Đầu tháng 5, ánh mặt trời chiếu qua cây cối xanh um tươi tốt, xuyên qua cửa sổ rơi rớt vào trong phòng học.
Tạ Tri Ý đang gục trên bàn chợp mắt, dường như là cảm ứng được, nàng ngẩng đầu thoáng nhìn ngoài hành lang, phát hiện Cố Tịnh Nhuyễn đang đứng ở đấy.
Có lẽ là không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên ngẩng đầu, Cố Tịnh Nhuyễn sững người một chút rồi sau đó mỉm cười với nàng, Tạ Tri Ý nhìn đồng hồ treo phía trên bục giảng, thấy chỉ còn vài phút nữa là vào học, nàng liền đi ra ngoài.
Cố Tịnh Nhuyễn vốn dĩ chỉ muốn đi ngang qua, không ngờ Tạ Tri Ý sẽ trực tiếp ra tới.
"Tỷ tỷ."
"Ừ."
Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác được tâm trạng nàng không tốt, liền hỏi: "Tỷ tỷ, chị không vui hay sao?"
"Không có." Tạ Tri Ý tạm dừng lại nói, "Sao mà cảm thấy chị không vui?"
"Bởi vì chị gần nửa ngày chưa thấy được em a."
"Ngốc." Tạ Tri Ý sờ sờ đầu cô.
Thấy nàng không muốn nói, Cố Tịnh Nhuyễn cũng không hỏi lại, nhưng cô xác thật có thể rõ ràng cảm nhận được Tạ Tri Ý phiền lòng.
Lúc về đến nhà, Cố Tịnh Nhuyễn mới biết được trực giác của cô không sai.
Thấy trong nhà không có ai, cô tùy tay đặt cặp sách lên sô pha, từ tủ lạnh cầm bình nước, mới vừa mở nắp bình uống một ngụm, xoay người liền thấy Tạ Dao đứng ở phía sau nhìn cô chằm chằm; mẹ đột nhiên xuất hiện dọa cô giật cả mình, đến nỗi sặc nước ho đau cổ họng.
"Khụ khụ ——"
Cố Tịnh Nhuyễn ho đến chảy nước mắt, Tạ Dao cũng không nghĩ tới sẽ dọa đến cô, vội vàng giúp cô vỗ phía sau lưng, còn nói: "Con nói coi uống nước kiểu gì mà không cẩn thận chút nào hết vậy."
Rõ ràng là mẹ không hề lên tiếng đứng ở phía sau doạ cô, bây giờ lại biến thành là do bản thân cô không cẩn thận?
"Mẹ à, mẹ bước đi không tiếng động sao? Không có tiếng nào mà đứng sau lưng con, còn dùng ánh mắt đó nhìn con chằm chằm, không phải là mẹ cố ý làm con sợ ư?"
Tạ Dao trả lời: "Ai biết lá gan con nhỏ như vậy."
Cố Tịnh Nhuyễn âm thầm trợn mắt, không tính đôi co nữa.
"Tri Ý có nói với con nó muốn thi trường nào không?"
"Làm sao vậy?" Cố Tịnh Nhuyễn không có trả lời thẳng vào câu hỏi.
"Thầy Tào nói lúc điền giấy nguyện vọng, ý nguyện hàng đầu của nó là đại học G." Tạ Dao tưởng là con gái không biết, liền kể lại chuyện hồi trưa Tào Quang nói cho mình.
Cố Tịnh Nhuyễn gật gật đầu: "Đại học G lợi hại như vậy, không phải rất tốt sao?"
"Đại học B càng tốt a, hơn nữa Tri Ý muốn thi khẳng định có thể thi đậu."
Cố Tịnh Nhuyễn vừa nghe lời này vội vàng mở miệng: "Mẹ, mẹ còn nhớ rõ lời nói trước kia của mẹ chứ?"
Tạ Dao nghi hoặc nhìn nàng.
Cố Tịnh Nhuyễn hắng giọng, học theo giọng điệu của Tạ Dao: "Con nhà tôi ấy hả, mặc kệ muốn học cái gì, chỉ cần chúng nó thích, tôi làm mẹ chúng nó đều hết lòng ủng hộ."
Tạ Dao vừa nghe liền biết đây là lời bà nói cùng thân thích từ rất lâu trước đó.
