.
Chỉ tiếc, kế hoạch này lại bị Quý Khinh Chu tóm được, La Dư Tân tức giận quăng cặp mắt kính, đúng là xuất sư bất lợi.
Anh ta cầm ly rượu, mới vừa uống chưa được mấy ngụm, chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên.
La Dư Tân đi qua mở cửa, là Phương Diệu Tuyên.
“Diệu Tuyên, sao cậu lại tới đây? Cậu nói gần đây chị cậu trông cậu rất nghiêm ngặt, không cho cậu ra cửa mà?”
Phương Diệu Tuyên lạnh lùng nhìn anh ta, “Tôi không thể tới sao? Cậu không muốn tôi tới à?”
“Đương nhiên không phải, tôi chỉ tò mò một chút thôi, cậu ngồi đi.” La Dư Tân nói xong, ngồi xuống sô pha, sau đó hỏi, “Uống rượu không?”
“Uống chứ, sao lại không?” Phương Diệu Tuyên cười nói.
Trực giác La Dư Tân nói hôm nay Phương Diệu Tuyên có chút kỳ quái, nhưng sau đó lại không rõ kỳ quái chỗ nào, đành phải đứng dậy lấy rượu cho Phương Diệu Tuyên, nhưng khi anh ta vừa mới cất bước rời đi, Phương Diệu Tuyên liền duỗi chân ra, La Dư Tân vấp chân, ngã nhào vào lòng Phương Diệu Tuyên.
Phương Diệu Tuyên duỗi tay ôm lấy La Dư Tân, La Dư Tân khó hiểu hỏi, “Cậu làm gì vậy? Buông tôi ra, tôi đi lấy rượu cho cậu.”
“Không phải trên bàn vẫn còn rượu sao, cậu đi lấy làm gì?” Phương Diệu Tuyên nhẹ nhàng hỏi.
“Một chai rượu sao có thể đủ cho hai chúng ta uống, tôi đi lấy thêm vài chai nữa.” La Dư Tân nói.
“Không sao.” Phương Diệu Tuyên nhìn anh ta, “Tôi cảm thấy một chai là được rồi.”
Phương Diệu Tuyên nói xong, duỗi tay cầm lấy chai rượu, uống một ngụm lớn, sau đó đè La Dư Tân, trực tiếp hôn môi, rót rượu vào miệng anh ta.
La Dư Tân kinh ngạc một chút, không rõ tại sao Phương Diệu Tuyên lại làm như vậy, anh ta ra sức giãy giụa, sau đó giận dữ hét, “Cậu làm gì vậy?”
Anh ta duỗi tay xoa xoa miệng, Phương Diệu Tuyên thấy động tác này của anh ta, nháy mắt nội tâm như thùng thuốc nổ bùng phát.
“Tôi làm gì sao? Cậu nói xem tôi đang làm gì?! Tôi ngây ngốc ở bên cạnh cậu lâu như vậy, đối xử tốt với cậu nhiều năm như vậy, là vì cái gì? Con mẹ nó chẳng lẽ cậu không biết tôi muốn làm gì sao?!”
La Dư Tân bị anh ta rống có chút ngốc, ngơ ngẩn nói, “Chúng ta là bạn bè mà.”
“Bạn bè? Từ trước đến giờ tôi chưa từng xem cậu như bạn bè.”
“Diệu Tuyên, tôi biết cậu thích tôi, nhưng……”
“Nhưng cậu chỉ muốn lợi dụng tôi thôi đúng không, cậu vừa muốn bên cạnh lợi dụng tôi, vừa muốn tìm một chỗ dựa mới cho cậu đúng không? Đã nhiều năm rồi, cậu xem tôi như một lốp xe dự phòng đã nhiều năm rồi, cậu cũng nên bồi thường một ít cho tôi chứ nhỉ.”
Theo bản năng, La Dư Tân lập tức cảm nhận được sợ hãi, anh ta muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Phương Diệu Tuyên siết chặt vòng eo, anh ta hoảng sợ chất vấn, “Cậu muốn làm gì?”
