Là trụ cột của nhóm, Cố Tịnh Nhuyễn tất nhiên muốn trợ giúp bạn bè hoàn thành nhiệm vụ.
Vì thế cô cố ý sưu tập mấy mẫu kiểm điểm mà cô tương đối vừa lòng, gửi vào nhóm chat【 khoái nhạc ma tiên bảo 】, lúc này mới thấy tin nhắn hồi phục từ Hứa Phán Phán.
Hứa Phán Phán: Đồ phản bội, chờ đó, ta đây liền bay tới.
Thời gian hồi phục là hai mươi phút trước.
Cố Tịnh Nhuyễn phớt lờ, tiếp tục gửi bài mẫu.
Tống Tư Ngọc: ???
Vạn Tranh Nhan: ???
Hứa Phán Phán: ???
Đây là cảm động đến nói không nên lời sao?
Cố Tịnh Nhuyễn: Không cần cảm ơn, ngại lắm.
Tống Tư Ngọc: Nhóc con, chớp mắt cái coi có bị bắt cóc không đó.
Vạn Tranh Nhan: Ngươi viết hai ngàn chữ thiệt đó hả?
Hứa Phán Phán: Hai trăm chữ là được rồi, mới vừa khai giảng mà viết kiểm điểm nhiều quá thì không may mắn đâu.
Thầy chủ nhiệm chỉ nói đùa thôi.
Cố Tịnh Nhuyễn:......
"Bạn...Bạn tới sớm như vậy a?"
Cố Tịnh Nhuyễn ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là gương mặt non nớt đỏ bừng của Văn Viễn.
"Chào buổi sáng bạn cùng bàn."
"Chào buổi sáng..."
Văn Viễn không nghĩ tới Cố Tịnh Nhuyễn thế nhưng sẽ đáp lời, còn gọi hắn là bạn cùng bàn, ngày thường Cố Tịnh Nhuyễn rất hiếm khi nói chuyện với hắn.
Cố Tịnh Nhuyễn cười cười không nói nữa, nhưng Văn Viễn thấy trang giấy trước mặt cô, lấy hết can đảm hỏi, "Cần mình giúp bạn viết không?".
Cố Tịnh Nhuyễn không chút nghĩ ngợi lắc lắc đầu, "Không cần, cảm ơn."
"Ừ, vậy thôi".
Văn Viễn có chút mất mát.
*******
Thời gian tự học đầu giờ, Tào Quang kêu các nàng ra đứng xếp hàng ở hành lang.
"Bản tự kiểm đâu?" Tào Quang đứng trước mặt hỏi.
"Đã viết" Tống Tư Ngọc mở ra tờ giấy bị gấp.
"Đưa thầy nhìn xem." Tào Quang duỗi tay cầm lấy tờ giấy, lại bị Tống Tư Ngọc tránh thoát.
Tào Quang nhíu mày, "Em trốn cái gì?".
Không có chữ nào thì có thể không né sao? Tống Tư Ngọc lui về phía sau một bước, Tào Quang lại chuyển mắt qua Hứa Phán Phán.
Hứa Phán Phán cười đáp, "Đợi lát nữa nghe em đọc thì không phải càng kích thích sinh động sao? Bây giờ thầy nhìn thì đâu có cảm giác kinh hỉ."
Tào Quang còn lạ gì các nàng, ngày thường mồm mép một chút cũng không có gì.
Nhưng hôm qua thầy chưa đủ nghiêm túc à? Xem lời thầy nói như gió thoảng bên tai sao?
Tào Quang có chút nổi giận, "Các em coi mình có dáng vẻ gì là của học sinh không hả? Kêu các em viết kiểm điểm thì không viết, ngày hôm qua còn trốn học, coi thường tôi không trị được các em có đúng không!".
"Thầy...xin thầy bớt giận, ngày hôm qua là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chúng em gan lớn cỡ nào cũng không dám cúp học ngay ngày đầu khai giảng a, thầy nói đúng không."
Ba người bạn nghe Cố Tịnh Nhuyễn nói mà trợn mắt há mồm.
