Hứa Nặc Dương cùng tới trường với em họ, đồng nghĩa Hứa Phán Phán cũng thấy.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Cố Tịnh Nhuyễn cũng sẽ biết đến chuyện này.
Lan Nhược Đình cắn môi, nàng chỉ là vô tình nhìn thấy topic kia, vì sợ bị nhận ra nên cố ý dùng bốn tài khoản khác nhau, một cái khen một cái mắng một cái để lộ tin tức một cái spam lầu cao nhất, nhưng thật không nghĩ tới Tạ Tri Ý sẽ ra tay.
Lan Nhược Đình vừa bực vừa bất lực.
【 để mọi người nhìn xem cậu tự biên tự diễn thế nào? 】
【 Tri Ý, nể tình tụi mình là bạn bè nhiều năm, tha thứ cho mình đi.
】
【 [ hình ảnh ] 】
Tạ Tri Ý gửi tới là hình chụp bài viết nháp chuẩn bị đăng trên diễn đàn.
Ý tứ rõ ràng, hoặc là xin lỗi hoặc là sẽ cho mọi người xem.
【 mình xin lỗi là được chứ gì, đừng đăng lên.
】
Lan Nhược Đình nghiến răng nghiến lợi, gần đây chuyện phiền lòng cứ ập đến không ngớt, bị người hoà nhã đột nhiên trở mặt, tưởng trèo lên được phú nhị đại ai ngờ thất bại, muốn phát tiết một chút kết quả lại đụng đầu.
Tạ Tri Ý thấy đối phương đồng ý nên cũng không nói gì thêm.
Nhưng Lan Nhược Đình vẫn lo sợ bất an, chốc chốc lại đổi mới diễn đàn, sợ Tạ Tri Ý lật lọng.
Suốt giờ tự học, Cố Tịnh Nhuyễn chỉ ngồi suy đoán, cuối cùng nghĩ chắc là do quản lý diễn đàn thấy không ổn nên xóa đi.
Cô định chờ lầu chủ xuất hiện rồi tính tiếp, đâu biết tan tiết tự học rồi mà di động vẫn im ru, không có nick mới nào xin kết bạn.
Ngẫm lại hình ảnh của mình đang lưu lạc trôi nổi, Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy một trận đau lòng.
Đau lòng đến mức...vừa hết tiết Cố Tịnh Nhuyễn liền nằm bò trên bàn nhắm mắt ngủ.
Nhưng chưa được mấy phút...
"Tịnh Nhuyễn, bên ngoài có người tìm kìa."
Đang mơ màng cảm nhận có người lay tay mình, Cố Tịnh Nhuyễn mở mắt, hỏi:
"Ai??".
Thành Vi cũng chỉ truyền lời từ bàn phía trước, không biết người bên ngoài là ai.
"Không biết, hình như là một nữ sinh."
Nữ sinh?
Lớp cô đa số đều biết Tạ Tri Ý, cho nên người đến chắc chắn không phải tỷ tỷ.
Duỗi eo ngáp một cái, Cố Tịnh Nhuyễn chậm rì rì đứng dậy đi ra.
Ngoài ý muốn nhìn thấy Lan Nhược Đình.
Hai người đã lâu không giao tiếp, tới tìm cô làm gì?
Lan Nhược Đình đang dựa vào lan can, thấy cô ra tới, ngượng ngùng xoắn xít đi đến trước mặt cô, tay dâng lên hộp chocolate cúi người nói: "Xin lỗi em."
Cố Tịnh Nhuyễn không nhận đồ, ngờ vực hỏi: "Có ý gì?".
"Chị biết chị làm như vậy không đúng, em có thể giúp chị khuyên nhủ Tri Ý không? Chị không muốn mất đi người bạn như Tri Ý."
"Chị không nên nhất thời vội vàng nói lời không đúng sự thật, em giúp chị khuyên nhủ tỷ tỷ em được không."
Lan Nhược Đình nước mắt lưng tròng nhìn cô, thật thanh thuần đáng thương a.
Quả nhiên, trong giây lát, người xung quanh bắt đầu to nhỏ nói Cố Tịnh Nhuyễn bắt nạt Lan Nhược Đình, Lan Nhược Đình thật đáng thương...
Cố Tịnh Nhuyễn tuy còn không rõ nhưng đại khái vẫn hiểu một điều, đó là Lan Nhược Đình đang giả bộ tiểu bạch liên.
Tự dưng khom lưng xin lỗi còn nói tầm xàm bá láp, ngụ ý là nói Tạ Tri Ý sẽ tuyệt giao chị ta nếu chị ta không xin lỗi cô phải không?
"Ừ, chị làm sai, vậy phân tích cụ thể sai lầm của mình đi."
"..."
"Chị không nên nói xấu em."
Nói xấu cái gì?
"Ừ, còn gì nữa?"
"Không còn gì." Nói xong nàng cúi đầu, hộp chocolate một cách tự nhiên rơi lại vào túi quần nàng.
Xung quanh đều cảm thấy khó hiểu, nói xấu sau lưng người khác thì đúng là có nhiều lắm, nhưng bị buộc phải xin lỗi đương sự vẫn là mới thấy.
Bọn họ giờ phút này đang nghị luận cho rằng Tạ Tri Ý ức hiếp bạn học.
Lan Nhược Đình biết, trải qua hôm nay quan hệ giữa nàng cùng Tạ Tri Ý khẳng định không thể phục hồi.
Đã vậy cứ kéo Tạ Tri Ý xuống nước, việc gì phải ăn nói khép nép.
