Xuyên Thành Tiểu Thiếu Gia Pháo Hôi


Một lát sau hai người kia cũng đã trở lại cùng với bữa trưa trên tay.
Nháy mắt thấy biểu cảm của Trịnh Quang hình như không đúng lắm, Triệu Bân lập tức nhíu mày, hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì à?"
"Không..."
Lời còn chưa nói hết, khuôn mặt của Trịnh Quang đã bị hai bàn tay của Triệu Bân ôm lấy, buộc người phải nhìn sang phía hắn.
"Sao đổ mồ hôi nhiều thế? Bệnh rồi sao?" Triệu Bân giọng điệu lo lắng: "Hay là không khỏe chỗ nào? Mới nãy còn bình thường cơ mà."
Khi này đang ngồi đối diện hai người, Tống Trạch đột nhiên hắng giọng một cái, rồi đưa một túi khăn giấy ướt cho Trịnh Quang.
Nhận lấy khăn giấy, cậu ta rút một tờ lau hai bên thái dương, nhanh chóng trở về bộ dạng cười cười như thường ngày: "Không phải bệnh, chắc do ngồi đây nóng quá."
Nghe thấy câu này, Tống Trạch âm thầm đỡ trán.

Không lẽ bây giờ cậu lại mở miệng nhắc cậu ta, hiện tại đang là đầu mùa đông?
Song không để thiếu niên quan tâm về người kia lâu, lúc này đột nhiên bên tai xuất hiện một giọng nói trầm lắng.
"Tiểu Trạch?"
Nhanh chóng hoàn hồn, cậu đưa mắt nhìn qua người bên cạnh: "Ừm?"
Tạ Vũ nhướn mày: "Có chuyện gì à?"
"Không, không có gì đâu." Vừa mở nắp chai nước, thiếu niên vừa lắc đầu: "Chuyện của Quang Quang thôi.

Mà anh khi nãy làm được bao nhiêu bài rồi?"
"Cũng gần xong, chỉ còn lại hai bài."

"Không hỏi là giáo thảo.

Chắc hôm qua vừa về đến nhà là anh đã cắm đầu vào ôn bài luôn rồi nhỉ?"
"Cũng, gần như là vậy." Tạ Vũ vừa giúp cậu nhặt hành trên cơm sườn vừa nói: "Hôm qua em cũng không ngủ được à?"
Cũng?
Tống Trạch để ý từ này, nhưng cậu lại không hỏi lại, chỉ âm thầm hiểu rồi bâng huơ lấy đại một lí do: "Thì là hôm qua em cũng ôn bài đến sáng."
"Vậy à..."
Lần này không hiểu sao cuộc trò chuyện lại rơi vào ngõ cụt như những lần đầu tiên khi hai người gặp nhau.
Tống Trạch trầm ngâm, bình thường Tạ Vũ rất dễ đoán, nhưng lúc này cậu lại không thể nào đoán ra trong đầu anh hiện đang nghĩ gì.

Chỉ đơn thuần cảm nhận được một việc, hôm nay anh...!hình như lặng im đến lạ.
Những lúc mọi người đang nói chuyện, Tạ Vũ cũng chỉ im ỉm đứng kế bên.

Mãi đến khi cậu nhìn qua thì anh mới chịu mở miệng nói vài câu.

Làm cho cậu có cảm giác, nếu như mình mà không nhìn qua, là anh sẽ hòa lẫn vào không khí rồi tàng hình, biến mất khỏi chỗ đó luôn vậy.
Không hiểu sao, tình trạng này khiến cho lòng cậu bất giác nổi lên một sự lo lắng khó tả.
Cả bốn người dùng bữa xong còn đang định ngồi tám chuyện vài câu, nhưng chưa gì đã bị Tần Phong hùng hổ đến tận nơi bắt về.
Suốt cả buổi chiều, ông hết giảng dạy lại chuyển sang luyên thuyên trách cứ mãi không dứt, thậm chí họ còn thấy ông lấy nước ra uống một ngụm cho thấm giọng rồi lại nói tiếp.
Cứ như bị tụng cho cả một bộ kho tàng chân kinh vào đầu, não của những thiếu niên bên dưới sớm đã như muốn nứt ra.
Tống Trạch âm thầm nâng ông lên một bậc trong danh sách những người không nên chọc.
____________
Trong một căn phòng thiếu sáng, ánh sáng máy tính phả vào khuôn mặt đang cau có của thiếu niên, cứ cách hai ba phút cậu lại vò đầu bứt tóc một cách khó hiểu.
Khi này một hệ thống với hình dạng cái bảng hiện ra bên cạnh cậu, giọng điệu nó hào hứng: [Ây, kí chủ ơi.

