Xuyên Thành Tiểu Thuyết Gia Thiên Tài


Hung khí không phải dụng cụ do mình chuẩn bị, khả năng cao là ý muốn giết người đột nhiên bộc phát.

Hung thủ nảy sinh tranh chấp với người nào đó, sau đó bắt lấy con dao gọt trái cây gần nhất để đâm người.Sau đó thì sao? Người đó vì kích động trong chốc lát mà phạm tội, có lẽ sẽ vô cùng hốt hoảng.

Lẽ nào còn có thêm suy nghĩ ‘đâm lao thì phải theo lao’, giết thêm mấy người nữa ư?Không đúng.Nếu vậy thì là đôi tình nhân đó sao?Cũng không giống, vừa nãy tuy Giản Tĩnh chỉ mới đối mặt với hai người họ, nhưng dưới tác dụng của thẻ quan sát, cô vẫn nhanh chóng góp nhặt được một ít thông tin của bọn họ.Nam sinh đang truyền nước mang đôi giày cỏ bốn lá, có gia cảnh khá tốt.


Balo của nữ sinh đặt bên cạnh, một góc của bài thi bị lộ ra.

Bên cạnh treo thẻ học sinh, cho thấy hai người là sinh viên.Nữ sinh còn gọt táo cho nam sinh, xem ra tình cảm của hai người ổn định, không có lý nào lại phạm tội.Nếu thế thì cô đoán sai rồi, con dao gọt trái cây không phải hung khí, phải nhanh chóng trở lại phòng cấp cứu để tiếp tục điều tra.Giản Tĩnh mặc kệ, ăn một nhúm mì gói đã nát vụn, tất cả tâm tình đều bị đầu óc chiếm cứ nên dạ dày cũng chẳng thấy đói.

Cô do dự, cắn răng trở về.Khi Giản Tĩnh trả lại con dao gọt trái cây cho cô nữ sinh, đúng lúc cậu nam sinh truyền nước xong, y tá đang rút kim.

Sau khi kết thúc, đôi tình nhân đan tay vào nhau rời khỏi phòng truyền nước.Giản Tĩnh quan sát ba đối tượng hiềm nghi.Người ba cường tráng thứ nhất đã bình tĩnh lại, con anh ta đang ngủ sâu trong lòng người mẹ, hai vợ chồng nhỏ giọng trò chuyện.

Không còn ngòi nổ, độ khả nghi của người ba cường tráng bỗng hạ xuống.Người thứ hai là gã đàn ông đóng tiền vẫn đang hùng hùng hổ hổ, bảo vệ đứng trước mặt anh ta.

Có một cô y tá đang đàm phán với anh ta, những người khác vẫn tiếp tục xếp hàng đóng tiền, không khí khôi phục như bình thường.Giản Tĩnh tiếp tục quan sát.Đám người biểu tình chống đối bác sĩ vẫn vậy, cô tiếp tục quan sát.Giản Tĩnh liếc mắt để ý đến bọn họ, đồng thời hơi phân tâm để quan sát những người có độ khả nghi không cao lắm.

Dù sao tài nghệ cô cũng có hạn, nhìn sơ lược rất có thể sẽ bỏ sót thông tin mấu chốt, nhưng mỗi một người trong nhóm người này vẫn tương đối an toàn.Nhưng mà, chuyện không mong muốn vẫn đến.“Ò é ò é...” Còi báo động của xe cứu thương vang lên.Rất nhanh chiếc cáng được đưa xuống chuyển vào phòng cấp cứu, nơi vốn vô cùng ồn ào lại càng thêm ồn ào.


Mà người theo sát xe đẩy tiến vào càng khiến không ít người âm thầm nhíu mày.Đây là những người đàn ông trẻ trung khỏe mạnh, trên người nồng mùi rượu.

