‘Đột nhập nhà dân cướp bóc, một nhà năm người mất mạng tại chỗ’‘Giết người vì tình? Báo thù? Nghệ sĩ nổi danh chết tại nhà, hung thủ lưu lại ký hiệu thần bí’‘Phó tổng giám đốc Công ty XX chết tại nhà riêng, cảnh sát phá được án tài chính lớn.’Cả buổi sáng Giản Tĩnh chỉ ngồi lật xem tin tức, càng xem càng khiếp sợ.
Ngoại trừ tin tức chính trị quan trọng đương thời thì tin tức nhiều nhất có một phần ba là tin giải trí, một nửa chỗ còn lại là phạm tội hung án, dư lại ít ỏi một phần sáu mới là tin tức bình thường.Thế giới này làm sao vậy? Cô vội vàng đi search thử ‘Kudo Shinichi’ và ‘Batman’, kết quả ra tới là manga anime và phim điện ảnh, không có người thật.Vậy tại sao lại có nhiều hành vi phạm tội như vậy chứ?Không hiểu nổi.Dân chúng bình thường sinh hoạt tại nơi thế này đúng là rất nguy hiểm, chẳng trách Hệ Thống cảm thấy cô không được.Đúng vậy ba ơi, cô không được.‘Tinh tinh.’Di động báo tin nhắn.Giản Tĩnh cầm lên mới thấy là một số lạ gửi tin nhắn tới: ‘Nghe nói cô Giản đã xuất viện rồi, phiền cô nhanh chóng tới làm ghi chép.’Đính kèm địa chỉ đội cảnh sát hình sự.Lúc này Giản Tĩnh mới nhớ đến chuyện đã hứa với người ta.Hôm nay là thứ tư, lại nghỉ hai ngày là đến cuối tuần luôn rồi, thôi thì để tuần sau lại đến trường vậy.Giản Tĩnh nhập địa chỉ, tìm kiếm khoảng cách, đại khái hai mươi phút lái xe, dù gì cũng không có việc làm, dành phải làm công dân tốt đi thực hiện nghĩa vụ vậy.Cô lái xe đi, khoảng mười giờ tới nơi.Cửa cục công an rất nhiều xe, cô phí thật nhiều công sức mới tìm được chỗ đỗ xe.
Nhưng hai xe hai bên đều đỗ rất tùy tiện, lưu lại khoảng cách quá nhỏ, lựa nửa buồi cũng không lách vào được."Ai đỗ xe tệ vậy." Giản Tĩnh thở hổn hển, hận không thể cho xe đâm thẳng qua."Dừng dừng dừng, như thế không vào được đâu." Người đang đứng ở cửa hông hút thuốc rốt cuộc không nhìn nổi nữa, vừa nói vừa đi tới bên này: "Ui chao, cô Giản à?"Quý Phong cắn đầu mẩu thuốc lá, cười nói: "Thì ra là cô.
Cô xuống đi, tôi đỗ cho."Giọng điệu người này rất khách khí, nét mặt thân thiện, Giản Tĩnh do dự một thoáng, cởi dây an toàn đi xuống: "Phiền anh.""Không có việc gì, đây là xe đồng nghiệp tôi, chắc vội quá nên đỗ tùy tiện." Quý Phong lên xe, đảo tay lái, dẫm chân ga, chuẩn xác nhét xe Giản Tĩnh vào khe hẹp kia.Nhưng mà… lúc anh mở cửa định xuống xe thì… không lách ra được.Quý Phong xấu hổ tạm dừng vài giây, cuối cùng quyết đoán lái xe ra ngoài, trực tiếp đỗ tại một bên không có vạch đỗ xe: "Cứ đỗ tạm đây đi, lát nữa tôi gọi hai cháu trai kia ra đây dịch xe."Anh như không có việc gì xuống xe, ngoắc tay với Giản Tĩnh: "Đi thôi, nếu vừa lúc gặp được thì vào làm ghi chép luôn."Giản Tĩnh hơi khựng bước, bảo trì khoảng cách nhất định rồi mới theo sau anh.
Không biết sao, cô luôn cảm thấy thái độ Quý Phong quá mức thân thiện, không hợp với khí chất bên ngoài của anh.Nhưng người không làm chuyện đuối lý thì không sợ quỷ gõ cửa.