Tôi mang tin tức đến cho cậu này.]
"Tin tức gì?" Tống Trạch trả lời nhưng chẳng buồn cho nó một ánh mắt.

Vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, ngón trỏ lướt nhanh con chuột trong tay.
[Tống Minh Viễn hình như đã đặt xong bẫy tại chợ đen rồi, bây giờ chỉ còn chờ Chương Châu Ủy chui đầu vào lưới nữa thôi.]
Tống Trạch sờ cằm, không có dáng vẻ nào là quan tâm đến: "Ừm, còn gì nữa không?"
[Hả? À...!Chỉ có vậy thôi.] Hệ thống ngập ngừng trả lời xong.


Bấy giờ mới để ý đến cậu đang chú tâm làm việc gì đó, nó sát gần lại hỏi: [Cậu đang xem cái gì mà chăm chú thế?]
"Cậu biết cái này không?"
Nhìn cả một màn hình màu đen chỉ toàn là chữ và số, xanh xanh đỏ đỏ đang chạy.

Hệ thống tức thì ngớ máy: [Cậu, cậu còn biết cả cái này?]
"Không hẳn.

Tôi mò mẫm nãy giờ vẫn chưa thể tìm ra."
[Tìm ra? Không lẽ, ý cậu là tìm cái người đã hack ID giả của cậu?] Hệ thống nói: [Nếu vậy thì, sao cậu không tìm Trịnh Quang luôn cho rồi.

Hơi sức đâu mà ở đây mò cho tốn thời gian thế?]
"Phải rồi, sao tôi không nhớ ra sớm hơn nhỉ?" Như lúc này mới ngờ ngợ nhớ ra, thiếu niên vỗ nhẹ tay lên phím nói.
Nhưng ngay khi vừa nhấc được chiếc điện thoại lên, Tống Trạch liền khựng lại, hai hàng mày hơi nhíu: "Cậu tính hố chết tôi à? Quang Quang chỉ là một thằng nhóc 17, có phải tên giám đốc điều hành công ty game kia đâu.

Nếu giờ mà gọi thì há chẳng phải là đang muốn nói rằng tôi biết cậu ta trong sinh à?"
Hệ thống cứng họng: [À thì...]
Tống Trạch tặc lưỡi, dựa người vào ghế, khuôn mặt triệu để rơi vào trầm ngâm.

Phải mất khoảng một lúc sau, cậu mới như nghĩ thông mà nhấc máy lên gọi.
Tiếng chuông vừa vang lên hai lần, đầu dây bên kia đã xuất hiện giọng nói của Trịnh Quang: "Alo, nghe đây...!À, có chuyện gì thế tiểu Trạch?"
"Tôi hình như nghe thấy tiếng gõ phím, cậu đang bận gì à?"
"À không, tôi rảnh.

Đang chơi game thôi."

"Vậy tôi nhờ cậu việc này được chứ?" Tuy hỏi là thế, nhưng Tống Trạch cũng chẳng đợi người ta trả lời 'được' hay là 'không', dứt khoát nói tiếp: "Tôi tính tìm một người thông qua dãy dữ liệu sót lại của ID, mà lại không biết làm sao.

Cậu hay xã giao, có biết ai có thể giúp được việc này không?"
Người bên kia hình như im lặng khoảng vài giây, rồi mới trả lời: "Hình như tôi có biết một người, mà người này tính tình không tốt lắm.

Nếu được thì cậu chuyển dãy dữ liệu qua đây, rồi tôi nhờ giúp cho."
"Ok" Ngón tay Tống Trạch nhanh chóng thao tác vài cái trên bàn phím, rồi nói: "Tôi chuyển qua rồi đấy."
"Ừm, nhận được rồi.

Vậy cậu đợi tôi một lát."
Sau khi Tống Trạch vừa ngắt máy, bên ngoài liền truyền tới một tiếng gõ cửa, kèm theo là một giọng nói hơi trầm của đàn ông.
"Ngủ chưa?"
Hết chương.
- Kiểu này lần sau tôi chẳng dám nghỉ nữa đâu.

Mới có mấy ngày thôi mà đã bị xuống tay mất rồi.
+ À còn, chương này chẳng biết đặt tên sao, nên tôi đặt đại ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui