Mấy ngày sau đó Thẩm Tiện vẫn luôn bận rộn thu xếp chuyện tổ chức hôn lễ, cô đã đặt lịch chỗ nhiếp ảnh gia tốt nhất thành phố Lâm Hải, Phương Tĩnh Lan và Thẩm Văn Khang cũng đi cùng.
Sau khi Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn trang điểm xong thì để thợ trang điểm giúp nhóc con làm một cái tạo hình, mặc váy công chúa thật xinh đẹp.
Nhiếp ảnh gia đầu tiên là chụp ảnh Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn mặc váy cưới, trên màn ảnh hiện lên hình ảnh đôi tay của Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn nắm lấy nhau, trong mắt hai người chỉ có thể nhìn thấy đối phương, chóp mũi cả hai chỉ cách nhau khoảng hai đốt ngón tay, chỉ cần nhích về phía trước một chút là chạm vào.
Nhóc con ngồi trên ghế hưng phấn nhìn mẹ và mommy của mình, sau đó thấy hình ảnh mẹ và mommy giống như sắp hôn nhau, nhóc con có chút thẹn thùng, hai bàn tay nhỏ che lại đôi mắt, ngón trỏ và ngón giữa tách ra tạo thành một khe hở lớn, thông qua khe hở nhìn mẹ và mommy, vừa nhìn vừa kéo giọng nói: "Mẹ với mommy xấu hổ ~".
Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn chụp xong một set ảnh cưới, khẽ cười nhìn nhóc con nói: "Sao mẹ với mommy lại xấu hổ? Điềm Điềm, cái tay con che hay không che có gì khác nhau không?".
Nhóc con thẹn thùng che lại khuôn mặt nhỏ, phản bác nói: "Điềm Điềm rất ngoan ngoãn, Điềm Điềm cái gì cũng không nhìn thấy ~".
Các nhân viên công tác đang dựng khung nền để chụp ảnh đều bị nhóc con chọc cười, chụp liên tục vài set ảnh, trong đó có một vài tấm rất thân mật giữa Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn, lúc đó Phương Tĩnh Lan liền che lại đôi mắt của nhóc con, nếu để nhóc con tự mình che, cái tay nhỏ lúc nào cũng chừa lại một khe hở, che hay không che cũng không có gì khác nhau.
Phương Tĩnh Lan vừa che mắt Điềm Điềm vừa nói với Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn: "Hai đứa cứ chụp tự nhiên đi, bây giờ Điềm Điềm thật sự nhìn không thấy".
Lâm Thanh Hàn bị lời nói của Phương Tĩnh Lan làm đỏ hai bên tai, ngước mắt nhìn về phía Thẩm Tiện, Thẩm Tiện khẽ cười hôn lên khóe môi Lâm Thanh Hàn, nhiếp ảnh gia đứng cách đó không xa vừa lúc chụp được hình ảnh này, trong ảnh chụp Thẩm Tiện dịu dàng cười, lúc hôn lên khóe môi Lâm Thanh Hàn trên mặt cô vẫn còn giữ nét tươi cười đó, lỗ tai Lâm Thanh Hàn hơi đỏ lên, ánh mắt dịu dàng nhìn Thẩm Tiện, trong mắt hai người hiện tại chỉ có đối phương.
Đến khi set ảnh chụp chung của Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn hoàn thành Phương Tĩnh Lan mới buông bàn tay đang che mắt nhóc con xuống, nhóc con vừa được buông ra liền lon ton chạy về phía Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn, ôm làn váy Thẩm Tiện, lấy ngón trỏ chỉ chỉ khuôn mặt của mình, vừa chỉ vừa nói: "Mẹ với mommy xấu hổ".
Thẩm Tiện buồn cười véo véo khuôn mặt nhỏ của nhóc con, "Hôn nhẹ liền xẩu hổ?".
"Đúng vậy".
Nhóc con gật gật đầu nhỏ.
Thẩm Tiện dứt khoát cúi người xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ của nhóc con, để lại năm sáu dấu son môi, nhóc con bị hôn ngây dại, Thẩm Tiện nhìn bộ dạng thú vị này của nhóc con, nhờ Phương Tĩnh Lan đưa cho cô điện thoại, chụp lại vài tấm ảnh mới bỏ qua cho đứa nhỏ này.
Thẩm Tiện mỉm cười hỏi nhiếp ảnh gia có cần lau dấu son môi trên mặt nhóc con không, nhiếp ảnh gia nói không cần, để như vậy chụp ảnh càng đáng yêu.
Thợ trang điểm thấy son môi của Thẩm Tiện hôn nhóc con xong bị mờ đi nên đến đồ lại son môi cho cô.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Xé Mặt Trà Xanh
2.
Tịnh Linh Ái Từ
3.
Tiểu Trai Tinh Cùng Nhóm Phu Quân Của Nàng
4.
Tra Kỳ Ngộ Vãn
=====================================
Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện đứng ở hai bên, nhóc con đứng ở giữa hai người, trên khuôn mặt ba người đều mang theo ý cười, nhiếp ảnh gia chụp mấy tấm ảnh, trên ảnh đều là khung cảnh gia đình vừa rồi.
Chụp xong một set ảnh cưới Thẩm Tiện tiếp tục thay đồ vest, Lâm Thanh Hàn lại thay một bộ sườn xám màu đỏ, tóc cũng vấn lên, phong cách Trung Quốc và Phương Tây không những không tạo ra hình ảnh đối nghịch mà ngược lại càng thêm đẹp mắt.
Lâm Thanh Hàn vốn đã gầy, sườn xám càng tôn lên dáng người xinh đẹp của cô, Thẩm Tiện một tay ôm eo Lâm Thanh Hàn, một tay nắm tay cô, mỉm cười nhìn Lâm Thanh Hàn, Lâm Thanh Hàn bị ánh mắt của Thẩm Tiện khiến cho bên tai hơi ửng đỏ, nhưng vẫn cố nén ngại ngùng nhìn lại Thẩm Tiện.
Nhiếp ảnh gia đã chụp qua rất nhiều bộ ảnh cưới, cô rất dễ dàng phân biệt được người chụp ảnh cưới là thật lòng thích nhau hay chỉ tạm chấp nhận, thấy Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn xứng đôi như vậy, tình yêu từ trong mắt hai người tràn ra ngọt tới mức nhiếp ảnh gia đều phải cắn một ít đường, cười không khép được miệng.
Chụp xong bộ ảnh cưới cũng tiêu tốn thời gian một ngày, nhóc con lại ngoan ngoãn, lúc chụp ảnh bé con rất phối hợp, lúc không chụp ảnh liền ngồi một bên nhìn mẹ và mommy chụp ảnh.
Sau khi kết thúc buổi chụp ảnh, Thẩm Tiện đưa Phương Tĩnh Lan và Thẩm Văn Khang về nhà, sau đó một nhà ba người mới quay về nhà, chụp cả một ngày, ngay cả nhóc con cũng thấy mệt mỏi, Thẩm Tiện quyết định đặt một ít cháo, sau đó chọn thêm vài món ăn kèm, cả nhà ngồi quây quần bên nhau vui vẻ ăn tối.
Sau khi ăn xong Lâm Thanh Hàn dẫn nhóc con đi tắm rửa, cô còn chưa kịp kể chuyện xưa cho nhóc con thì nhóc con đã mệt đến ngủ quên.
Thẩm Tiện mở ra mấy tấm ảnh cô chụp nhóc con lúc sáng, mở đến tấm ảnh nhóc con trên mặt có đầy dấu son môi, dùng app để chỉnh thêm dòng chữ "Ta lêu lổng về rồi đây" trên tấm ảnh, làm thành một cái meme gửi cho Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn đang nằm bên cạnh Thẩm Tiện, thấy Thẩm Tiện nằm kế bên còn gửi tin qua Fetion cho mình, cô tò mò hỏi: "Làm gì vậy? Chị trực tiếp nói với em là được rồi, không phải em ở trước mặt chị sao? Còn phải gửi tin nhắn?".
Nói xong liền click mở tin nhắn của Thẩm Tiện, thấy tấm ảnh meme ta lêu lổng về rồi đây của nhóc con Lâm Thanh Hàn cười đến chảy nước mắt, dựa vào lòng Thẩm Tiện, chọt chọt bên má Thảm Tiện, "Chị dám lấy Điềm Điềm làm meme, Điềm Điềm không cần mặt mũi sao? Tuy rằng nhìn rất đáng yêu".
Thẩm Tiện dịu dàng cúi xuống hôn cánh môi Lâm Thanh Hàn, "Điềm Điềm mới 4 tuổi, ngày mai chị đưa con nhìn thử, Điềm Điềm nhất định cũng rất thích, không tin ngày mai chúng ta cùng nhau hỏi Điềm Điềm thử xem".
Lâm Thanh Hàn thoáng ngồi dậy ôm lấy cổ Thẩm Tiện, "Chị xấu lắm Thẩm Tiện, bình thường bắt nạt em còn chưa tính, bây giờ còn muốn lừa gạt Điềm Điềm".
Thẩm Tiện ôm người trong ngực mình, nhỏ giọng dụ dỗ: "Cái này không gọi là lừa gạt, mấy cái này đều là biểu hiện chị yêu hai người".
Lâm Thanh Hàn ngửa đầu hôn lên cánh môi Thẩm Tiện, vừa hôn vừa lẩm bẩm nói: "Miệng lưỡi trơn tru...".
Sáng hôm sau, Thẩm Tiện thấy nhóc con vừa tỉnh giấc liền gấp gáp đưa điện thoại cho nhóc con xem bức ảnh meme kia, "Điềm Điềm, nhìn xem tấm ảnh hôm qua mommy chụp cho con nè, đáng yêu không?".
Nói xong cầm ảnh meme đã chỉnh sửa thêm dòng chữ đưa cho nhóc con.
Nhóc con trong ảnh chụp có năm sáu vết son môi trên mặt, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, vẻ mặt vô tội nhìn camera, trên mặt có chút thẹn thùng, nhóc con cầm điện thoại lên nhìn nhìn, mơ mơ màng màng nói: "Đáng yêu ~".
Giống như nhớ đến cái gì, nhóc con chỉ vào hàng chữ phía trên tấm ảnh, hỏi Thẩm Tiện, "Mommy, cái này viết cái gì ạ? Ta cái gì về rồi đây ~".
Hai chữ ở giữa nhóc con vẫn chưa biết đọc, tò mò hỏi Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện mím môi nín cười, nói: "Không có gì, ý là khen Điềm Điềm đáng yêu".
Nhóc con gật gật đầu nhỏ, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Á á, ý là đáng yêu nha ~".
Lâm Thanh Hàn đứng kế bên giúp nhóc con mặc quần áo, nghe Thẩm Tiện lừa gạt con gái như vậy thì phụt cười một tiếng, nhóc con thắc mắc nhìn mẹ mình, "Sao vậy mẹ? Điềm Điềm không đáng yêu sao?".
Lâm Thanh Hàn hôn hôn khuôn mặt nhỏ của nhóc con, nói: "Không có không có, Điềm Điềm nhà mình đáng yêu nhất".
Nhóc con nghe Lâm Thanh Hàn nói như vậy mới hài lòng gật gật đầu.
Lễ cưới của Thẩm Tiện tổ chức ở trong khách sạn của nhà Giang Hi, cô đang gửi tin nhắn cho Giang Hi bàn về một ít chi tiết của lễ cưới, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Thẩm Tiện cười khanh khách gõ chữ.
Thẩm Tiện: Tôi có một cái meme xài rất tốt, share cho em.
Giang Hi: Tò mò (jpg)?
Thẩm Tiện: Là meme của Điềm Điềm.
(Ta lêu lổng về rồi đây)
Giang Hi:????? Này là ai hôn Điềm Điềm thành như vậy?
Thẩm Tiện: Tôi hôn, con gái của tôi đáng yêu không? Meme xài rất tốt, share cho em, nhớ xài thường xuyên.
Giang Hi: Rất đáng yêu, cảm ơn Thẩm tỷ tỷ, ôm quyền (jpg).
Sau khi Giang Hi nhận được meme liền nhanh chóng sử dụng, gửi qua cho Mục Tư Vũ, Mục Tư Vũ đang mở cuộc họp thường niên, điện thoại bỗng nhiên nhận được tin nhắn từ Fetion của Giang Hi, chỉ cần là tin nhắn của Giang Hi, mặc kệ là đang làm gì Mục Tư Vũ đều sẽ mở ra nhìn trước, tránh bỏ lỡ tin tức Giang Hi nhà cô gửi cho cô.
Cô click mở tin nhắn của Giang Hi, vừa mở ra liền thấy khung tin nhắn hiện ra một tấm hình, trong tấm ảnh là một cô nhóc bị hôn đến trên mặt toàn dấu son môi, cô nhìn đứa bé này có vẻ quen mặt, sau đó nhìn dòng chữ "Ta lêu lổng về rồi đây" cô kém chút nữa nhịn không được mà phụt cười ra tiếng, cũng may vừa rồi cô cảm giác được bản thân thiếu thận trọng, rất nhanh đã nhịn xuống, lúc bấy giờ mới không cười ra tiếng trước mặt nhiều quản lý cấp cao trong công ty.
Sau khi trở về văn phòng, Mục Tư Vũ gọi điện thoại cho Giang Hi.
"Mục tỷ tỷ, cái meme kia có phải rất đáng yêu không? Là Điềm Điềm, con gái của chị Thẩm Tiện và chị Thanh Hàn, em cười muốn chết".
Giang Hi ở bên kia vừa nói vừa cười, luôn cảm thấy Thẩm tỷ tỷ đào hố cho nhóc con nhà chị ấy.
Khóe môi Mục Tư Vũ nhếch lên, "Vừa rồi chị đang mở họp, nhìn thấy meme Tiểu Hi gửi qua xém chút nữa đã cười ra tiếng trước mặt nhiều người như vậy, Tiểu Hi nói xem nên bồi thường chị như thế nào?".
Lúc nói chuyện giọng điệu của Mục Tư Vũ rất nhẹ nhàng, nhưng lại có thể thông qua điện thoại bắt được trái tim của Giang Hi vậy.
Giang Hi nghe Mục Tư Vũ nói xong thì hai bên tai đỏ ửng, dù Mục Tư Vũ không ở bên cạnh cô nhưng cô dường như có thể ngửi được hương hoa lê trên người Mục Tư Vũ, cô có chút ngại ngùng, lẩm bẩm nói: "Rõ ràng tối qua Mục tỷ tỷ còn bắt nạt Tiểu Hi đến giữa đêm, Tiểu Hi cũng không biết nên bồi thường chị như thế nào".
Mục Tư Vũ cười khẽ nói: "Tiểu Hi không biết cũng không sao, tối nay chị về sẽ dạy cho em".
"Em không cần".
Giang Hi vội vàng cúp điện thoại Mục Tư Vũ, chỉ gọi điện nói chuyện một lát cô đã cảm thấy hai chân có hơi mềm nhũn, Mục tỷ tỷ luôn có thể khiến cô không kiềm chế được.
Vài tiếng sau, Mục Tư Vũ nằm trên giường chờ tiểu bạch thỏ đang trong phòng tắm tắm rửa, ý cười trong mắt muốn giấu cũng giấu không được.
Giang Hi mặc bộ áo tắm dài đi ra, cô cảm thấy bản thân bị Mục Tư Vũ nhìn chằm chằm đến đi cũng không đi nổi, Mục Tư Vũ cười khẽ một tiếng, ngồi ở mép giường nói: "Tối nay Tiểu Hi phải bồi thường cho chị trước rồi mới được đi ngủ".
Giang Hi nuốt nuốt nước miếng, đỏ lỗ tai hỏi: "Bồi thường như thế nào?".
Mục Tư Vũ kéo tay Giang Hi lại gần, hôn hôn mu bàn tay của cô, mở miệng nói: "Vậy Tiểu Hi khiêu vũ cho chị xem được không?".
Giang Hi đỏ lỗ tai, cô cảm thấy chuyện này không đơn giản như Mục tỷ tỷ của cô nói.
Ôm suy nghĩ chết sớm bớt đau khổ, Giang Hi nhẹ nhàng vặn vẹo cơ thể, khiêu vũ đối với cô mà nói không khó, cô thường xuyên mời gia sư đến dạy khiêu vũ, vì thế nên lúc nhảy cũng còn ra hình ra dáng.
Nhưng Mục Tư Vũ lại ngồi không yên, ôm Giang Hi vào trong lòng, cởi nút thắt áo ngủ của cô.
Giang Hi rất vất vả mới thoáng đẩy Mục Tư Vũ ra một ít, đỏ mặt hỏi: "Mục tỷ tỷ, không phải nói là khiêu vũ sao? Chị đang làm cái gì?".
Mục Tư Vũ vừa hôn môi Giang Hi vừa nói: "Đúng vậy, vừa nhảy vừa cởi nha, không thể để khiêu vũ làm tiêu tốn thời gian nghỉ ngơi của chị và Tiểu Hi"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...