Xuyên Thành Thời Xưa Cẩu Huyết Trong Sách Tra A


Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, một nhà ba người đang xem TV trong phòng khách, Thẩm Tiện nhìn nhìn Lâm Thanh Hàn bên cạnh, mở miệng nói: "Thanh Hàn, tối mai tôi có chút việc, có thể sẽ về trễ chút, em với Điềm Điềm không cần chờ tôi".
Lâm Thanh Hàn tạm dừng ăn trái cây trên tay, tò mò nhìn Thẩm Tiện, nghĩ lại cũng không có khả năng trùng hợp như vậy, "Ngày mai tôi cũng có chút chuyện muốn đi ra ngoài, hay ngày mai đưa Điềm Điềm đến chỗ mẹ?".
Thẩm Tiện gật gật đầu nói: "Ừm, tôi nói với mẹ một tiếng, nhờ mẹ ngày mai chăm sóc Điềm Điềm một chút".

Thẩm Tiện cũng hơi tò mò Lâm Thanh Hàn muốn đi đâu nhưng quan hệ giữa hai người cũng chưa tốt đến mức đó, Thẩm Tiện cũng không tiện hỏi nhiều.
Ngày hôm sau, Thẩm Tiện trước tiên chuyển năm mươi ngàn cho Phương Tĩnh Lan, mấy năm nay, nguyên thân ngoại trừ việc lừa tiền, một đồng cũng chưa cho ba mẹ, bây giờ cô có tiền, ngoài việc giữ lại một ít để lưu động tài chính, cô muốn cho mẹ một ít tiền.
Quả nhiên, không lâu sau Phương Tĩnh Lan liền gọi cho Thẩm Tiện, "Thẩm Tiện, chỗ tiền đó ở đâu ra, có phải con lại gặp rắc rồi không?".
"Không có, mẹ, đó là tiền gần đây con kiếm được, mấy năm nay luôn là ba mẹ chăm lo cho con, bây giờ cũng nên đến lượt con chăm lo ba mẹ, yên tâm, đều là tiền đàng hoàng, mẹ mau nhận đi".

Thẩm Tiện cười cười nói.
"Được rồi, vậy mẹ nhận nó, chừng nào mấy đứa về nhà ăn cơm, để mẹ chuẩn bị đồ ăn ngon".

Qua điện thoại đều có thể nghe ra Phương Tĩnh Lan vui vẻ.
"Chờ mấy ngày nữa Thanh Hàn được nghỉ đi, đúng rồi mẹ, tối nay con và Thanh Hàn đều bận việc, mẹ có thể giúp con đi đón Điềm Điềm không?".
"Được, hai đứa cứ làm việc đi, Điềm Điềm cứ để đó mẹ lo".
Thẩm Tiện lại hỏi thăm Phương Tĩnh Lan vài câu mới tắt điện thoại, buổi chiều Giang Hi lái xe đến, chở Thẩm Tiện đi thử quần áo.
Cửa hàng thời trang cao cấp này là của nhà Giang Hi, quần áo bên trong Giang Hi đương nhiên có thể tùy ý lựa chọn, Thẩm Tiện cũng không khách sáo với cô, chọn một chiếc váy dài màu đen mặc thử, lúc Thẩm Tiện đi ra khỏi phòng thay quần áo, Giang Hi sửng sốt một chút, cô còn tưởng rằng Thẩm Tiện sẽ chọn đồ vest vì bình thường gặp Thẩm Tiện, cô rất ít thấy chị ấy mặc váy.
Thẩm Tiện soi gương, tương đối hài lòng với bộ váy này, eo váy vừa vặn ôm lấy eo cô, xương quai xanh lộ ra ngoài, vừa gợi cảm vừa tao nhã.
Thẩm Tiện vừa quét mắt liền thấy được Giang Hi trong gương cũng đang nhìn cô, hơi buồn cười hỏi: "Thế nào? Tiểu Giang tổng hài lòng sao?".
Giang Hi dùng sức gật đầu, nói: "Chị, em còn tưởng chị mặc vest đi cùng em đâu, chị mặc váy cũng rất đẹp nha!".
Thẩm Tiện cười cười nói: "Còn ổn, thêm make up càng hoàn mỹ, đến lúc mấy người muốn bắt chuyện với em cũng ngại ló mặt ra".
"Không thành vấn đề, chỗ em có rất nhiều đồ trang điểm, thời gian cũng không còn sớm, make up xong chúng ta liền đi".
Giang Hi chọn được một chiếc váy màu trắng, sau đó cùng Thẩm Tiện quay về make up.
Thẩm Tiện chọn một cây son màu đỏ thẫm, đơn giản make up một chút, dùng kẹp uốn nhẹ đuôi tóc, dù gợi cảm nhưng vẫn mang đậm hơi thở Alpha, Thẩm Tiện soi gương, rất hài lòng.
Hơn 8 giờ tối bữa tiệc bắt đầu, Thẩm Tiện và Giang Hi bước xuống xe hấp dẫn không ít người chú ý, một phần là vì gia thế đáng chú ý của Giang Hi, còn một phần khác chính là Thẩm Tiện đêm nay rất đáng để chú ý, bởi vì là Giang Hi nên nhân viên ngoài cửa cũng đặc biệt ân cần.
Giang Hi thấy bản thân tìm Thẩm Tiện là tìm đúng người rồi, cô luôn cảm thấy khí tràng của Thẩm tỷ tỷ so với Mục tỷ tỷ nhà cô không phân cao thấp.
Nhưng mà vẫn có không ít người muốn nịnh bợ Giang Hi, số người thò mặt qua chào hỏi không ít, cũng có không ít người dò hỏi thông tin của Thẩm Tiện.
"Giang tiểu thư, vị này là ai? Trước đây giống như chưa từng thấy qua cô ấy, là nhân vật mới của thành phố sao?".


Một Alpha có hảo cảm với Giang Hi lại gần hỏi.
Giang Hi khoác tay Thẩm Tiện, nhìn Lý Nguyên nói: "Chị ấy tên Thẩm Tiện, đang hợp tác với tôi".
"Cô Thẩm, rất vui gặp mặt, không biết công ty nhà cô là nhãn hiệu nổi tiếng nào?".
Gia thế của Lý Nguyên tuy kém hơn Giang Hi nhưng ở thành phố Lâm Hải cũng coi như có uy tín, danh dự, Thẩm Tiện lập tức hiểu được ý đồ của Lý Nguyên, này không phải là muốn làm cô mất mặt sao.
"Trong nhà không có công ty nổi danh nào, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng không phải càng có ý nghĩa sao?".

Thẩm Tiện cười khẽ trả lời, sau đó giả vờ săn sóc hỏi Giang Hi bên cạnh: "Tiểu Hi muốn đi nghỉ ngơi một chút không?".
"Dạ được".

Giang Hi vừa lúc không muốn tiếp tục nghe Lý Nguyên nói chuyện, mỗi lần nhìn thấy Lý Nguyên, anh ta đều huênh hoang khoác lác xáp lại đây.
Thẩm Tiện gật đầu chào Lý Nguyên, cùng Giang Hi tìm một chiếc ghế trống ngồi xuống.
"Nhìn không ra nha, tiểu Giang tổng rất được hoan nghênh, biết bao nhiêu người đều nhìn về phía này".

Thẩm Tiện cười cười trêu ghẹo.
"Chị đừng chọc em, kiểu hoan nghênh này em không muốn có, bọn họ nịnh bợ em còn không phải là muốn thông qua em để tìm ba và anh trai em sao? Không thú vị".

Giang Hi bĩu môi nói.
"Được rồi, không đùa em, em nhìn phía bên trái, lại có mấy người lại đây".

Thẩm Tiện ngước mắt nhìn nhìn nói.
"Phiền muốn chết, lại là cổ, con gái nhà bác Chu".

Giang Hi nhỏ giọng bầm lầm với Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện cười khẽ một tiếng: "Không có việc gì, đuổi bọn họ đi là được".
Trong lúc Thẩm Tiện và Giang Hi nói chuyện, mấy cô gái kia đã đi đến.

Người dẫn đầu đúng là người Giang Hi vừa nói, Chu Mạn Linh.
"Ai chà, Tiểu Hi, từ chỗ nào tìm Alpha nha? Bộ dáng cũng quá đẹp, sao không giới thiệu cho chị em quen biết chút?".
Giang Hi nhíu mày nói: "Đây là bạn hợp tác của tôi, cô nói chuyện đàng hoàng giùm".

"Sao vậy? Nói tình nhân của cô một chút cô liền không vui, ba cô nếu biết cô tùy tiện mang người vào đây, nói không chừng tức chết".
"Mỹ nữ, chuyện này cô không cần quan tâm".

Giang Hi trừng mắt nhìn cô ta một cái, không nói nữa.
Trong lúc Chu Mạn Linh nói chuyện với Giang Hi, mắt cô ta vẫn không quên nhìn Thẩm Tiện, cô ta chưa từng gặp qua người trông vừa A vừa ngự tỷ như Thẩm Tiện, quay qua nói chuyện với Thẩm Tiện: "Chào chị, không biết có thể làm quen một chút không, em tên Chu Mạn Linh, sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ cũng có thể tới tìm em".
Thẩm Tiện nhàn nhạt nhìn cô một cái, dùng tay nhẹ nhàng che mũi miệng, "Xin lỗi, cô có thể tránh ra một chút không, cô dùng nước hoa nồng quá, tôi hơi buồn nôn".
"Cô, cô dám nói tôi như vậy!".

Chu Mạn Linh tức giận đùng đùng.
Giang Hi lại vui vẻ muốn chết, "Đúng vậy, em cũng thấy mùi hương ở đây hơi khó nghe, chúng ta đi chỗ khác dạo đi".
Chu Mạn Linh nắm chặt hai tay, Alpha nói một cái Omega hương vị khó nghe chẳng khác gì nói cô ta xấu, cô ta trước đó còn nghĩ lén lút với Thẩm Tiện một chút, bây giờ bị Thẩm Tiện nói mấy lời này cô ta không còn chút tâm tình gì.
Hội trường tổ chức tiệc tối rất lớn, Giang Hi và Thẩm Tiện từ phía đông đi sang phía tây, chuẩn bị ở thêm một chút liền rời đi, ngay tại lúc hai người muốn tìm ghế ngồi nghỉ ngơi thì phía xa xuất hiện một trận ồn ào, không ít người đều nhìn về phía đó.
Thẩm Tiện mới đầu cũng không dể ý, dựa vào sô pha nói chuyện phiếm cùng Giang Hi, Thẩm Tiện dương dương tự đắc ngăn chặn lại mấy người muốn tới gần, nhưng khi nhìn về phía xa xa lại thấy một người, sao lại có chút giống Lâm Thanh Hàn? Nghĩ đến định luật 'nữ chính dễ xảy ra chuyện', Thẩm Tiện lập tức đứng dậy.
Giang Hi bị Thẩm Tiện đột nhiên đứng lên dọa hết hồn, hỏi: "Chị, có chuyện gì vậy?".
Thẩm Tiện cúi đầu nhìn cô một cái, nhanh chóng nói: "Bên kia hình như là vợ trước của tôi, tôi qua đó nhìn thử".