Chỉ cần nàng tỏ ra mình bị Tạ Tri Ý ức hiếp, giữa các nàng vốn có mâu thuẫn, thì mặc kệ lúc sau Tạ Tri Ý nói bất cứ điều gì trên diễn đàn, nàng cũng đều có thể dùng lý do này để phản bác.
Vừa nãy nàng thấy Tạ Tri Ý bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng nhờ chút việc, căn bản sẽ không lại đây, càng sẽ không biết nàng nói gì.
Chẳng qua nàng đã kéo sai người rồi.
Cố Tịnh Nhuyễn thình lình bật cười, "Ý chị là nói tỷ tỷ tôi ức hiếp chị sao."
Lan Nhược Đình không nghĩ tới Cố Tịnh Nhuyễn sẽ nói ra huỵch toẹt, ủy khuất cúi đầu.
Cố Tịnh Nhuyễn thật sự là chịu không nổi bộ dáng giả vờ đáng thương oan ức này của Lan Nhược Đình, miệng còn không ngừng nói nhảm.
"Chị..."
"Điều mà cậu đang làm không giống như là đang xin lỗi".
Thanh âm Tạ Tri Ý giống như thần đến xoá tan cơn tức giận của Cố Tịnh Nhuyễn, "Tỷ tỷ, sao chị ở đây a?".
Tạ Tri Ý không biết từ khi nào đã ở phía sau đám người, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu.
"Đúng lúc." Tạ Tri Ý dịu dàng nhìn Cố Tịnh Nhuyễn.
"Tri Ý...Không phải thầy chủ nhiệm nhờ cậu có việc sao?" Lan Nhược Đình nói giọng run run, mỗi lần chủ nhiệm kêu đi ít nhất phải đến hết giờ nghỉ giải lao, ai biết hôm nay chưa đến năm phút đã xong?
"Cần tôi giúp cậu giải thích không? Ở diễn đàn tùy tiện lộ ra thông tin cá nhân người khác, dùng bốn cái tài khoản ảo bôi nhọ chửi mắng người khác?"
Cố Tịnh Nhuyễn nháy mắt hiểu được, thì ra là tỷ tỷ giúp cô! Tin tức này làm cô vui vẻ còn hơn tìm ra được kẻ chủ mưu.
Lan Nhược Đình không ngờ Tạ Tri Ý sẽ trực tiếp vạch mặt trước đám đông, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh.
Sự kiện diễn đàn nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ cần người nào sáng nay có lên mạng, lại liên tưởng đến Cố Tịnh Nhuyễn, tự nhiên sẽ biết Tạ Tri Ý đang nói chuyện gì, mà cho dù không biết cũng không sao.
Quần chúng ăn dưa trước nay đều chỉ để ý dưa ăn có ngon không mà thôi.
Đối mặt từng đợt xì xầm cùng những ánh mắt khinh thường ghét bỏ, Lan Nhược Đình không muốn thừa nhận, chỉ muốn bỏ chạy hoặc là trực tiếp đối chất đòi chứng cứ.
Nhưng không thể.
Bởi vì nàng biết Tạ Tri Ý có ảnh chụp màn hình các tài khoản và địa chỉ IP, dù có người xem không hiểu thì cũng sẽ có người phổ cập giải thích cho hiểu.
Nàng không nên bày trò khôn vặt, nếu từ đầu chấp nhận xin lỗi đàng hoàng, có lẽ Tạ Tri Ý sẽ không nói ra mọi việc.
Lan Nhược Đình nhắm mắt, hận ý cùng hổ thẹn đan chéo trong lòng, nàng nắm chặt tay, móng tay thật sâu đâm vào da thịt, hít một hơi cúi đầu nói: "Xin lỗi, chị không nên làm vậy, mong em tha thứ."
"Làm vậy là làm gì a?"
Lúc này Cố Tịnh Nhuyễn lại đúng lý không tha người, ai kêu chị ta làm lãng phí thời gian tỷ tỷ cho mấy việc này.
"Không nên mắng chửi bôi nhọ em, không nên tung thông tin của em cho người ngoài, mong em tha thứ." Lan Nhược Đình chôn đầu, hạ thấp giọng.
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn Tạ Tri Ý, thấy tỷ tỷ cũng không nhìn đến Lan Nhược Đình.
"Tỷ tỷ em đưa chị lên lớp nha, còn ba phút nữa vào học rồi."
Cố Tịnh Nhuyễn lựa chọn làm lơ Lan Nhược Đình, đi qua kéo tay Tạ Tri Ý.
"Không cần đưa đâu."
Chỉ cách hai tầng lầu, đưa tới đưa lui làm gì??
"Muốn đưa, muốn đưa, nếu không nhờ tỷ tỷ, không chừng em đã bị người khác mắng bị người khác phiền đến chết được."
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ cho người xung quanh nghe được.
Lan Nhược Đình đi tới kéo tay áo Cố Tịnh Nhuyễn.
"Xin lỗi Cố muội muội, em tha thứ cho chị đi, hôm nay nếu em không tha thứ, chị sẽ không đi học."
Lợi hại nhỉ? Tính lấy đạo đức ra lừa mình?
"Nói thì nhớ giữ lời nha, đừng có đi học nha, đi thôi tỷ tỷ em đưa chị lên lớp."
Lan Nhược Đình: "......"
Cố Tịnh Nhuyễn nhe răng cười.
Nói đạo đức với cô? Không có cửa đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...