Tào Quang không chấp nhận, cười lạnh một tiếng, "Em mất trí nhớ hay là thầy mất trí nhớ? Đây là lần đầu tiên em trốn học vào ngày khai giảng à?".
Cố Tịnh Nhuyễn: "......" Hình như có lẽ không phải lần đầu tiên.
"Thôi được, em nói ngoài ý muốn, cái gì ngoài ý muốn? Giải thích nghe một chút."
"Em có người bạn có ông anh họ tổ chức tiệc sinh nhật, mười tám tuổi đặc biệt quan trọng! Tụi em không đi thì anh ấy sẽ không vui, sinh nhật mười tám tuổi mà không vui thì thảm lắm, anh ấy khóc sướt mướt nên tụi em cũng hết cách, không phải thầy đã dạy tụi em làm người phải có tâm sao?"
Hứa Phán Phán: "......" Nhớ không lầm, ngày hôm qua đúng là sinh nhật mười tám tuổi của anh họ mình.
Tào Quang: "......" Mấy đứa nhỏ này đang giả điên cái gì đây.
"Cố Tịnh Nhuyễn em..."
Hứa Phán Phán vừa nghe ngữ khí này liền đoán được Tào Quang thật sự muốn phát hỏa, vội vàng lên tiếng, "Là sự thực! Cố Tịnh Nhuyễn nói chính là sự thực! Nhuyễn Cẩu, ngươi không cần để ý cảm thụ của ta, ngươi nói ra đi, bằng không thầy chủ nhiệm khẳng định sẽ phạt chúng ta, ta thì không sao nhưng không thể hại các ngươi."
Trông thấy vẻ mặt khổ sở lại có ý ủng hộ của đối phương, Cố Tịnh Nhuyễn có chút ngẩn ra, nhưng theo nhịp, cô vẫn lựa chọn im lặng.
"Thôi...thôi không nói đâu, dù sao cũng là chuyện của ngươi, phạt thì phạt."
Cố Tịnh Nhuyễn nói lời tối nghĩa, dù Tào Quang không rõ tình huống tuy nhiên thái độ có chuyển biến.
Thầy bán tín bán nghi hỏi, "Hứa Phán Phán, em gặp chuyện gì?".
Hứa Phán Phán nghe vậy cúi đầu, biểu tình trầm xuống.
Tào Quang: "......" Có phải mình chưa làm tròn chức trách chủ nhiệm lớp hay không? Ngay cả học sinh có chuyện cũng không biết.
"Có chuyện gì cứ nói cùng thầy, nhiều năm tình thầy trò, em còn không tin thầy sao?"
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Chủ nhiệm lớp này cũng quá dễ bị dụ đi? Khó trách bốn chị em có thể ở trường học tung hoành ngang dọc còn chưa bị xử phạt.
Hứa Phán Phán cúi đầu, như cũ không nói lời nào, mà Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan cũng mang vẻ mặt đau lòng.
"Vẫn là để em nói vậy...".
Cố Tịnh Nhuyễn thở dài, kỳ thật nói cái gì cô cũng không biết, các cô còn chưa diễn tập qua vở kịch này.
Hứa Phán Phán bỗng nhiên ngẩng đầu, đỏ hốc mắt, "Không, ta tự mình nói."
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Hứa Phán Phán không đi làm diễn viên thì cũng quá tiếc.
"Em nói đi, nói xong thầy sẽ không trách các em." Tào Quang còn ủng hộ, vỗ vỗ vai Hứa Phán Phán.
"Thật ra ngày hôm qua là sinh nhật mười tám tuổi của anh họ em."
Tào Quang cố nhịn không cắt ngang, "Đây là chuyện tốt."
"Không, một chút đều không tốt, anh họ em sinh không đủ tháng, trái tim đã không tốt từ lúc mới sinh, bệnh tật ốm yếu.
Khi còn nhỏ, bác sĩ có nói với người nhà là anh ấy khả năng cao nhất cũng chỉ có thể sống đến 18 tuổi.
Anh họ rất tốt với em, có thức ăn ngon, đồ vật gì tốt đều nhường cho em, trước mặt người thân đều khen em nghe lời hiểu chuyện, còn thường xuyên chỉ bài cho em...hu hu anh ấy thật sự rất tốt."
Hứa Phán Phán nói nghe rất thật, Tào Quang cũng nhịn không được đau lòng, "Cho nên hôm qua em đi sinh nhật cậu ấy?".
"Dạ, bởi vì không biết em còn có thể cùng anh họ ăn sinh nhật lần tiếp theo hay không..."
Tào Quang nghe hiểu, đứa nhỏ này sợ hãi về sau không có biện pháp cùng anh họ ăn sinh nhật.
"Haizzz, vậy em cũng nên nói cho thầy, xin phép nghỉ, không lý nào thầy lại không ký giấy phép cho em?".
Tào Quang càng thêm cảm thấy các nàng không tín nhiệm chủ nhiệm lớp.
Hứa Phán Phán cười thảm, "Thầy à, thầy nghe qua câu chuyện 《Sói đến kìa 》hay chưa?".
Tào Quang trầm mặc, vốn dĩ không mấy tin tưởng nhưng nghe những lời này thì hoàn toàn buông xuống hoài nghi, rốt cuộc không có ai sẽ lấy sinh mệnh người thân ra nói giỡn.
"Em là một đứa nhỏ tốt."
Thầy dài một tiếng, "Bất quá chuyện này cùng các em có liên quan gì?".
Cố Tịnh Nhuyễn không nghĩ tới Tào Quang sẽ đột nhiên chuyển hướng các cô.
Tống Tư Ngọc nãy giờ yên lặng đột nhiên mở miệng, "Nói ra thầy lại không tin, em thầm mến anh họ bạn ấy đã lâu."
"Học tập làm trọng." Tào Quang suy nghĩ sau một lúc lâu chỉ nghẹn ra mấy chữ này.
"Vậy còn em? Đi làm gì?"
Cố Tịnh Nhuyễn im lặng, Hứa Phán Phán trực tiếp mở miệng giúp đỡ, "Anh họ em thầm mến bạn ấy."
Tống Tư Ngọc: ....
Cố Tịnh Nhuyễn: ....
Tam giác tình yêu kỳ quái, biên kịch mạnh mẽ như này còn ai khác ngoài Hứa Phán Phán.
"Việc học làm trọng."
Tào Quang biểu tình phức tạp thu hồi ánh mắt, không tính toán hỏi tiếp Vạn Tranh Nhan, sợ lại nghe được đáp án làm hắn khó có thể tiêu hoá.
Cố Tịnh Nhuyễn thấy Tào Quang tin các nàng nói.
Phản ứng đầu tiên là...
Xong đời, cô đã bị ô uế.
Tào Quang chợt nhớ đây chỉ là lý do trốn học, cũng không phải lý do không viết kiểm điểm, đang muốn hỏi thì thấy Hứa Phán Phán cúi đầu mất mát.
"Thôi quên đi, lần này hiệu trưởng nghiêm khắc yêu cầu hai ngày nữa ban giám hiệu cử người xuống kiểm tra phong cách học tập, các em cẩn thận một chút cho thầy.
Trước hết cùng thầy đến văn phòng, kiểm điểm vẫn phải viết."
Tào Quang mới vừa xoay người, Hứa Phán Phán liền gỡ bỏ vẻ thảm thương, đá lông nheo về phía ba người bạn chờ khen ngợi.
Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan đồng loạt giơ lên ngón tay cái, chỉ có Cố Tịnh Nhuyễn mắt trợn trắng.
Thầy chủ nhiệm đúng là đơn thuần, vậy mà cũng tin được chuyện bịa đặt này.
Hứa Phán Phán bĩu môi, nàng biểu hiện không tốt sao? Dựa theo mở đầu được cung cấp viết ra một đoạn lý do thoái thác hoàn mỹ, quá lợi hại rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...