"Mẹ, có phải mẹ cảm thấy tỷ tỷ không thi đại học B làm mẹ mất mặt không?"
"Nói hươu nói vượn cái gì!" Tạ Dao quát.
Cố Tịnh Nhuyễn nhún nhún vai: "Nếu tỷ tỷ muốn thi đại học G vậy để chị ấy thi đi."
Qua hồi lâu Tạ Dao mới thở dài: "Con không hiểu."
Trên đời này khó tiếp lời nhất chính là khi đối phương nói ra ba chữ "bạn không hiểu".
Cuối cùng đề tài kết thúc trong tiếng thở dài của Tạ Dao.
Buổi tối Cố Tịnh Nhuyễn nói chuyện này cho Tạ Tri Ý.
"Tỷ tỷ, chị muốn thi đại học G, là bởi vì..."
Tạ Tri Ý hình như biết cô muốn nói cái gì, Cố Tịnh Nhuyễn còn chưa nói xong đã bị nàng cắt ngang.
"Đừng nghĩ nhiều, đi ngủ sớm một chút, ngày mai gặp nhau ở trường."
Cố Tịnh Nhuyễn gật gật đầu, nhớ tới Tạ Tri Ý không nhìn thấy, cô mới ừ nhẹ một tiếng.
Ngày thường Cố Tịnh Nhuyễn đều có thể từ các loại con đường nghe nói về trạng huống của Tạ Tri Ý, mỗi môn thi được bao nhiêu, thi được hạng mấy, có tiến bộ hay không, so với điểm chuẩn thế nào, vvv.
Cũng có đôi khi cô còn chưa kịp tìm hiểu thì đã được Tạ Tri Ý tự mình báo cho.
Trong nhận thức của cô, Tạ Tri Ý vẫn luôn đều rất tuyệt.
Thẳng đến lần thi thử đại học cuối cùng, Cố Tịnh Nhuyễn mới đi ra phòng học thì vừa vặn đụng phải Hứa Nặc Dương tới tìm cô.
"Chị em lần này thi thử không quá lý tưởng, thấy tâm tình cậu ấy không tốt lắm, hay là em tới an ủi cậu ấy một chút?"
Cố Tịnh Nhuyễn nghe xong trong lòng nhảy dựng: "Chị ấy còn ổn chứ?"
"Thấy có vẻ không ổn lắm." Cuối cùng lại bổ sung nói, "Tuy rằng vẫn đứng nhất, nhưng chỉ hơn người xếp hạng nhì vài điểm, nếu thi đại học B thì có hơi quá sức."
Trong tiềm thức Hứa Nặc Dương cho rằng Tạ Tri Ý muốn thi vào đại học B.
Cố Tịnh Nhuyễn cũng không giải thích, chỉ trả lời: "Cảm ơn anh."
"Không cần cảm ơn ha."
Cố Tịnh Nhuyễn phát hiện hắn còn muốn nói chuyện.
"Có phải Tạ Tri Ý đang yêu đương hay không?" Hứa Nặc Dương ra vẻ thần bí nói thêm, "Anh đã quan sát thật lâu, cảm xúc cậu ấy không đúng lắm, rất ư là không đúng."
Cố Tịnh Nhuyễn mặt mũi xám xịt, ông nội này tên Hứa Nặc Dương cái gì, còn không bằng đổi thành Hứa bà tám, nhưng đối diện ánh mắt chờ mong của hắn, Cố Tịnh Nhuyễn vẫn là hùa theo hỏi: "Chỗ nào không đúng?"
"Đột nhiên rất ôn nhu, em hiểu chứ, trước kia anh nói cả một tràng dài, cậu ấy chỉ đáp lại một hai chữ hoặc là không thèm đáp, hiện giờ chẳng những đáp lại, còn trả lời cả câu dài, từ lúc ăn Tết là anh phát hiện."
"Phát hiện cái gì?" Cố Tịnh Nhuyễn càng nghe càng cảm thấy có đồ vật gì đó làm cô tò mò, sắp trồi lên mặt nước.
"Lúc ăn Tết, cậu ấy thế nhưng hỏi anh làm sao để làm đối tượng vui vẻ."
Cố Tịnh Nhuyễn loáng thoáng đoán được cái gì: "Sau đó anh bày chiêu cho chị ấy?"
"Đúng vậy, tiền có thể mua được vạn vật, con người cũng không ngoại lệ, dù là tình lữ thì cũng vậy thôi, cho nên tiền khẳng định là quan trọng nhất.
Nhưng em lại không thể tỏ ra tục tằng, bằng không người khác sẽ cảm thấy em là đang làm nhục họ, cho nên, em cần phải dùng một chút thủ đoạn nhỏ."
"Cho nên liền ra một ít câu hỏi số học làm đối phương trả lời, đáp đúng thì phát bao lì xì?"
"Đúng vậy! Anh nói có lý chứ hả? Ủa, em làm sao mà biết được?"
"Đoán." Cố Tịnh Nhuyễn thấy hắn còn có xu thế muốn tiếp tục nói, cô lại mở miệng nói: "Anh muốn thi vào trường nào vậy, trực tiếp chọn ngành phát thanh đi, anh làm bài vở xong chưa?"
Hứa Nặc Dương theo bản năng lắc đầu, lại phản ứng trả lời: "Còn không phải là anh đến truyền tin tức cho em sao? Làm gì nói chuyện kiểu đó, còn cầm dao đâm vào ngực anh vậy huh?"
Cố Tịnh Nhuyễn chưa trả lời đã nghe thấy hắn nói tiếp: "Không phải anh châm ngòi ly gián đâu, nhưng chị gái một khi có bạn trai thì em gái coi như không đáng một đồng, đến lúc đó không còn được chị gái thương yêu thì đừng có khóc nhè à nha."
Cố Tịnh Nhuyễn cười lạnh hai tiếng: "Chị tôi mới không có bạn trai, yên tâm, chị ấy rất thương yêu tôi."
Hứa Nặc Dương cảm thấy câu này nghe quái quái, cụ thể quái chỗ nào thì hắn không diễn tả được.
"Cảm ơn tin tức của anh, anh có thể về lớp học rồi."
Mặc dù tháng 5 khí hậu ấm áp, nhưng giờ phút này Hứa Nặc Dương lại cảm thấy trong lòng mình thật lạnh thật lạnh.
"Hay cho chiêu qua cầu rút ván!"
Mấy ngày nay quan hệ giữa Cố Tịnh Nhuyễn và Hứa Nặc Dương cũng không tệ lắm, ngẫu nhiên còn sẽ nói đùa trêu nhau.
Giờ phút này thấy hắn tỏ vẻ bị tổn thương, Cố Tịnh Nhuyễn từ trong túi lấy ra hai que kẹo, giao cho hắn.
Hứa Nặc Dương còn không kịp cảm thán cuối cùng cô cũng có lương tâm, liền nghe thấy Cố Tịnh Nhuyễn nhàn nhạt nói:
"Cho chị tôi nha."
"Hai que?"
"Đúng vậy."
Hứa Nặc Dương vừa định mắng chửi, nhưng mà Cố Tịnh Nhuyễn chỉ để lại cho hắn một cái bóng dáng.
Hứa Nặc Dương: "......"
Hà tất gì phải vậy a, ở lớp làm bài hoặc là nằm ngủ không khoẻ hơn sao mà phải lết xuống đây ăn khổ?
*
[ tỷ tỷ, muốn uống trà sữa không? ]
Tạ Tri Ý nhìn kẹo que trên bàn liền biết Cố Tịnh Nhuyễn có ý gì.
Đại khái là muốn an ủi nàng?
[ muốn.
]
[ vậy tan học em đi lên tìm chị ha, ngoan ngoãn chờ em.
]
[ ừa.
]
Tạ Tri Ý vừa tan học là thấy Cố Tịnh Nhuyễn đeo cặp sách đứng canh giữ bên ngoài phòng học, ngoan ngoãn chờ nàng.
Hôm nay Cố Tịnh Nhuyễn búi một chùm tóc nhỏ sau đầu, tóc mái theo gió thổi qua có vẻ hơi lộn xộn.
"Tỷ tỷ!"
Cố Tịnh Nhuyễn nhảy đến trước mặt nàng, cười hì hì nhìn nàng.
Tạ Tri Ý sửa sửa tóc mái cho cô, ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng đáp lại.
Điều làm Tạ Tri Ý khó chống đỡ nhất chính là dáng vẻ tươi cười ngọt ngào của Cố Tịnh Nhuyễn, còn đối Cố Tịnh Nhuyễn mà nói, khó chống đỡ nhất là giống như bây giờ, Tạ Tri Ý ôn nhu như nước.
"Đi thôi."
Tạ Tri Ý nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Cố Tịnh Nhuyễn ngoan ngoãn thuận theo.
Các nàng đi đến tiệm trà sữa ở gần trường.
Mới vừa ngồi xuống, Cố Tịnh Nhuyễn kéo Tạ Tri Ý đến bên người, kể lại những chuyện thú vị xảy ra quanh mình, Tạ Tri Ý đều là ở một bên yên lặng nghe cô kể và đưa ra phụ hoạ đúng lúc.
Kể xong chuyện học, Cố Tịnh Nhuyễn bắt đầu nói đến tin tức giải trí.
"Tỷ tỷ, chờ chị thi xong tụi mình đi xem phim đi?"
"Muốn xem thì hôm nay xem cũng được."
"Không được a, phim em muốn xem tới giữa tháng sáu mới chiếu."
"Hôm nay không có phim gì muốn xem sao?"
Cố Tịnh Nhuyễn lắc lắc đầu.
Tạ Tri Ý nhẹ mỉm cười, Cố Tịnh Nhuyễn không hề nhắc gì tới lần thi thử này, không có thắc mắc không có an ủi, cũng chỉ là vô cùng đơn giản mà ở bên cạnh nàng, cùng nàng trò chuyện.
Tạ Tri Ý theo ý cô, hỏi: "Phim em muốn xem tựa gì?"
"Phim đó là 《 Thành Phượng 》, Lục ảnh hậu đóng vai chính, bảo đảm phim chất lượng."
Tạ Tri Ý gật đầu: "Tốt nghiệp đi xem."
"Ừa, thi xong rồi muốn làm gì cũng được, thật vui sướng a, tỷ tỷ, cố lên nha."
Tạ Tri Ý cười khẽ: "Muốn làm gì cũng được?"
Cố Tịnh Nhuyễn không rõ nguyên do gật đầu.
"Tốt, vì muốn làm gì cũng được, chị sẽ cố lên."
Cố Tịnh Nhuyễn hút một ngụm trà sữa, rơi vào trầm tư, cảm thấy lời này không đúng lắm, nhưng cụ thể lại không biết chỗ nào.
"Ngoan, đừng nhíu mày."
Tạ Tri Ý vuốt vuốt cái trán của cô.
Cố Tịnh Nhuyễn giương mắt nhìn nàng, Tạ Tri Ý nhìn thấy khóe miệng cô dính bọt trà sữa, ngón tay cái nhẹ nhàng lau khoé miệng cô.
"Bao lớn rồi, như thế nào còn uống đến chảy ra khoé miệng."
Cố Tịnh Nhuyễn cắn cắn môi, đếm ngón tay, sau đó đáp: "Năm ngoái em ba tuổi nha."
Tạ Tri Ý thấy cô đáng yêu quá mức, không nhịn được bật cười, ít ỏi sương mù còn sót lại trong tâm trí cũng theo đó tan mất.
Cố Tịnh Nhuyễn thấy Tạ Tri Ý tươi cười, mới nhẹ nhàng thở ra.
*
Trước kỳ thi, nhà trường sắp xếp riêng một ngày để sinh viên tốt nghiệp chụp ảnh lưu niệm.
Thừa dịp tiết tự học không có giáo viên, Cố Tịnh Nhuyễn cố ý trốn khỏi lớp, muốn nhìn xem Tạ Tri Ý chụp ảnh.
Lúc đến nơi Cố Tịnh Nhuyễn còn tưởng rằng lớp 12-1 đã chụp xong hết rồi, ai ngờ kéo một người hỏi thăm mới biết thứ tự kêu lên là ngẫu nhiên, còn chưa đến lượt lớp 12-1.
Cố Tịnh Nhuyễn mới vừa vui vẻ, nơi nơi tìm hình bóng Tạ Tri Ý.
Thế nhưng cô còn chưa thấy người thì đã nghe tiếng Hứa Phán Phán ở bên cạnh kinh hô: "Nhuyễn Nhuyễn! Ngươi có tình địch xuất hiện! Hướng 45 độ, có một em gái xinh xắn cột hai bím tóc!"
Cố Tịnh Nhuyễn nghe vậy nhìn qua, ánh mắt ngưng lại, thắc mắc khó hiểu.
Nhỏ này tới làm gì??
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...