Khu nhà Tạ gia đã có lịch sử trăm năm, cho người ta loại cảm giác cổ xưa tao nhã.
Từ hậu viện đến tiền viện đại khái vài phút lộ trình, Tạ Tri Ý mấy ngày trước đã tới nơi này, cho nên biết đường đi thế nào.
Cố Tịnh Nhuyễn đi trên hành lang, sờ sờ trụ gỗ đỏ hai bên, "Tỷ tỷ, tổ tiên nhà chị là làm quan đúng không?".
"Ừ, nghe nói là có tổ tiên từng làm quan cửu phẩm."
Trong sân bay tới thoang thoảng hương hoa mai, Cố Tịnh Nhuyễn hít sâu vào, cảm thán nói, "Sau này em cũng muốn mua một toà nhà, bên trong khuôn viên trồng đủ loại hoa cỏ, còn làm một cái bàn đu dây, có thể chơi đánh đu."
Tạ Tri Ý nhìn cô, hỏi: "Còn chị đâu?".
"A?" Cố Tịnh Nhuyễn mới nhớ mình không có thêm phần cho Tạ Tri Ý, lại thêm một câu, "Nếu không thì làm hai cái bàn đu dây? Hoặc là em ngồi chơi đánh đu, ngắm chị trồng hoa?".
Tạ Tri Ý: "...!Em vui vẻ là được rồi."
Lúc cả hai đến tiền viện, phòng khách đã ngồi đầy người.
Mấy ngày trước Tạ lão gia đột nhiên té xỉu phải nằm viện, ngày hôm qua mới ra viện.
Trong lúc nằm viện vẫn luôn lẩm bẩm muốn gặp Tạ Tri Ý, con gái của ông là Tạ Tuệ Anh mặt ngoài đồng ý nói sẽ đi tìm Tạ Tri Ý, kỳ thật cũng không tính toán nói cho người khác, thậm chí còn cố tình phong toả tin tức, nào ngờ vẫn bị Tưởng Thành Phương biết, còn đưa Tạ Tri Ý đến bệnh viện.
Theo kết quả ngầm điều tra, Tạ Tri Ý tựa hồ cực kỳ phản cảm mẹ ruột, theo lý mà nói sẽ không nghe lời trở về Tạ gia, kết quả ngược lại chăm chỉ ghé thăm bệnh viện.
Tạ Tuệ Anh nghĩ đến cảnh tượng ông già nhà mình khen Tạ Tri Ý thông tuệ hiểu chuyện, liền tức giận đến nghiến răng.
Nguyên lai mẹ con kia đều là giả vờ.
Tức thì tức, trên mặt lại không hề có vẻ tức giận, Tạ Tuệ Anh còn mỉm cười chào hỏi Tạ Tri Ý, "Tri Ý rốt cuộc tới rồi a, mọi người chờ con đã lâu."
Tạ Tri Ý còn chưa kịp đáp lời, đã bị Tạ lão gia - Tạ Thành Huy cắt ngang: "Đây là lời mà trưởng bối nên nói sao!".
Tạ Tuệ Anh không nghĩ tới Tạ Thành Huy sẽ làm bà mất mặt trước nhiều người như vậy, nhất thời có chút sượng sùng.
Tạ Thành Huy cũng mặc kệ con gái nghĩ thế nào, ông cười tủm tỉm, nhìn Tạ Tri Ý nói: "Đói bụng không?".
Tạ Tri Ý không trả lời, quay đầu hỏi Cố Tịnh Nhuyễn.
Cố Tịnh Nhuyễn sửng sốt một chút sau đó lắc đầu.
Tạ Thành Huy lúc này mới nhìn tới Cố Tịnh Nhuyễn đứng phía sau Tạ Tri Ý, lấy trưởng giả thân phận cùng Cố Tịnh Nhuyễn hàn huyên vài câu.
May mắn chỉ là hàn huyên vài câu.
Sau khi ngồi xuống, thừa dịp bọn họ sôi nổi nói chuyện, Cố Tịnh Nhuyễn kéo kéo vạt áo Tạ Tri Ý, kề tai nói nhỏ: "Chị không cảm thấy nơi này thực áp lực sao?".
Tạ Tri Ý lắc lắc đầu: "Không có a."
Cố Tịnh Nhuyễn vừa định cảm thán mới ngày đầu tiên ở bên nhau mà hai người đã nghĩ khác nhau, lại nghe đối phương nói: "Có em bên cạnh, làm sao áp lực được."
Cố Tịnh Nhuyễn bị chặn lời, ậm ừ nói: "Ở đâu học được lời ngon tiếng ngọt."
Tạ Tri Ý cười cười: "Ông nội có phần cổ hủ, nghe nói còn có gia quy, bất quá chị còn chưa có nhìn đến, hôm nào tìm hiểu rồi sẽ dạy em một chút?".
"Em học làm gì, cũng đâu phải nhà em."
"Cũng không phải nhà chị."
"Không phải nhà chị hả? Vậy chị không có nhà rồi."
Người đã dọn ra ngoài chẳng lẽ còn muốn trở về?
"Chị làm gì mà không có nhà?" Tạ Tri Ý quay qua nhìn cô, "Em ở đâu thì nơi đó là nhà chị."
Cố Tịnh Nhuyễn chớp chớp mắt, cuối cùng ho nhẹ: "Trước mặt mọi người, phạm quy quá nha."
Tạ Tri Ý cười khẽ.
Trong lúc nói chuyện, cũng chỉ có Tạ Tuệ Anh thỉnh thoảng thọc gậy Tạ Tri Ý, nhưng đều bị Tạ Thành Huy cảnh cáo rụt về.
Tổng kết của buổi nói chuyện chính là, Tạ gia cảm tạ ân nghĩa Cố gia, Cố gia thì hy vọng Tạ gia có thể đối xử tử tế với Tạ Tri Ý, tương lai hai nhà vẫn sẽ giao lưu tốt đẹp.
Nhìn Tạ Thành Huy tươi cười đầy mặt, Cố Tịnh Nhuyễn thật sự tưởng tượng không ra ông ta là kiểu người bởi vì con trai không nghe lời mà không thèm nhận cháu gái nhiều năm như vậy.
Có người bưng nước trà lên cho các nàng, Cố Tịnh Nhuyễn tiếp nhận, vuốt ve hoa văn trên tách trà: "Em cảm giác mình xuyên qua."
Tạ Tri Ý cười khẽ: "May mắn không có lớn lên ở chỗ này."
"Nhà em phong thuỷ tốt, mới nuôi chị lớn lên ưu tú như vậy, dinh dưỡng của em đều bị chị ăn sạch."
"Phải phải phải, chị sẽ trả lại cho em."
Cố Tịnh Nhuyễn tự nhiên cảm thấy bản thân nói không lại Tạ Tri Ý.
Giữa trưa ăn xong cơm trưa, Tạ Dao cùng Cố Hải liền phải về nhà, trước khi đi dặn dò Cố Tịnh Nhuyễn đừng gây rắc rối ở nhà người khác, ngày mai nhớ rõ trở về, sau đó lưu luyến không rời nhắc nhở Tạ Tri Ý tự chăm sóc mình thật tốt, nếu bị ủy khuất không muốn ở đây nữa thì cứ về nhà bên kia.
Tạ Tri Ý trong lòng cảm động, cảm giác tội lỗi lại dâng lên.
Mới vừa tiễn ba mẹ, Cố Tịnh Nhuyễn không muốn trở lại phòng khách, cô kêu Tạ Tri Ý dẫn đi dạo xung quanh, nào ngờ mới vừa tiến vào vườn chuẩn bị ngắm hoa lại thấy hung thần Tần Viện Viện trừng mắt nhìn mình.
"Ngươi dám gạt ta, ngươi rõ ràng không phải Tạ Tri Ý!"
Tần Viện Viện vốn ở ký túc xá trường học, hôm qua được nghỉ về nhà thì nghe Tạ Tuệ Anh thông báo có một người tên Tạ Tri Ý sẽ tới chiếm đoạt đồ của mình.
Tần Viện Viện nổi giận muốn trừng phạt người này, kết quả gây khó dễ nhầm người.
Cố Tịnh Nhuyễn nhếch miệng cười, "Ngươi nói cái gì vậy? Chúng ta có gặp qua hả?".
Tần Viện Viện: "Lúc nãy ăn cơm ta không vạch trần ngươi là bởi vì ta sợ ông ngoại phạt ta, nhưng không thể phủ nhận ngươi chính là kẻ lừa đảo."
"Ô, ngươi sợ bị ông ngoại phạt à? Chơi bắn ná có phải cũng sẽ bị xử lý theo gia pháp hay không?"
Cố Tịnh Nhuyễn chỉ là thuận miệng nói nói, ai biết Tần Viện Viện sợ hãi kêu, "Không được nói cho ông ngoại!".
Cố Tịnh Nhuyễn bật cười, cô vậy mà cảm thấy cô nhóc này kỳ cục đáng yêu.
"Ngươi rất đáng yêu a."
Tạ Tri Ý đứng bên cạnh nãy giờ không có lên tiếng, lúc này kéo cổ tay cô.
"Ai đáng yêu?"
"Đương nhiên là tỷ tỷ đáng yêu nhất, em chọc người kia thôi, chị đừng ăn giấm nha."
Ngữ khí như là đang dỗ con nít ba tuổi, nhưng cũng may Tạ Tri Ý rất hưởng thụ chiêu này.
"Ừ."
Tạ Tri Ý thật ra cũng không phải ghen, chỉ là không quá thích Cố Tịnh Nhuyễn khen người khác đáng yêu.
Tần Viện Viện nghe có người khen mình đáng yêu, buồn bực nói: "Không được khen ta đáng yêu."
Sau đó xoay người để Cố Tịnh Nhuyễn thấy chữ in trên lưng áo —— Cool Girl.
"Biết tiếng Anh thì ngươi cứ đọc đi."
Cố Tịnh Nhuyễn: "......!Khốc cẩu."
(* phát âm tương tự, chó dữ)
"Khẩu âm tiếng Anh của ngươi quá nặng." Tần Viện Viện nói xong thì chuyển sang nhìn Tạ Tri Ý, "Không phải ngươi rất lợi hại à, sao ngươi không dạy dạy người này một chút?".
Đứa nhỏ này cũng quá ngốc đi.
Tạ Tri Ý không muốn để ý tới, Cố Tịnh Nhuyễn càng là mặc kệ.
Hai người ăn ý lựa chọn rời đi.
Tần Viện Viện không thuận theo, muốn bám theo làm phiền các nàng, đặc biệt là Tạ Tri Ý, hồi đầu chính mình còn khen nàng lịch sự lễ độ hơn người kia, chính mình và nàng còn có cùng huyết thống, thế mà nàng để mình bị xấu hổ, có quá đáng rồi không.
"Gia pháp cảnh cáo." Cố Tịnh Nhuyễn ám chỉ nói.
Quả nhiên, nghe đến lời này Tần Viện Viện dừng bước.
Tần Viện Viện giận bản thân mình quá ngốc, giận xong lại thấy mệt tim, nàng thế nhưng quên đòi lại giàn ná.
Rõ ràng mục đích chính là muốn đòi giàn ná!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...