Nói xong bước nhanh qua.
Lâm Thanh Hàn vốn dĩ không muốn đến, nghĩ rằng sau khi giúp Lục Kiến Bạch lần này, sau này hai người sẽ không có liên hệ gì nữa, ai biết vừa mới vào cửa không lâu, Lục Kiến Bạch liền dẫn cô đến chỗ mẹ anh ta, sau đó liền xuất hiện tình huống như bây giờ.
Bà Lục đã sớm biết Lục Kiến Bạch thích một cái Omega trong bệnh viện, biết Omega đó có con, con cũng đã được ba tuổi rưỡi, lúc thấy Lâm Thanh Hàn sắc mặt liền không tốt, dùng một đống lời không hay để nhục nhã Lâm Thanh Hàn: "Lâm Thanh Hàn đúng không, tôi đã sớm để người điều tra cô, tôi khuyên cô vẫn nên biết thân biết phận đi, đừng đi quyến rũ con trai tôi, nhà họ Lục sẽ không cho cô vào cửa, huống chi con gái cô đều sắp 4 tuổi, đừng nghĩ là tôi không biết".
"Mẹ, mẹ nói bậy gì vậy, con là thật lòng với Thanh Hàn, nếu mẹ không cho con cưới em ấy, con sẽ không cưới một Omega nào khác".
Miễn là người có chút đầu óc đều biết ở tiệc tối kiêng kị nhất là bị xấu mặt, mặc dù có chuyện gì cũng sẽ lén lút nói nhỏ, nhưng nhà Lục Kiến Bạch nói trắng ra cũng là lần đầu tham gia loại tiệc tối này, bà Lục càng vênh váo tự đắc cho rằng nhà bọn họ thật sự bước lên giới thượng lưu, thái độ cũng càng kiêu ngạo.
Lâm Thanh Hàn đã hết chỗ nói, cô chỉ là tới giúp đỡ Lục Kiến Bạch, cuối cùng lại biến thành tình huống này, "Tôi nghĩ hai người hiểu lầm, bác sĩ Lục, hôm nay anh tới tìm tôi chỉ nói nhờ tôi giúp anh, tôi cũng không thích anh, càng không nghĩ đến việc gả vào nhà anh, tôi nghĩ mẹ anh lo lắng quá nhiều".

Lâm Thanh Hàn nói vậy cũng không làm Lục Kiến Bạch hiểu ra, ngược lại khiến anh ta nghĩ rằng là do mẹ anh ta nói như vậy làm tổn thương Lâm Thanh Hàn nên cô mới nói không thích anh ta, vì thế càng tức giận, tranh cãi với mẹ anh ta: "Mẹ, mẹ làm gì vậy, con thật vất vả mới để Thanh Hàn đồng ý".
Lúc này Thẩm Tiện đã đi qua, nhưng cô đứng ở phía sau Lâm Thanh Hàn, Lâm Thanh Hàn và Lục Kiến Bạch đều chưa thấy cô, thật vất vả mới để Thanh Hàn đồng ý? Cho nên Thanh Hàn đồng ý cái gì với Lục Kiến Bạch? Mày Thẩm Tiện hơi nhăn lại.
Bà Lục càng tức giận, "Mày vì một đứa Omega đã ly hôn còn từng sinh con mà trách mẹ?".

Bà ta bưng ly rượu lên, muốn hất rượu lên mặt Lâm Thanh Hàn, Thẩm Tiện đứng phía sau Lâm Thanh Hàn đã nhanh một bước phản ứng lại, duỗi tay lấy được ly rượu tay bà Lục, úp ngược ly rượu vào mặt bà ta.

Bà Lục sợ ngây người, to giọng nói: "Cô là ai, cô dám hất rượu vào tôi".

Nói xong liền muốn động thủ với Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện lạnh mặt trừng bà Lục một cái, mở miệng nói: "Đừng trách tôi không nhắc nhở bà, lễ phục trên người tôi giá trị bảy con số, không phải loại công ty nhỏ như nhà bà có thể đền nổi".
Thẩm Tiện khẽ nhếch môi, khí chất sắc bén được tích lũy ngày này qua tháng nọ thể hiện ra, bà Lục bị phong thái của Thẩm Tiện dọa sợ, ngay tức khắc không dám tiến lên.
Lâm Thanh Hàn cũng không nghĩ tới Thẩm Tiện sẽ xuất hiện ở đây, ánh mắt không tự giác bị Thẩm Tiện thu hút, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Tiện có bộ dáng như bây giờ, khí chất trên mặt giống như sinh ra đã có, làn váy đen phác họa ra dáng người yểu điệu của cô, Lâm Thanh Hàn trong nhất thời vậy mà không dời được mắt.
Vẫn là Lục Kiến Bạch lên tiếng phá vỡ yên lặng, "Thẩm Tiện, đồ lưu manh mỗi ngày chỉ biết vay tiền như cô cũng dám ở đây mạnh miệng? Nhanh xin lỗi mẹ tôi, đến nỗi quần áo, cô cũng không đền nổi, nể mặt Thanh Hàn tôi tạm tha cho cô".
Thẩm Tiện nghe anh ta nói xong, bị chọc cười, "Bác sĩ Lục thật biết nói, là mẹ anh muốn động tay với vợ tôi, tôi làm vậy là do tự vệ, hơn nữa, Thanh Hàn căn bản không thích anh, mong anh đừng tiếp tục làm phiền em ấy".
"Cô là cái thá gì mà nói, người Thanh Hàn thích là tôi, Thanh Hàn em nói một câu đi".

Lục Kiến Bạch nói xong còn muốn kéo tay Lâm Thanh Hàn, Thẩm Tiện nhanh tay hơn một bước, duỗi tay ôm Lâm Thanh Hàn vào lòng.
"Nói chuyện thì nói, đừng động tay động chân".

Thẩm Tiện lạnh lùng nhìn Lục Kiến Bạch.
Thấy mọi người vây quanh ngày càng nhiều, Lục Kiến Bạch cũng nóng nảy, vươn tay nói với Lâm Thanh Hàn: "Thanh Hàn, mau đi cùng anh".

Lâm Thanh Hàn cũng không đẩy Thẩm Tiện ra, người có mắt nhìn vào hiểu ngay.
"Bác sĩ Lục, tôi nghĩ anh hiểu lầm, vì trước đó anh giúp tôi một ít việc nên tôi mới cùng anh tham gia bữa tiệc tối nay, tôi cũng không biết anh muốn làm gì, tôi không thích anh, cũng rất tò mò sao anh lại nói vậy, sau này chúng ta vẫn nên bảo trì khoảng cách đi".

Lâm Thanh Hàn nói thẳng với Lục Kiến Bạch.
Lục Kiến Bạch bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm, giờ phút này anh ta chỉ cảm thấy nóng rát cả mặt, gấp đến đỏ mắt, chỉ vào Thẩm Tiện nói: "Thẩm Tiện, đều tại cô, Thanh Hàn em đừng tin cô ta, cô ta chính là một kẻ lừa đảo, là một kẻ lừa đảo, em mau đi cùng anh".

Nói xong, muốn kéo Lâm Thanh Hàn đi.
Lúc này Giang Hi đã dẫn bảo vệ đến, ban tổ chức đương nhiên biết khách khứa tham gia buổi tiệc tối nay có những ai, gia thế của Giang Hi không có mấy ai dám đắc tội, ngược lại, công ty nhà Lục Kiến Bạch chỉ là một công ty nhỏ, bọn họ có thể đi vào đây đã không dễ, vậy mà còn dám gây rắc rối ở đâu.
"Hai vị này là bạn của tôi, nhờ mấy anh mời mấy người bệnh tâm thần này đi ra ngoài".

Giang Hi giao phó cho người phụ trách bên cạnh.
"Vâng, thật xin lỗi cô Giang, là chúng tôi không xét duyệt kĩ danh sách tham gia, để bọn họ quấy rầy cô".

Người phụ trách xin lỗi Giang Hi, dặn dò bảo vệ mời cả nhà Lục Kiến Bạch đi ra ngoài.
Cha Lục Kiến Bạch vừa mới đi khắp nơi nịnh bợ thượng lưu nhân sĩ, không nghĩ tới vừa đến đây liền thấy một màn này, đầy mặt tức giận.
Ông ta chỉ là ông chủ của một công ty nhỏ, làm sao biết Giang Hi là ai, chỉ vào Giang Hi nói: "Cô là cái thá gì, dám nói như vậy với vợ con tôi, còn có mấy cậu bảo vệ kia, nhanh tay buông vợ con tôi ra".
"Tôi khuyên mấy cô nhanh chóng xin lỗi vợ con tôi, nếu không chuyện hôm nay không xong với tôi đâu".


Cha Lục Kiến Bạch thấy đối phương là ba cô nhóc không lớn tuổi, cảm thấy hẳn là dễ ức hiếp.
Giang Hi đều sắp bị chọc cười ra tiếng, tuy rằng cô không thích đi công ty nhưng tiệc tùng gì đó cô đi không ít, người trong vòng đều biết cô là thiên kim của tập đoàn Giang thị, ai dám không cho Giang Hi mặt mũi, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám động đến cô.
Lúc này, từ chỗ cách đó không xa, có một giọng nói lười biếng truyền đến, "Sao rồi? Tôi cũng muốn nhìn xem ai dám mắng thiên kim của tập đoàn Giang thị không ra cái thá gì?".
Theo giọng nói dần đến gần, Thẩm Tiện thấy rõ người đi đến, đúng là giám đốc của tập đoàn Mục thị, Mục Tư Vũ.
Cha Lục Kiến Bạch không biết Giang Hi nhưng lại biết Mục Tư Vũ, thiên tài ngành tài chính của thành phố Lâm Hải, người cầm quyền của tập đoàn Mục thị, tuổi còn trẻ nhưng đã dẫn dắt tập đoàn trở nên có tên tuổi trên thương trường quốc tế.
"Mục, Mục tổng? Cô nói cô ấy là con gái Giang tổng?".

Cha Lục Kiến Bạch mặt mũi trắng bệch.
Mục Tư Vũ cười khẽ một tiếng, gật đầu, trừng mắt nhìn người phụ trách nói: "Sao? Loại người này cũng có thể cho vào? Còn không mời ra ngoài".
Mục Tư Vũ nói xong, sáu người bảo vệ chia nhau lôi kéo ba người Lục Kiến Bạch ra ngoài, kéo bọn họ đi được một đoạn còn có thể nghe được cha Lục Kiến Bạch nói xin lỗi.
"Mục tổng, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi thật sự không biết".
Nhưng mà sẽ không ai quan tâm ông ta nói cái gì, xảy ra chuyện ngày hôm nay, sau này, các công ty thông minh đều sẽ không hợp tác với công ty nhà Lục Kiến Bạch, đây không khác gì phong sát công ty nhà bọn họ.
Đã không còn ồn ào, mấy người muốn xem chuyện vui lại thấy Mục Tư Vũ xuất hiện, biết cô không thể chọc nên nhanh chóng giải tán, chỉ còn bốn người Thẩm Tiện tám mắt nhìn nhau.
Mục Tư Vũ dùng ánh mắt đặc biệt không tốt nhìn Thẩm Tiện, "Cô Thẩm đúng không, lại gặp mặt, không nghĩ tới cô có vợ con còn đi cùng Tiểu Hi đến đây".
"Là vợ trước, chị ấy đã ly hôn".

Giang Hi thay Thẩm Tiện giải thích, chẳng qua giải thích hoàn toàn không đúng chỗ, khiến Mục Tư Vũ trừng mắt nhìn Giang Hi một cái, Lâm Thanh Hàn thì vẻ mặt suy tư nhìn Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn nhìn bản thân liền cảm thấy có vẻ không xong rồi, vội vàng giải thích nói: "Cô Mục hiểu lầm, Tiểu Hi biết cô gần đây ở nước ngoài bận rộn nên mới tìm tôi, tôi chỉ giúp Tiểu Hi làm lá chắn thôi, không có gì khác".

Thẩm Tiện nghĩ Mục Tư Vũ hẳn là ghen tị Giang Hi không tìm cô ấy làm bạn lại đi tìm bản thân, hai người đúng là chị em tình thâm, giữa chị em tốt, ghen là đúng.
"Hừ, phải không? Vậy đúng thật là làm phiền cô Thẩm đây".

Mục Tư Vũ nói xong cũng không nhìn Giang Hi một cái mà quay đầu đi.
"Mục tỷ tỷ, chị đợi em nha".

Giang Hi vừa chạy theo Mục Tư Vũ vừa quay đầu nói với Thẩm Tiện: "Chị, em đi trước".
Thẩm Tiện gật đầu nói: "Ờ, em mau đi đi".

Còn không đi chị em tốt của em lại phải ghen tị.
Thẩm Tiện cười với Lâm Thanh Hàn kế bên: "Vậy Thanh Hàn, chúng ta cũng về nhà đi".

Lâm Thanh Hàn cười lạnh một tiếng, nói với Thẩm Tiện: "Sao? Không đi với Tiểu Hi của chị?"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận