Đút nước trái cây cho Giang Lâm xong, Giang Lâm liền bị Vệ phu nhân gọi đi xem lễ hồi môn ngày mai, cũng biết được những lời đồn đãi ở bên ngoài.
Tốc độ của Vệ lão phu nhân quả thật là rất nhanh, từ hôm qua đến bây giờ cũng chỉ mới qua một ngày mà chuyện đã truyền khắp Thịnh Kinh.
Nhưng Vệ phu nhân hiển nhiên là không muốn có lời đồn đãi gì, đưa danh mục lễ vật cho Giang Lâm, “Tuy nói An Dương Hầu phủ không cần mặt mũi, nhưng Vệ gia ta thì lại muốn, con xem trên này có muốn thêm cái gì hay không, ta sai quản gia thêm vào.”
Trên đó có không ít đồ, Giang Lâm không nhìn kỹ, bởi vì hắn một cọng lông cũng không muốn cho An Dương Hầu phủ.
“Nương, không cần lễ hồi môn, ngày mai chuẩn bị giúp con mấy chiếc xe ngựa, con đi lấy của hồi môn.” Giang Lâm gấp danh sách trả lại cho Vệ phu nhân.
“Con thật sự phải đi về đòi của hồi môn sao?” Vệ phu nhân nhíu mày, tựa hồ như không quá tán đồng cách làm của Giang Lâm.
Giang Lâm gật đầu, “Đúng vậy, làm phiền nương cho con một phần danh sách sính lễ lúc trước của Vệ gia.” Của hồi môn sính lễ đều không thể thiếu.
Vệ phu nhân do dự, sai nha hoàn đi lấy danh sách đưa cho Giang Lâm, sau đó nói: “Cũng đừng nháo quá mức, đó dù sao cũng là nhà phụ thân con.”
Giang Lâm có thể cảm giác được Vệ phu nhân vẫn còn vài chuyện chưa nói ra khỏi miệng, hắn đại khái có thể đoán được nhưng lại vờ như không nhìn ra cái gì, nhìn Vệ phu nhân cười ngoan ngoãn, “Nương yên tâm, đó là phụ thân con, sao con có thể bỏ được.” mà buông tha cho ông ta chứ?
……
Hồi môn không cần đi quá sớm, có thể chạy về ăn cơm trưa là được rồi.
Khoảng cách từ Tướng quân phủ tới An Dương Hầu phủ cũng không xa, xe ngựa đi khoảng hai chén trà nhỏ là có thể đến nơi.
Sau khi ăn diện lộng lẫy một phen, Giang Lâm liền ra cửa bước lên xe ngựa lập tức xuất phát.
Sáu chiếc xe ngựa hiên ngang đi trên đường, thành công hấp dẫn sự chú ý của bá tánh đi ngang qua.
Có người lớn gan hỏi xe phu đây là xe ngựa nhà ai, sao mà nhiều chiếc như vậy.
Xa phu được phân phó nói: “Xe ngựa của Uy Viễn tướng quân phủ, đưa Tướng quân phu nhân hồi môn.”
Vị Tướng quân phu nhân này bá tánh đều biết, hai ngày nay mọi người đều đang nói về hắn mà.
“Đi đi đi, theo sau nhìn thử một cái.” Có người ngửi được mùi bát quái, lập tức hô bằng gọi hữu.
Rất nhiều bá tánh đi theo phía sau đoàn xe, mà xe ngựa tựa hồ như cũng đang đợi bọn họ, một đường cùng đi thế nhưng lại không hề bị tụt lại phía sau.
Đến trước cửa An Dương Hầu phủ, bá tánh không dám dựa tới quá gần, liền đứng từ xa ngó qua.
Xe ngựa của Tướng quân phủ ngoài trừ chiếc đầu tiên thì những chiếc còn lại đều ngừng ở hai bên đường, chừa ra một lối đi ở chính giữa.
Giang Lâm một thân áo cưới đỏ thẫm, bước xuống xe ngựa dưới tầm mắt của tất cả mọi người.
Mặc đồ cưới hồi môn, loại sự tình này bá tánh Thịnh Kinh hiển nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy, tức khắc nghị luận sôi nổi.
Đại môn An Dương Hầu phủ đóng chặt, cũng không biết được động tĩnh ở bên ngoài, Giang Lâm sai Thường An đi gõ cửa.
Đợi đại môn mở ra, Giang Lâm bước lên bậc thang, đứng cách đại môn một khoảng xa quỳ xuống lạy một lạy, “Nhi tử bất hiếu ngày thứ ba hồi môn, khẩn cầu phụ thân và phu nhân ban một kiện y phục.”
Đám người tức khắc ồ lên, “Lời… Lời đồn đãi kia là thật rồi, An Dương Hầu phủ ngay cả một bộ quần áo cũng không cho liền gả người ra ngoài?”
“Đường đường là hầu phủ, đưa nhi tử xuất giá mà ngay cả một bộ quần áo cũng tiếc, cũng quá keo kiệt rồi.”
“Mọi người có thấy không, quần áo trên người Giang Lâm kia là áo cưới của nữ nhân, hắn chính là một nam nhân, bắt hắn mặc áo cưới của nữ nhân xuất giá, đây còn không phải là vì muốn cố ý nhục nhã hắn hay sao.”
“Chắc chắn là ngại Giang Lâm này ngày thường thích câu dẫn nam nhân làm An Dương Hầu phủ mất mặt, cho nên mới cố ý làm vậy, cha mẹ này cũng thật nhẫn tâm.”
“Vị phụ thân kia nhẫn tâm hay không thì khó mà nói được, nhưng người kế mẫu kia khẳng định là không phải thứ gì tốt, nếu không sao lại đi cắt xén của hồi môn như vậy, một bộ quần áo cũng không muốn cho.”
Nhóm bá tánh bàn tán khí thế ngút trời, Triệu Thu Như và An Dương Hầu ngồi trong phủ cũng nhận được tin tức.
Biết hôm nay là ngày Giang Lâm hồi môn, An Dương Hầu hạ triều sớm liền trở về phủ, nhưng lại cố ý không cho người mở cửa, muốn làm khó dễ Giang Lâm một phen, nhưng ai ngờ Giang Lâm thế nhưng lại trực tiếp đến trước cửa náo loạn.
“Tên nghịch tử này, súc sinh, thứ hỗn trướng, nó dám!” An Dương Hầu bị hành động này của Giang Lâm làm cho tức giận đến mức tay phát run.
“Người đâu, đi, mang thứ nghiệp chướng kia vào đây cho bản hầu, hôm nay bản hầu liền xem nó muốn nháo cái gì, nó dám nháo, bản hầu liền bồi nó nháo!”
An Dương Hầu đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng lại hừ một tiếng tỏ vẻ cực kỳ tức giận.
Mà Triệu Thu Như ngồi ở một bên sắc mặt cũng rất khó coi, nàng ta vốn dĩ đã tính toán ổn thỏa, theo như lời của nữ nhi, chờ hôm nay tiểu tiện chủng kia hồi môn liền buộc nó làm sáng tỏ lời đồn đãi ở bên ngoài, để việc này cứ như vậy mà cho qua.
Triệu Thu Như nghĩ, mình cũng không phải là không cho một chút của hồi môn nào, chỉ là cho không nhiều lắm mà thôi.
Dù sao Giang Lâm chỉ cần trở về An Dương Hầu phủ, muốn làm chuyện gì thì nói vài câu, cũng đâu phải do một mình phu nhân là nàng ta định đoạt.
Nhưng tiểu tiện chủng kia thế nhưng lại bắt đầu làm khó dễ ở ngay trước cửa, Triệu Thu Như siết chặt chiếc khăn trong tay, hận không thể xé nát.
Nhận được tin tức, Giang Cẩm Nguyệt cũng vội vàng chạy tới, gọi An Dương Hầu một tiếng liền đứng ở bên cạnh Triệu Thu Như, Triệu Thu Như bắt lấy tay nàng ta, “Nguyệt Nhi, tiểu tiện…… đại ca con,” vừa buộc miệng thốt ra tiểu tiện chủng lại nhìn thấy thân ảnh của An Dương Hầu, Triệu Thu Như nhanh chóng sửa miệng.