“Làm gì à?” Phương Diệu Tuyên cảm thấy buồn cười, “Tôi đối xử với cậu không tốt sao? Tôi ân cần cưng chiều cậu xem cậu như một đóa hoa, tôi biết rõ cậu đang lợi dụng tôi, nhưng tôi vẫn không nói không rằng cam tâm tình nguyện cho cậu lợi dụng, tôi đối xử với cậu vẫn chưa đủ tốt hay sao?! Vì sao cậu lại không thể ngoan ngoãn ngây ngốc ở bên cạnh tôi, mà lại tìm đến Sở Thành! Anh ta có gì tốt! Có thứ gì mà anh ta có thể cho cậu, mà tôi không thể cho cậu hay không! Thế mà cậu lại muốn tìm đến anh ta, muốn làm t1nh nhân nhỏ bé của anh ta!”
La Dư Tân kinh ngạc, anh ta không biết vì sao Phương Diệu Tuyên lại biết những việc này, vẻ mặt tái nhợt giải thích, “Không phải như thế, cậu nghe tôi nói, không phải như thế, tôi không có nguyện ý, là anh ta ép tôi.”
“Anh ta ép cậu sao, anh ta ép cậu như thế nào? Tôi đã nghe hết bản ghi âm rồi, mà cậu vẫn nói anh ta ép cậu sao! Rõ ràng cậu chính là người không biết liêm sỉ, muốn ôm đùi của anh ta!”
La Dư Tân nghe được hai từ ghi âm, nháy mắt cả người như trúng một đòn nghiêm trọng, anh ta nhìn Phương Diệu Tuyên, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Tôi, tôi không có cố ý, tôi không thích anh ta.”
“Cậu không thích anh ta, nhưng cậu nguyện ý làm t1nh nhân nhỏ bé của anh ta, cho anh ta ngủ với cậu, sao cậu có thể ti tiện như vậy! Nếu cậu muốn dựa vào thân thể để đổi lấy tài nguyên, vậy chúng ta ngồi tính lại xem, tôi đã cho cậu bao nhiêu tài nguyên, thì cậu cũng nên ngủ với tôi bấy nhiêu lần đúng không!”
Phương Diệu Tuyên nói xong, liền đẩy La Dư Tân, cả người áp xuống, vừa hôn vừa kéo áo lông trên người anh ta xuống.
La Dư Tân vừa giãy giụa vừa đánh vào sống lưng của Phương Diệu Tuyên, “Buông tôi ra, Phương Diệu Tuyên, cậu đang cu0ng hi3p tôi đấy, buông tay!”
“Không phải cậu thích như vậy sao? Không phải cậu muốn dùng thân thể để đổi lấy tài nguyên sao? Để tôi thỏa mãn cậu, Sở Thành không đáp ứng cậu, nhưng tôi sẽ đáp ứng, để tôi cho cậu!”
“Buông tôi ra, tôi không cần tài nguyên của cậu.”
“Sở Thành đến thì được, tôi thì không đúng không, anh ta cao quý hơn tôi đúng không?” Phương Diệu Tuyên tức giận nói.
La Dư Tân căm tức nhìn Phương Diệu Tuyên, sau đó phẫn nộ nói, “Căn bản cậu chẳng hề biết tôi muốn thứ gì!”
“Vậy cậu muốn cái gì? Cậu nói xem cậu muốn cái gì?”
La Dư Tân đỏ mắt nhìn anh ta, “Tôi muốn gì ư, tôi muốn tiền! Tôi muốn danh vọng! Tôi muốn cả đời này đều được sống trên cơ người khác! Cậu luôn miệng nói thích tôi, nhưng cậu có thể kết hôn với tôi, cho tôi tất cả những thứ này không? Cậu không thể, cậu chỉ là một kẻ đáng thương dựa dẫm vào nhà họ Phương mà thôi, một khi cha mẹ cậu không đồng ý, thu hồi tự do cùng quyền lợi mà bọn họ đã trao cho cậu, cậu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cụp đuôi về nhà mà thôi, cậu chẳng có quyền quyết định gì cả, cậu chẳng có bất cứ thứ gì cả!”
“Thế nhưng Sở Thành có, anh ta có thể tự làm chủ cuộc đời của anh ta! Cậu cho rằng tôi chỉ muốn làm t1nh nhân nhỏ bé của anh ta thôi ư? Đó chỉ là thủ đoạn nho nhỏ bề ngoài mà thôi, một khi anh ta thích tôi, tôi có thể ở bên cạnh anh ta, anh ta sẽ không bị gia tộc ràng buộc quyền lợi giống như cậu, cả đời này của tôi, có thể chân chính không lo cơm áo gạo tiền đó, cậu hiểu không!”
Phương Diệu Tuyên nghe vậy, sửng sốt một chút, anh ta nhìn người đang nằm ở trước mặt, không thể tin được, người anh ta thích là một người thực dụng như thế này sao.
Những nỗ lực, những đấu tranh từ trước đến giờ, dường như ngay tại khoảnh khắc này đã dần dần trở nên thối nát, khiến anh ta khó có thể tiếp thu.
Anh ta trào phúng nói: “Cậu vẫn trông mong anh ta thích cậu ư, ngoại trừ kẻ đáng thương là tôi đây ai sẽ thích cậu chứ? Cậu đã tự hạ thấp mình, ăn nói khép nép, mà anh ta vẫn không thèm liếc nhìn đến cậu, vậy cậu nói cậu là gì trong mắt anh ta đây? Cậu chẳng là gì cả.”
“Vậy cũng không cần cậu lo!”
Phương Diệu Tuyên liền giơ tay tát La Dư Tân một bạt tai, La Dư Tân kinh ngạc, anh ta không thể tin được mà nhìn Phương Diệu Tuyên, “Cậu, thế mà, đánh tôi?”
“Cũng tại tôi đối xử quá tốt với cậu,” Ánh mắt Phương Diệu Tuyên tràn ngập đen tối không rõ cảm xúc, anh ta nhìn La Dư Tân, lạnh nhạt nói, “Cũng tại tôi đối xử với cậu quá tốt, cho nên cậu đã quên tôi là ai, không có tôi, thì làm gì có cậu như bây giờ.
Tôi có thể gây dựng thành tựu cho cậu, đồng thời cũng có thể huỷ hoại cậu.”
Phương Diệu Tuyên nói, liền bắt đầu động tác trên tay, La Dư Tân sợ tới mức không ngừng giãy giụa phản kháng, nhưng tất cả đều không có tác dụng, Phương Diệu Tuyên đè lên người anh ta, không ngừng hôn môi, La Dư Tân há miệng muốn cắn, Phương Diệu Tuyên thấy thế liền thẳng tay tát gương mặt anh ta nghiêng sang một bên, khóe miệng cũng tràn ra một ít tơ máu.
“Không phải cậu muốn cho người khác ngủ với cậu hay sao? Sở Thành không muốn ngủ với cậu, thì để tôi, coi như là phí những lần trước cậu thiếu nợ tôi.”
Anh ta nói xong, liền mặc kệ phản ứng của La Dư Tân, tiếp tục động tác trên tay.
Ngay khoảnh khắc đó, La Dư Tân mới dần ý thức được Phương Diệu Tuyên đáng sợ như thế nào, anh ta vẫn luôn cho rằng bản thân đang nuôi một con chó, những lúc cần đến thì buông lời dỗ dành, những lúc không cần thì đuổi đi cách xa một chút.
Nhưng hiện tại bị chó cắn rồi, anh ta mới biết được, hàm răng của con chó này sắc bén như thế nào, một khi đã bị cắn, thì cũng chỉ có đau mà thôi.
Anh ta vừa sợ hãi, mà cũng vừa không cam lòng, anh ta không muốn bị Phương Diệu Tuyên chiếm hữu như vậy, cho dù là hoãn được một phút hay một giây cũng được, ít nhất cũng tránh khỏi khoảnh khắc này.
Anh ta khóc lóc ôm lấy Phương Diệu Tuyên, thái độ nhún nhường, không ngừng cầu xin, mỗi một câu đều là cầu xin ít nhất cũng đừng làm trong tình cảnh này, Phương Diệu Tuyên nhìn gương mặt hơi sưng lấp đầy nước mắt của anh ta, liền ôm anh ta vào lòng, hỏi, “Sợ à?”
La Dư Tân khóc lóc gật đầu, Phương Diệu Tuyên nhìn anh ta khóc hồng hai mắt, giúp anh ta xoa xoa nước mắt, sau đó cúi người xuống hôn, La Dư Tân ngoan ngoãn mặc cho Phương Diệu Tuyên hôn, không dám phản kháng.
Phương Diệu Tuyên vừa hôn vừa vu0t ve người dưới thân.
La Dư Tân run run, không dám giãy giụa, sợ bản thân lại chọc giận Phương Diệu Tuyên.
Phương Diệu Tuyên đã đợi nhiều năm, rốt cuộc cũng đợi đến ngày này, lúc này anh ta không nóng nảy xé mở món quà nữa, mà là vu0t ve xung quanh bề mặt hộp quà, xoa đủ hôn đủ rồi, mới vừa lòng nói, “Lúc này mới ngoan ư, cậu ngoan ngoãn thì mới có tư cách ra điều kiện với tôi, hiểu không?”
La Dư Tân run rẩy gật đầu.
Phương Diệu Tuyên nhìn vẻ sợ hãi trong mắt anh ta, chợt cảm thấy vừa thỏa mãn mà cũng không thỏa mãn, bỗng dưng anh ta nhớ đến ánh mắt cuối cùng của Quý Khinh Chu dành cho anh ta khi ấy, một ánh mắt tràn đầy hận ý cùng kiên định, mạnh mẽ đâm anh ta một nhát, giống hệt như một cây pháo nhỏ, không muốn thỏa hiệp với anh ta.
Anh ta nhìn về phía La Dư Tân, bàn tay vu0t ve gò má La Dư Tân, rõ ràng gương mặt giống nhau, vì sao lại kém nhau nhiều như vậy? Nếu hôm nay không phải anh ta, mà là một người khác, có phải La Dư Tân cũng sẽ khuất phục thỏa hiệp, nhận lấy cái ôm cái hôn của đối phương, đối phương muốn làm gì thì làm hay không? Chẳng lẽ La Dư Tân cứ thế mà cho đi hết hay sao?
Phương Diệu Tuyên nghĩ đến đây, chợt cảm thấy lửa giận trong lòng dần dần nổi lên, anh ta vô thức nhìn về phía chai rượu trên bàn, cái chai này cũng không đặt quá xa, thế nhưng La Dư Tân lại chẳng nghĩ dùng đến nó.
Nói chung là, vẫn bất đồng tính cách.
Anh ta nên thỏa mãn, nhưng lại không biết vì sao, lại cảm thấy không được thỏa mãn cho lắm.
“Thích tôi không?” Anh ta hỏi La Dư Tân.
Lúc này La Dư Tân nào dám nói không, liền vội vàng gật đầu nói, “Thích.”
“Vậy kể từ hôm nay trở đi, cậu làm t1nh nhân của tôi đi.”
La Dư Tân kinh ngạc, nhìn anh ta, không nói gì.
“Không muốn à?” Phương Diệu Tuyên dịu dàng nói.
La Dư Tân vội vàng lắc đầu, “Muốn.”
“Lúc này mới ngoan.” Phương Diệu Tuyên hôn La Dư Tân một cái, “Cậu làm t1nh nhân của tôi, cậu mới có tư cách nói chuyện với tôi.”
La Dư Tân mở to hai mắt chứa đầy nước mắt nhìn đăm đăm vào Phương Diệu Tuyên, không biết lúc này bản thân nên nói điều gì.
“Biết tình nhân là nên làm gì không?”
La Dư Tân lắc đầu.
Phương Diệu Tuyên khẽ nói, “Lấy lòng tôi.”
La Dư Tân cảm giác dường như bản thân đang phát run, anh ta muốn rời khỏi Phương Diệu Tuyên, nhưng lại không dám nói, anh ta nhìn Phương Diệu Tuyên, cuối cùng vẫn thuận theo yêu cầu của Phương Diệu Tuyên, chủ động hôn môi.
Hôm nay, quan hệ của La Dư Tân cùng Phương Diệu Tuyên đã hoàn toàn thay đổi.
=====================.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...