Cô đề phòng thì vẫn đề phòng, nhưng lại không sợ hãi.Quý Phong dẫn cô vào một gian thẩm vấn yên tĩnh, rót cho cô cốc nước, lại gọi thêm một nữ cảnh sát vào rồi mới nói: "Hôm nay tìm cô đến chủ yếu là xác minh chuyện trong phòng cấp cứu tối hôm trước.
Hi vọng cô trả lời chi tiết, đừng giấu diếm hoặc bịa đặt, nếu không se phải chịu trách nhiệm về mặt pháp luật đấy."Giản Tĩnh gật đầu: "Được."Quý Phong: "Hôm trước, cũng chính là tối ngày mùng 10 tháng 6, cô tới phòng cấp cứu lúc nào?"Giản Tĩnh: "Khoảng tám giờ tối đến chín giờ, tôi không chú ý thời gian cụ thể."Quý Phong: "Cô nằm viện vì trúng độc cacbon monoxit, vì sao lại chạy đến phòng cấp cứu?"Giản Tĩnh: "Siêu thị không có nước sôi, bà chủ đề nghị tôi đến phòng cấp cứu lấy nước."Quý Phong: "Nhưng thời gian vụ án xảy ra là khoảng chín rưỡi tối, sao cô ở lại lâu như vậy?"Giản Tĩnh không ngờ Quý Phong sẽ chú ý tới điểm này, cảm thấy có phần bất ngờ.
Cô vốn cho rằng anh chỉ trực tiếp hỏi nguyên nhân hậu quả phát sinh thôi chứ.Giản Tĩnh vô thức lảng tránh vấn đề này: "Một chút việc tư."Quý Phong vẫn rất thân thiện, tựa như bạn bè nói chuyện phiếm vậy: "Có tiện nói ra không?""Anh cảnh sát rất hứng thú với việc này à?" Cô hỏi lại, đã lộ rõ vẻ cảnh giác.Mà phản ứng như vậy càng khiến Quý Phong thêm phần nghi ngờ.
Nhưng anh không lộ mảy may, ngược lại nói: "Đây là quá trình xác minh tất yếu, không phải thăm dò vấn đề riêng tư của cô.
Xin cô trả lời chi tiết."Giọng của anh không quá mức gây sự, chỉ là ánh mắt kiên quyết đuổi theo không bỏ sinh ra sức ép.Giản Tĩnh im lặng một lát, ý thức được sai lầm của mình, lập tức bổ cứu: "Tôi chỉ… quan sát người trong phòng cấp cứu."Bằng kinh nghiệm và trực giác, Quý Phong xác định cô nói thật, tò mò hỏi tiếp: "Để làm gì?""Lấy tài liệu." Nói thật đương nhiên là vì một lời nói dối mấu chốt, Giản Tĩnh bình tĩnh cười nói: "Nhân vật chính trong sách mới của tôi là bác sĩ, tiếp theo có lẽ sẽ viết một ít khung cảnh phòng cấp cứu, lại đúng lúc đang ở bệnh viện nên cố ý quan sát, không phải ham mê đặc thù gì."Câu cuối cùng là giải thích cho việc lúc trước lảng tránh.Nhưng trước mặt cảnh sát, vẽ rắn thêm chính là sơ hở lớn.
Quý Phong cảm thấy không đúng, nhưng theo logic thì cũng không có gì không thích hợp cả.
Chỉ có thể tạm thời bỏ qua, tiếp tục hỏi: "Sao cô lại chú ý tới hung phạm?""Anh ta rất kỳ quái." Đến giai đoạn có thể nói thật, Giản Tĩnh vô thức thoải mái hơn nhiều: "Thoạt nhìn đau bụng muốn chết, nhưng biểu hiện quá mức dùng sức, tôi cảm thấy như đang diễn kịch nên mới để ý đến.
Mà cũng khéo, vừa lúc thấy được ánh dao anh ta ôm phản quang."Quý Phong quan sát cô thật kỹ: "Chỉ vì vậy nên cô đã xông lên đụng người ta à? Xin lỗi, không phải tôi nghi ngờ hành vi của cô, chỉ là tò mò thôi.
Người thường sẽ không chỉ vì chút nghi ngờ này là dám ra tay, năng lực quyết đoán của cô khiến tôi kinh ngạc."Giản Tĩnh hơi hơi thẳng lưng lên, nhìn chăm chú vào Quý Phong bên kia bàn.
Hôm nay, trước khi đến cô cho ràng làm ghi chép chỉ là một lần trình tự bắt buộc, đến hiệp trợ cảnh sát mà thôi.
Sao có thể đoán được phải chịu tra hỏi như vậy.Người đàn ông trước mặt thật đáng sợ, cô bại lộ nhiều điểm khác thường đến vậy sao?Trong lúc nhất thời, căn phòng thẩm vấn yên tĩnh hẳn, chỉ còn tiếng nữ cảnh sát đang đánh ghi chép."Mặc dù có 90% khả năng là tôi đoán sai, ngộ thương lầm người.
Nhưng có 10% khả năng tôi sẽ cứu một mạng người." Thật lâu sau, Giản Tĩnh mới đáp: "Tôi cảm thấy đáng giá thử một lần, cho dù sai rồi chẳng qua là xin lỗi, bồi thường tiền đối phương thôi, không đến mức ngồi tù chứ?"Quý Phong bình tĩnh nhìn cô, chợt nở nụ cười: "Tốt, tôi đã hiểu."Anh không truy vấn nữa, dựa theo lệ thường xác minh một lần quá trình ngăn chặn hung phạm, cuối cùng dường như vô tình nhắc đến một bí ẩn khác: "Thứ cô dùng để chế phục phạm nhân là gì?""Bình xịt phòng lang." Giản Tĩnh cẩn thận trả lời."Bình xịt phòng lang có hiệu quả gây tê à?" Quý Phong dùng giọng điệu vui đùa nói: "Còn dùng tốt hơn của cảnh sát đấy."Giản Tĩnh nói: "Bạn cho."Quý Phong lại nhìn chằm chằm cô vài giây, gật đầu: "Cô xác định mọi nội dung đã nói đều là thật chứ?""Xác định."Quý Phong ý bảo nữ cảnh sát in ghi chép ra cho Giản Tĩnh xem: "Cô xem một lần, nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì ký tên xuống bên dưới."Giản Tĩnh nhanh chóng đọc lướt qua, ký tên của mình lên."Xong rồi đúng không?" Cô không muốn ở đây lâu."Xong rồi.
Cảm ơn cô Giản đã đi một chuyến." Quý Phong khách khí vươn tay.Giản Tĩnh do dự, miễn cưỡng bắt tay anh.
Cùng với đó, sức quan sát tự động login, chú ý tới lòng bàn tay Quý Phong tràn đầy kén mỏng, đặc biệt là hổ khẩu, sức nắm rất mạnh, tuy chỉ là bắt tay lễ phép nhưng bị anh nắm lại không rút ra được."À đúng rồi, còn một chuyện nữa." Quý Phong chợt nói.Giản Tĩnh vội rút tay về, nghi ngờ nhìn anh.Quý Phong cười như một con hồ ly đa mưu túc trí: "Là việc tư, tôi có một cô em gái.
Em ấy là độc giả trung thành của cô Giản, nhờ tôi xin chữ ký của cô.
Không biết có tiện hay không."Yêu cầu hợp tình hợp lý, từ chối thì quái quá.
Giản Tĩnh gật đầu:"Được chứ.""Xin đợi một lát." Quý Phong đi ra ngoài nửa phút, lúc về đã cầm theo một quyển ‘Bác sĩ ác quỷ’ vừa xuất bản:“Nhờ cô.”Giản Tĩnh mở trang bìa: "Viết tên ai?"Quý Phong đằng hắng giọng: "Quý Vân Vân, cứ viết… à, chăm chỉ học tập, cố gắng thi đỗ Thanh Bắc, không cần mơ tưởng sau này mở sở trinh thám cái gì."Giản Tĩnh nhướng mày, ánh mắt chất vấn."Viết chăm chỉ học tập đi." Quý Phong thoái nhượng.Lúc này Giản Tĩnh mới đặt bút.Quý Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Bởi vì sinh ra nghi ngờ với Giản Tĩnh nên anh đã hi sinh thời gian nghỉ trưa sau một đêm thức trắng để làm ghi chép.
Nhưng mà, cô em mình thương nhất nằng nặc đòi người ta ký tên, trừ bỏ làm theo còn có thể thế nào bây giờ?Thân là cảnh sát, thua thiệt nhất chính là người thân của mình."Được rồi." Giản Tĩnh khép trang sách lại, chợt nói: "Tôi có một vấn đề, không biết có tiện hỏi hay không?"Quý Phong liếc sách trong tay cô: "Vấn đề gì?""Người kia muốn làm gì? Vì sao muốn làm như vậy?" Giản Tĩnh chần chừ hồi lâu, rốt cuộc vẫn không kiềm được hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng.Quý Phong rất sảng khoái, sự kiện ác tính như vậy đương nhiên sẽ thông báo ra bên ngoài, nói trước cũng không sao: "Phạm nhân là bệnh nhân của bác sĩ Trần, trước đây anh ta đến khám bệnh, bệnh viện yêu cầu làm kiểm tra, anh ta lại cảm thấy chi phí kiểm tra đắt đỏ, không chịu làm.
Nửa năm sau cơ thể xuất hiện vấn đề, anh ta đi một bệnh viện khác làm kiểm tra, phát hiện là ung thư giai đoạn cuối."Giản Tĩnh khẽ thốt lên một tiếng."Anh ta cảm thấy nếu lúc trước bác sĩ Trần nói có khả năng mắc ung thư thì anh ta đã đi kiểm tra rồi, cũng cho rằng bệnh viện thu phí quá đắt, cố tình không cho anh ta đường sống, sau đó sinh ra ý định trả thù xã hội."Quý Phong còn chưa nói, theo lời phạm nhân, lúc ấy anh ta quyết ý giết một người lời một người, thầm nghĩ kéo thêm vài người chết theo mình.Lý do cũng chỉ là vì bất bình."Đời này tôi cũng chưa từng làm chuyện xấu gì, vì sao chỉ có tôi gặp chuyện không hay? Tôi không sống tốt, sao bọn họ có thể an ổn sống tốt chứ? Phải chết thì mọi người cùng chết, tôi không cần gì hết, dù sao cũng phải chết, giết được người nào hời người ấy." Từ đầu đến cuối, phạm nhân đều chưa từng hối hận.Tâm thái giết người không phân biệt như vậy là đáng sợ nhất.Nếu không phải Giản Tĩnh đoạt trước một bước, hậu quả thật sự không chịu nổi.Cũng chính vì thế, có vài điểm đáng ngờ trên người Giản Tĩnh, Quý Phong cũng không định miệt mài theo đuổi thêm."Cô Giản, cô cứu mạng rất nhiều người." Anh chân thành thật lòng nói: "Nếu còn có lần sau, hy vọng cô cũng có thể dũng cảm như lần này."Giản Tĩnh: “...” Lần sau?Có thể khiến một cảnh sát nói ra lời như vậy, tỉ suất phạm tội của thế giới này rốt cuộc đáng sợ đến đâu vậy?ChươngXuất phát từ nỗi lo về vấn đề an toàn, Giản Tĩnh ở nhà cẩu thả một tuần cuối.Không có gì xảy ra, gió êm sóng lặng.Thứ hai, không thể không đến trường đi học.Giản Tĩnh học khoa Tiếng Trung, chương trình học năm ba bố trí không dày đặc lắm, một tuần có sáu tiết, năm tiết chuyên ngành, một tiết tự chọn.Tiết hôm nay là ‘Phê bình văn học phương Tây thế kỷ XX’ và ‘Lịch sử văn học cổ đại Trung Quốc (5)’.Môn trước cuối kỳ cần giao luận văn, nhân số lên lớp chỉ khoảng hai, ba mươi người.
Môn sau thi cuốn chiếu, mà giảng viên còn điểm danh, vậy nên nhân số đi học khoảng hơn bốn mươi người.Giản Tĩnh vừa trở về lớp học, cảm thấy không thích ứng cho lắm, luôn sợ di động bất ngờ vang lên, nhóm Wechat của công ty sẽ xuất hiện thông báo nhiệm vụ mới.Tốn một lúc mới ý thức được bây giờ mình không phải dân đi làm, mà là sinh viên.Giảng viên đại học còn không điểm danh, không hề áp lực.Cảm giác thanh thản bất chợt này mê hoặc cô, khiến Giản Tĩnh không tự chủ được sinh ra lỗi giác ‘Thế giới này cũng rất tốt’.“Giản Tĩnh, nhận được tin nhắn của chủ tịch câu lạc bộ chưa? Lát nữa cậu còn tiết nào không?” Một cô bạn cùng khoa hỏi cô."Bọn mình chuẩn bị đầy đủ thiết bị cả rồi, tối nay chuẩn bị khởi động máy."Giản Tĩnh thoáng hồi tưởng một chút: Cô bạn này tên là Tả Hinh, hai người là bạn học, xem như tương đối thân, cùng nhau tham dự một câu lạc bộ.‘Câu lạc bộ Trinh thám’ tổng cộng có hai mươi người, mà thành viên trung tâm chỉ có bảy, tám người.
Lúc trước thường tụ tập cùng chơi Ma Sói, xem điện ảnh và vân vân.
Nhưng năm trước, sau khi chủ tịch mới lên đài thì rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết định chơi một vố lớn.Mọi người cùng quay một bộ điện ảnh trinh thám.Các thành viên đều cảm thấy rất thú vị, đồng ý kiến nghị này.Đương nhiên, quay chụp điện ảnh không phải chuyện dễ dàng, chẳng sợ chỉ nhất thời sinh ý tưởng muốn làm cũng cần hao tâm phí lực.
Trong quá trình đó, rất nhiều người đã từ bỏ, cũng có người kiên trì tới cùng.Mọi người tốn nửa năm chuẩn bị, hôm nay mọi thứ đã sẵn sàng, chủ tịch câu lạc bộ gửi tin nhắn cho cả nhóm, thông báo mọi người tham gia nghi thức khởi động máy.Giản Tĩnh rất hứng thú, lập tức đồng ý: “Mình sẽ đi.”Tả Hinh cười: “Thế thì tốt quá, cậu là người đầu tư, không đến thì không hay lắm."Giản Tĩnh buồn cười, kinh phí của câu lạc bộ Trinh thám hữu hạn, vốn không đủ quay phim điện ảnh.
Thành viên trong đoàn vắt hết óc gom góp được năm vạn, vẫn không đủ dùng.Cuối cùng, ‘người giàu có’ là Giản Tĩnh khẳng khái giúp đỡ ba vạn tệ mới có thể trù bị đủ phí sử dụng.Tuy không quá chính quy, cũng không nghiêm túc quá mức, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên đầu tư quay phim.
Mà cô lại rảnh rỗi, đương nhiên muốn đến xem.Năm giờ chiều, Giản Tĩnh đến nơi hẹn trước: giảng đường cũ của trường.Giảng đường này đã có lịch sử vài thập niên, gạch tường đỏ đã bò đầy thường xuân xanh biếc, mùa hè đi ngang qua sẽ cảm thấy mát mẻ thoải mái.
Nhưng đáng tiếc, vì kiến trúc cũ quá rồi nên không tiện lắp đặt thang máy, điều hòa vân vân… vậy nên đã lâu không dùng để giảng dạy.Trước mắt, giảng đường cũ này đều bị trường học cho các câu lạc bộ thuê.
Cái gì mà câu lạc bộ văn học, câu lạc bộ điện ảnh, câu lạc bộ hội họa vân vân đều tập trung hoạt động tại nơi này."Giản Tĩnh, bên này." Chủ tịch ngoắc cô."Nhà đầu tư đến, hôm nay mọi người đều phải thể hiện cho tốt đấy." Camera nói.Nữ chính cầm gương nhỏ hóa trang, không để ý đến Giản Tĩnh.Phụ trách đạo cụ đang sửa sang thiết bị và đạo cụ cần thiết, chỉ vội vàng ngước lên chào hỏi một tiếng, sau đó tiếp tục bận rộn.Tả Hinh đang lật kịch bản, cô bạn chính là biên kịch bộ phim này."Khà." Có người ở sau vỗ bả vai Giản Tĩnh.Giản Tĩnh quay đầu lại, thấy một cô gái váy đỏ, tóc dài màu đen rối bù bay loạn trong gió, tựa như hải tảo giương nanh múa vuốt dưới biển vậy.Cô: “...”“Bị dọa rồi à?” Đối phương kéo tóc giả xuống, cười tủm tỉm nói: "Đạo cụ này làm giống thật quá nhỉ!"Giản Tĩnh kỳ quái hỏi: "Trong phim trinh thám có nữ quỷ à?""Là ảo giác." Tả Hinh đáp thay.“Chấp niệm trong lòng nữ chính.”“Ừ, tôi chỉ là nữ quỷ khách mời.” Người kia nói.“Làm quen đi, tôi là La Tuấn, câu lạc bộ kịch bên kia, là vai nam chính.”“Chào cậu, chào cậu." Giản Tĩnh cập nhật trí nhớ.Chủ tịch Hồ, nam, năm tư Khoa Điện ảnh, chủ tịch mới của câu lạc bộ Trinh thám, cũng là đạo diễn bộ phim này.Camera Vương, nam, năm ba Khoa Điện ảnh, thành viên kỳ cựu của câu lạc bộ Trinh thám, là người quay phim lần này, thích chụp ảnh, đa số thiết bị đều do bản thân cậu ta sưu tầm.
Không biết vì sao có vẻ hơi địch ý với cô.Nữ chính Đường, nữ, năm hai Khoa Báo chí, thành viên mới của câu lạc bộ Trinh thám.
Bề ngoài xinh đẹp, tính cách cao ngạo, đồ trang điểm đều là hàng hiệu, gia cảnh hẳn là không tồi, diễn vai nữ chính.Tả Hinh, nữ, năm ba Khoa Tiếng Trung, thành viên kỳ cựu của câu lạc bộ Trinh thám, biên kịch.Đạo cụ Đặng, nam, năm tư Khoa Tin học, thành viên kỳ cựu của câu lạc bộ Trinh thám, phụ trách đạo cụ, đồng thời cũng diễn vai phụ phối hợp.Nam chính La, nam, năm hai khoa Diễn xuất, thành viên câu lạc bộ Kịch, nam chính kiêm khách mời phối hợp diễn các vai khác.Lại thêm cô, Giản Tĩnh, năm ba Khoa Tiếng Trung, người đầu tư không quá quan trọng.
Vậy tổng cộng bảy người chính là toàn bộ thành viên tổ chức bộ phim trinh thám tự chế ‘Sự trả thù hoàn hảo’.Nghi thức khởi động máy vô cùng đơn giản, thủ lợn trên di động, hoa quả trên di động, tượng Quan Công trên di động, ngay cả hương đều là hương ảo, một xu cũng không tốn.Chủ tịch Hồ ra hình ra dáng lạy Quan Công, sau đó nhanh chóng nói: "Mọi người, khởi công!"Nội dung của ‘Sự trả thù hoàn hảo’ rất đơn giản.
Có một đôi chị em gái song sinh, sau khi chị gái mất tích kỳ bí thì em gái tại đất nước khác xa xôi bắt đầu nằm mơ.
Cô mơ thấy chị gái xuất hiện cạnh mình, vết máu đầy người, có vẻ gặp phải chuyện xấu.Vì thế, em gái về nước, điều tra sự thật việc chị gái mất tích.Cảnh quay hôm nay chính là em gái thừa dịp trời tối đến phòng học tìm manh mối, ảo giác chị gái lần thứ hai xuất hiện, dẫn đường cho cô.Bóng đêm dần sâu, khu giảng đường cũ vô cùng an tĩnh vô, Chủ tịch Hồ tìm từng câu lạc bộ nhờ giúp đỡ, phối hợp quay phim.
Rốt cuộc chiếm được tòa giảng đường cũ một ngày.Nữ chính Đường cố gắng thở ra thật nhẹ, rón ra rón rén đi dọc cầu thang lên phía trên.Bóng cây lắc lư như bóng ác linh trong đêm tối, tùy thời tùy chỗ muốn kéo cô ấy tới thế giới bên kia.
Vừa ngẩng đầu lên, bất thình lình đập vào mắt là thiếu nữ váy đỏ, đối phương vươn tay, âm u chỉ vào phía sâu trong phòng học.Nữ chính đi vào, phòng học thật bình thường, bàn ghế, bảng đen, biểu ngữ… đều là dáng vẻ quen thuộc.Nhưng ngay sau đó, vách tường trắng tinh chợt xuất hiện vết máu.Một hàng máu loãng dần hiện lên, loáng thoáng nhận ra chữ viết bên trên: “Người giết chị chính là…”Chủ tịch Hồ dùng tay ra hiệu: "Cut!""A, mệt chết rồi." Nữ chính Đường loáng cái rút đi biểu tình, nhìn quanh bốn phía: "Túi của tôi đâu?"Nam chính La gỡ tóc giả xuống, đi đến cạnh Camera: "Quay thế nào?""Đưa đạo cụ cho tôi, đừng có kéo lê trên đất." Đạo cụ Đặng đoạt lấy tóc giả đắt đỏ, cẩn thận đặt sang một bên.Không khí khủng bố bay sạch.Chủ tịch Hồ và Camera Vương ghé sát vào nhau nhìn màn hình, thỉnh thoảng trao đổi hai câu."Nét mặt vẫn hơi cứng.""Tôi thấy vậy là khá rồi, mọi người lần đầu quay mà, hiệu quả rất ổn."Nữ chính Đường trợn trắng mắt lườm bọn họ."Người bình thường đứng trước màn ảnh đều sẽ hơi mất tự nhiên mà, ai cũng vậy thôi." Nam chính La ra kiến nghị."Hay là nghỉ ngơi một lúc rồi quay lại lần nữa."Tả Hinh nhấc tay: "Giản Tĩnh mua gà rán với coca này, mọi người đến ăn khuya đã."Camera Vương ngẩng đầu: "Ghê gớm chưa kìa, không hổ là nhà đầu tư."Chủ tịch Hồ trừng mắt nhìn cậu ta, cười nói: "Vừa lúc đói bụng, mọi người cùng đến ăn gì đi, cũng tranh thủ thảo luận kế tiếp nên quay thế nào.
Tôi tốn rất nhiều công sức mới có thể nhờ vả các câu lạc bộ khác hôm nay không đến, nhường chỗ cho chúng ta.
Kiểu gì cũng phải quay đủ mới không lỗ vốn nha."Lăn lộn cả buổi, mọi người đều muốn nghỉ một chút, đồng thời chạy đến cạnh bàn cầm gà rán ăn.Tả Hinh quen thuộc với Giản Tĩnh nhất, cô ấy hỏi: "Tuần trước cậu xin nghỉ hai ngày, có việc à?""Bị ốm." Giản Tĩnh lời ít mà ý nhiều.Camera Vương nghịch thiết bị, cũng không ăn bữa khuya: "Sao tôi xem tin tức nói cô tự sát?"Giản Tĩnh ra vẻ kinh ngạc: "Tin lá cải mà cậu cũng tin à?""Không tính lá cải, vài báo đều là có tiếng.
Bọn họ nói sách của cô doanh số không tốt, luẩn quẩn trong lòng nên tự sát." Camera Vương đẩy mắt kính.“Lập luận rất có căn cứ.”“Thế thì là báo chí vô lương tâm rồi.”Giản Tĩnh thảnh thơi: "Tôi vừa ra sách mới, bọn họ muốn dính chút nhiệt độ nên mới viết như vậy, đều là mấy trò thường gặp thôi."Cô ra vẻ lơ đễnh, ngược lại khiến Camera Vương có vẻ lộ rõ ghen tị, không chỗ che giấu.Chủ tịch Hồ hỏi: "Đều nói linh tinh à?""Việc tôi vào viện thì là thật, còn lại đều bịa đặt." Giản Tĩnh chớp chớp mắt."Tựa như mấy ngôi sao nữ vào bệnh viện kiểm tra sức khoẻ cũng sẽ bị người ta nói lớn bụng đi phá thai gì đó, không viết giật gân thì ai xem báo bọn họ nữa?"Nữ chính Đường: "Thời buổi bây giờ đều thế cả, không đoạt được nhiều sự chú ý thì sẽ không có lưu lượng.""Thời đại thay đổi." Chủ tịch Hồ thở dài hai tiếng, lại chào hỏi Camera Vương như không có gì xảy ra: "Đến ăn gì đi, quay gì vậy?"Camera Vương: "Ngoài lề sau màn ảnh.
Hôm nay là lần đầu quay mà, chừa chút kỷ niệm."Chủ tịch Hồ không tiện nài ép, lại quay sang nói với Đạo cụ Đặng: "Đừng thu dọn nữa, ăn trước đã.""Tôi đi rửa tay." Đạo cụ Đặng xòe hai bàn tay lấm bẩn ra: "Mọi người ăn trước đi."Nữ chính Đường chỉ ăn một cái cánh đã nói: "Tôi không ăn nữa, ăn đồ dầu mỡ dễ lên mụn." Cô ấy lau miệng, nhìn vết son môi trên khăn tay thì vội đứng dậy: "Không được, tôi đi dặm lại lớp trang điểm.”"May là tôi không cần." Nam chính La ăn ngấu nghiến: "Tiệm này ngon thật đấy, thịt gà ướp rất vừa miệng."Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, sau đó Đạo cụ Đặng rửa tay sạch sẽ gia nhập, đoàn người cùng nói tới nội dung quay chụp tiếp theo.Tả Hinh: "Chờ lát nữa đủ người lại quay một ít ngoại cảnh, chắc chắn có chỗ lồng vào được.”"Đúng đấy, tốt nhất có thể quay vài màn trên không.
Đáng tiếc không mượn được máy bay không người lái." Chủ tịch Hồ nói."Bên cạnh có cây, có thể leo lên cây quay không?" Nam chính La đề nghị.Camera Vương nghe vậy thì khiêng máy quay lên: "Tôi ra ngoài dạo một vòng."Nói xong cũng mặc kệ mọi người, tự quyết định đi xuống lầu.Một lát sau, ngoài cửa sổ vang lên tiếng cậu ta: "Anh Hồ, xuống dưới này chút đi.""Tôi đi xem thử." Chủ tịch Hồ lau miệng, vội vàng đi xuống.Lúc này, điện thoại của Tả Hinh vang lên.
Cô ấy cầm di động ra ngoài nhận máy: "Alo, mẹ ạ, con đang ở trường…"Giọng nói dần đi xa.Ba người còn lại cũng không quá thân, im lặng ăn gà uống coca.Không biết qua bao lâu, Chủ tịch Hồ quay lại, bả vai hơi ướt: "Mưa rồi, lát nữa chúng ta trực tiếp quay màn số 10 đi, nam chính, cậu đi hóa trang trước.""Được." Nam chính La cũng sảng khoái, lấy túi rửa mặt của mình, nhanh chân đi vào nhà vệ sinh.Đạo cụ Đặng đi theo bận rộn công tác, hoàn nguyên bố trí cảnh lúc trước.Khoảng mười phút sau, những người khác lục tục trở về, chỉ không thấy Nữ chính Đường.Chủ tịch Hồ nóng nảy, sợ mưa tạnh sẽ không quay kịp: "Đường Vũ Nhiên đâu?""Không phải đi dặm phấn à?" Giản Tĩnh kỳ quái hỏi."Nửa tiếng rồi còn gì, có cần lâu thế không?" Chủ tịch Hồ nói."Giản Tĩnh, Tả Hinh, hai cô đến nhà vệ sinh giục cô ấy được không?"Giản Tĩnh đang định đồng ý, phụ đề quen thuộc lại hiện lên.[Hệ Thống: Tuyên bố nhiệm vụ mới][Tên nhiệm vụ: Sự kiện giết người tại Câu lạc bộ Trinh thám][Mô tả nhiệm vụ: Đêm Câu lạc bộ Trinh thám khởi động máy, nữ chính Đường Vũ Nhiên thần bí tử vong, mời ký chủ hỗ trợ cảnh sát tìm ra hung phạm, đưa phạm nhân ra trước pháp luật][Thưởng phạt nhiệm vụ: Thành công thưởng 20 điểm giá trị dũng khí, thất bại không trừng phạt] 8: Câu lạc bộ Trinh thám.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...