Xuyên Thành Thiên Kim Thật Sửa Qua Kịch Bản Sảng Văn
Sau khi bị Đồng Diệc mỉa mai, nam sinh hàng phía trước mặt xám mày tro xoay người sang chỗ khác, tiếp tục hội báo tin tức vào nhóm chat.
Nhưng mà, hắn vừa mới đánh mấy chữ liền nghe được giọng nói lạnh băng của cô Triệu: “Chu Lập, giao điện thoại lên đây.
”
Chu Lập:……
Mệnh hắn hình như phạm sao Thái Tuế rồi.
Tiếng chuông báo kết thúc giờ tự học vang lên, Đồng Diệc ném thẻ cơm lên trên bàn Giang Li, “Bánh rán hành.
”
Giang Li trầm mặc hai giây, hỏi: “Tôi làm chân chạy cho cậu thì có thể trừ tiền hôm qua tôi mượn thẻ cơm của cậu dùng không?”
Đồng Diệc mặt không biểu cảm quay đầu nhìn cô, “Cậu có muốn sửa tên thành Giang Bái Bì không?”
Thấy Giang Li lộ ra biểu tình tiếc nuối, Đồng Diệc sờ sờ mũi, nói: “Cứ tiêu thoải mái đi, sau khi lấy được học bổng trả tôi là được.
”
Giang Li vừa lòng gật đầu, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, “Nếu tôi dùng hết tiền trong thẻ của cậu thì hẳn là sẽ bị nhân viên căn tin ghi nợ à?”
Đồng Diệc bất đắc dĩ nói: “Yên tâm, tôi không có nghèo như cậu nghĩ đâu.
”
Nghe cậu nói như vậy Giang Li mới cảm thấy mỹ mãn mang theo thẻ cơm rời đi.
Nhìn bóng dáng cô yểu điệu thon thả, Đồng Diệc có chút do dự, đến tột cùng là cậu có nên nói với Phong gia bên kia hay không đây, chuyện Giang Li là con gái ruột của Giang gia lưu lạc bên ngoài, Giang Nhược chỉ là hàng giả ấy.
Sau vài phút do dự, Đồng Diệc quyết định tạm thời chưa nói.
Phong gia cùng Giang gia đã sớm không lui tới nữa, vị Phong tam gia đạt được đề cử giải Nobel kia cũng rõ ràng là chán ghét người Giang gia tới cực điểm, cho dù nói cũng không có ý nghĩa gì mấy.
Quan trọng nhất chính là, cô của cậu một tháng trước đã đính hôn với anh họ Phong Dương của Giang Li, kể từ sau đó, hai anh em sinh đôi Phong gia kia ở trước mặt mình có khí thế hẳn, luôn tự cho mình là thân phận trưởng bối.
Nếu Phong gia nhận Giang Li về, vậy Giang Li chẳng phải là cũng cao hơn cậu hẳn một vai vế sao?
Không được, không thể nói được!!!
Dù sao nhóc tham tiền cũng lợi hại như vậy, cho dù không có người Phong gia che chở thì cô cũng không có khả năng dễ dàng bị người ta bắt nạt.
Hơn nữa, cho dù có người bắt nạt cô ấy, cùng lắm thì cậu lại tốn nhiều tâm tư hơn chút vậy, quan tâm cô ấy một chút đúng không?
Sau khi hạ quyết tâm, Đồng Diệc không hề còn gánh nặng tâm lý ghé vào trên bàn nhắm mắt dưỡng thần, thẳng đến khi ngửi thấy mùi bánh rán hành cậu mới chậm rãi mở mắt.
Nhóc tham tiền không chỉ mang về cho cậu bánh rán hành mà còn mua thêm cả sữa đậu nành cho cậu nữa, đúng là rất có lương tâm.
Đồng Diệc vừa ăn bánh rán hành vừa nói chuyện phiếm cùng Giang Li, “Cậu ăn gì ở căn tin thế?”
Giang Li đúng sự thật trả lời: “Bún gạo thịt bò.
”
Đồng Diệc nhịn không được tranh cãi với cô, “Bên trong bún gạo bỏ thêm phèn chua, ăn nhiều sẽ trở nên ngu ngốc đó.
”
Giang Li “Ồ” một tiếng, “Vậy cậu có ăn bún gạo không?”
Đồng Diệc lắc đầu.
Giang Li vẻ mặt kinh ngạc: “Vậy sao cậu vẫn là học sinh học lại thế nhở?”
Đồng Diệc:……
Còn có thể nói chuyện vui vẻ được nữa hay không?
Giang Li hoàn toàn không ý thức được mình đã vạn tiễn xuyên tâm vị sâu ngủ này, sau khi cô đưa thẻ cơm và bánh rán hành cho Đồng Diệc thì tiếp tục giải đề không màng thế sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...