“Nó thế nhưng lại không màng đến thể diện của hầu phủ một chút nào, trực tiếp nháo ở trước cửa, con nói bây giờ phải làm sao mới tốt đây?”
Việc này tương tự cũng nằm ngoài dự kiến của Giang Cẩm Nguyệt, ở trong mắt của nàng ta, Giang Lâm trước nay đều không phải là một người thông minh, sau này không chỉ không giúp ích được cho mình mà chỉ tổ kéo chân sau.
Hầu phủ không cần một đích trưởng tử như vậy, mà nàng ta cũng không cần một ca ca như vậy, bằng không nàng ta cũng sẽ không tùy ý vứt bỏ hắn đi xung hỉ cho một người sắp chết.
Trước đó không lâu, Giang Cẩm Nguyệt đột nhiên được một thứ tự xưng là hệ thống Phụ Tá Minh Quân trói buộc, hệ thống nói với nàng ta, miễn là người mà nàng ta lựa chọn phụ tá, bất kể đối tượng đó là ai thì đều có thể từng bước đi lên ngôi vị hoàng đế dưới sự trợ giúp của hệ thống, cuối cùng trở thành minh chủ thiên hạ, còn nàng ta ắt sẽ trở thành Hoàng hậu, cùng hoàng đế sóng vai trở thành nhân vật lưu danh thiên cổ.
Giang Cẩm Nguyệt vốn tâm duyệt Thái tử, tất nhiên liền không chút do dự lựa chọn phụ tá cho Thái tử.
Nhưng không ngờ vừa mới chọn được người, trong cung lại ban tới thánh chỉ, bảo nàng ta đi xung hỉ cho kẻ sắp chết Vệ Vân Chiêu kia.
Giang Cẩm Nguyệt không muốn, vì vậy mới dựa theo biện pháp hệ thống đề ra mà đi tìm Thái tử, để Thái tử ra mặt giải quyết việc này, Giang Lâm liền lấy thân phận đích trưởng tử hầu phủ gả vào Tướng quân phủ xung hỉ, Hoàng thượng cũng không hề trách tội hầu phủ, thậm chí còn khen ngợi Thái tử một phen.
Việc này làm cho Giang Cẩm Nguyệt bắt đầu tín nhiệm hệ thống, bởi vì lần này nàng ta cũng không thể nghĩ ra phải làm thế nào để giải quyết Giang Lâm, cho nên phản ứng đầu tiên chính là tìm đến hệ thống.
Hệ thống: [Ký chủ có thể công kích hoặc uy hiếp đối phương, theo đo lường của hệ thống, Giang Lâm để ý nhất là bài vị của mẹ đẻ, cùng với một phần ba khả năng hắn thích Thái tử.]
Giang Cẩm Nguyệt lập tức gọi nha hoàn bên người tới, nói thầm bên tai vài câu, nha hoàn gật đầu thật mạnh, xoay người đi ra ngoài.
Tiếp theo Giang Cẩm Nguyệt lại phân phó hạ nhân đi lấy bài vị của mẫu thân Giang Lâm, sau đó mới nói với Triệu Thu Như: “Nương không cần lo lắng, nữ nhi đã có biện pháp giải quyết việc này, việc cấp bách vẫn là mời người vào cửa đã.”
Đúng lúc này, người An Dương Hầu kêu đi gọi Giang Lâm tiến vào đã trở lại, nhưng cũng không hề nhìn thấy thân ảnh của Giang Lâm.
An Dương Hầu không thấy người, trong lòng cực kỳ tức giận, “Tên nghiệt súc kia đâu? Chẳng lẽ nó còn muốn bản hầu phải tự mình đi mời mới bằng lòng vào cửa hay sao?”
Hạ nhân nói: “Hầu gia, đại thiếu gia nói, hắn không dám mặc một thân áo cưới của nữ tử không thích hợp để vào cửa, sợ bôi nhọ cạnh cửa An Dương Hầu phủ, nói là vô cùng có lỗi với liệt tổ liệt tông của Giang gia, đại thiếu gia thỉnh hầu gia khai ân, lấy cho hắn một bộ quần áo trong phủ để mặc.”
Hạ nhân đã không nói đến việc, đại thiếu gia ở bên ngoài đều khóc rồi, bộ dáng kia thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, đại thiếu gia từng tiếng khẩn cầu, nghe như hầu phủ đã làm ra tội ác tày trời gì, bọn họ nghe mà cảm thấy chột dạ.
Còn có nhóm bá tánh ở bên ngoài xem náo nhiệt kia, lúc này đều đang chỉ trỏ vào hầu phủ mắng phu nhân là mụ kế mẫu ngoan độc.
“Thứ hỗn trướng, giả vờ giả vịt, đã đến lúc này mà vẫn còn dám diễn trò, bản hầu không tin của hồi môn của hầu phủ lại tìm không ra một bộ quần áo, đi, nói với nó, cho dù trần trụi cũng phải lập tức lăn vào cửa cho bản hầu, nếu không bản hầu liền coi như không có đứa nhi tử này!”
An Dương Hầu tức giận, nhưng Triệu Thu Như lại có chút lo lắng, không biết vì sao, nàng ta lại cảm thấy tiểu tiện chủng Giang Lâm kia hôm nay là có chuẩn bị mà đến, việc này e là không phải chuyện tốt.
Triệu Thu Như tận lực che giấu vẻ bất an của mình, khuyên An Dương Hầu đừng nên tức giận, Giang Lâm chỉ là một hài tử không hiểu chuyện, khó tránh khỏi sẽ có chút tùy hứng, đợi người vào cửa rồi lại nói chuyện đàng hoàng, miễn cho ảnh hưởng đến tâm tình.
Nàng ta vừa nói như vậy, An Dương Hầu liền giống như bị bậc lửa kíp nổ, nháy mắt oanh tạc, “Hài tử không hiểu chuyện, nó đều đã hai mươi tuổi mà vẫn còn là một hài tử, có phải nó đến chết cũng là một hài tử hay không, nó……”
Đang lúc rống đến hăng say, An Dương Hầu liếc mắt nhìn thấy một thứ giống như cái bọc màu đỏ rực bước vào, đi theo phía sau chính gã hạ nhân ông ta vừa phái ra ngoài mời Giang Lâm.
Cái bọc đỏ rực lập tức đi đến trước mặt ông ta hành lễ, “Nhi tử bất hiếu Giang Lâm bái kiến phụ thân.”
Sau khi người đến gần, An Dương Hầu rốt cuộc cũng thấy mặt Giang Lâm, nhăn mày, “Ngươi bọc thành bộ dáng này làm gì, ngươi lại muốn chơi hoa chiêu gì đây?”
Nhìn thấy đệm chăn màu đỏ kia, trong lòng Triệu Thu Như nhảy dựng, bỗng dưng có một dự cảm không lành, lập tức cướp lời Giang Lâm, “Hầu gia, nếu Lâm Nhi đã vào cửa, vậy chúng ta liền ngồi xuống chậm rãi trò chuyện, hôm nay chính là ngày Lâm Nhi hồi môn, không nên tức giận mất vui.”
Đồng thời Triệu Thu Như còn cho người dẫn đường Giang Lâm đi tìm chỗ ngồi xuống.
Giang Lâm căn bản là không muốn để ý đến nàng ta, nhìn An Dương Hầu nói: “Không phải phụ thân nói có thể tìm quần áo từ chỗ của hồi môn hay sao, hôm nay nhi tử hồi môn đúng lúc cũng mang theo rương đồ, mở ra liền tìm được hai bộ giường đệm.
Tuy rằng không phải quần áo, nhưng ta nghĩ nếu bọc kỹ một chút cũng không tính là bôi nhọ cạnh cửa, cảm thấy tổ tông sẽ không trách tội, cho nên mới ăn mặc như vậy.”
Dứt lời, Giang Lâm buông tay, ném bộ chăn đệm qua một bên, “Phụ thân không thích ta ăn mặc như vậy, ta cũng không muốn bộ chăn đệm này.”
Hai mày của An Dương Hầu càng nhíu chặt, trong mắt lập lòe hàn quang, tựa như muốn nhìn thấu Giang Lâm, “Ngươi nói của hồi môn chỉ có hai bộ giường đệm này?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...