Trên cánh tay của một người trong số đó có đầy hình xăm, hai người đi bên cạnh cũng cao to lực lưỡng, vừa tiến vào liền ầm ĩ: “Nếu hôm nay không chữa được cho người này, tôi sẽ phá nát bệnh viện này cho mấy người xem!”Giản Tĩnh: “...” Đồ thần kinh.Nghĩ bản thân là hoàng đế à, trẫm muốn đầu của ngươi?Giản Tĩnh nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng sự cảnh giác trong lòng cô đã dâng lên đến đỉnh điểm.“Huênh hoang làm cái gì? Mày cho mày là ai?” Một người đàn ông cao gầy khác tiến vào, nói hết nỗi lòng của mọi người, khinh thường trừng mắt nhìn người đàn ông xăm trổ đầy tay: “Nếu mày không phát điên đã không xảy ra loại chuyện này!”“Mẹ nó, mày là người ra tay mà còn dám ở đây lý luận à?” Người đàn ông xăm trổ đầy tay nổi giận đùng đùng.Người đàn ông cao gầy chế giễu: “Tao không có đẩy cô ấy, nếu không phải mày nhấc bàn, em ấy cũng sẽ không va phải.”“Tên súc sinh mày!” Người đàn ông xăm trổ đầy tay bước nhanh về trước, vung nắm đấm.Người đàn ông cao gầy đưa tay ra đỡ, nhấc chân đạp mạnh.Lúc hai người này sắp đánh nhau ở giữa đại sảnh, một giọng nữ khàn khàn vang lên: “Ầm ĩ gì thế? Chỗ này là bệnh viện, đưa họ đến đồn cảnh sát đi.”“Bà già này...” Người đàn ông xăm trổ đầy tay vô cùng nóng nảy, nghiêng đầu mắng.Quả tim của Giản Tĩnh như đang treo trên đầu sợi dây, sợ không cẩn thận sẽ phải thấy máu đổ.Cũng may bảo vệ phản ứng mau lẹ, nhanh chóng lắc mình chắn trước nữ bác sĩ, không để đám người kia đến gần.Dường như đây không phải lần đầu nữ bác sĩ gặp phải tình huống như vậy, bà ấy bình tĩnh hỏi: “Còn muốn cứu người nữa không? Muốn cứu thì người thân qua kia ký tên, còn không cứu thì mấy anh cứ tiếp tục náo loạn đi.”Người đàn ông xăm trổ đầy tay bị tụt khí thế, vẫn mạnh miệng: “Tôi ký! Bác sĩ Hách Mi phải không, tôi sẽ nhớ rõ bà.”Bác sĩ Hách Mi làm như không nghe thấy, bà ấy lấy tờ thông tin rồi chỉ vào hàng cuối cùng: “Ký ở đây.”Người đàn ông xăm trổ đầy tay vụng về ký tên mình lên trên.Nữ bác sĩ bình tĩnh gật đầu, nói với nữ sinh trẻ tuổi đi bên cạnh: “Tiểu Hạ, cô phẫu thuật với tôi.”Nhìn sơ qua đã biết cô gái này vừa tốt nghiệp chưa bao lâu, gương mặt cô gái trở nên sáng bừng, liên tục gật đầu.

Cô ấy đi theo làm trợ lý cho nữ bác sĩ vào phòng mổ.Người đàn ông xăm trổ đầy tay và người đàn ông cao gầy tái diễn màn cũ, mỗi người chiếm một nửa cánh cửa, ông không nhường tôi thì tôi cũng chẳng nhường ông, tiếp tục giằng co.“Em gái tao mà gặp chuyện không may thì mày chờ đền mạng đi!”“Đồ bịp bợm, là cô ta tự té, liên quan gì tới tao?”Hai bên liên tục giằng co.Giản Tĩnh lặng lẽ chờ ở góc xa nhất, trầm ngâm xem có cần báo cảnh sát hay không: ‘Đám người đó trông có vẻ đang kích động, người đông thế mạnh, là điều kiện tốt để một vụ án mạng diễn ra.

Bây giờ cô lấy việc ‘gây chuyện’ làm lý do để báo cảnh sát đưa họ đi, có phải có thể tránh khỏi việc xảy ra thảm án chăng?’Nhưng Giản Tĩnh vẫn còn vài băn khoăn.Sau khi Giản Tĩnh báo cảnh sát, cảnh sát đến chắc chắn sẽ hỏi là ai báo.


Nhìn đối phương là biết dạng người không dễ đụng vào, nói không chừng sẽ trả thù cô.

Nếu bọn họ thật sự là ngọn nguồn của án mạng… Cô nghiến răng… Trả thù thì trả thù vậy.Lỡ như không phải thì sao?Sau khi cảnh sát đến có thể sẽ kích động đến hung thủ thật? Cô đắc tội người ta đã đành, nay lại còn khiến chuyện diễn biến ác liệt hơn.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như cảnh sát có thể trấn áp hung thủ, khiến người đó từ bỏ việc gây án thì sao?Làm hay không làm cũng đều có lý do, đều có khả năng dẫn đến kết quả tồi tệ.

Giản Tĩnh quả thật không thể phán đoán nên lựa chọn thế nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận