Có thể nói, người hắn ghét nhất đời này chính là Đồng Diệc, kể cả bây giờ Đồng Diệc đã biến thành lưu manh chỉ biết uống rượu đánh nhau, cũng vẫn làm hắn không thể tiêu tan.
Lúc này nghe được Đồng Diệc trào phúng, Giang Châu không muốn thua khí thế, hắn vẻ mặt trào phúng nhìn Đồng Diệc, “Tôi không rõ cậu đang nói cái gì, nhưng kể cả cậu có đi ra ngoài nói bậy thì hẳn cũng sẽ không có ai tin đâu, dù sao thì ai sẽ tin tưởng lời một kẻ lưu manh chứ!”
Đồng Diệc cười khẽ lắc đầu, “Cô ấy căn bản là không muốn dính chút xíu quan hệ gì cùng Giang gia mấy người cả, cho nên tôi sẽ giữ kín như bưng, cậu vừa lòng chứ?”
Sau đó, cậu đi đến bên cạnh Giang Li, “Còn không đi à, ở lại nuôi muỗi chắc?”
Giang Li không chút do dự rời đi cùng Đồng Diệc, Giang Châu nhìn bóng dáng hai người, siết chặt nắm tay.
Trước kia Đồng Diệc là thiên tài trong mắt mọi người, lại đối đối với bất kỳ ai đều khiêm tốn có lễ, hiện tại Đồng Diệc rõ ràng đã chìm sâu vào vũng bùn nhưng vẫn không coi ai ra gì.
Thứ duy nhất không thay đổi chính là: Mặc kệ là thời kỳ nào thì Đồng Diệc đều khiến người ta chán ghét.
#
Từ trong rừng cây nhỏ đi ra, Giang Li định về ký túc xá, lại bị Đồng Diệc gọi lại, “Hai ngày nữa sẽ có kỳ thi thể dục, sau khi thi thể dục sẽ có kỳ thi thử, thi lọt vào top 30 sẽ có học bổng.
”
Giang Li quay đầu nhìn hắn, “Cảm ơn.
”
Đồng Diệc cà lơ phất phơ nói: “Chờ thêm mấy ngày nữa cậu biết về tôi từ trong miệng người khác lại nói cảm ơn cũng không muộn đâu.
”
Giang Li lắc đầu, “Tôi rất ít khi thông qua lời của người khác để đánh giá một người.
”
Lúc vừa xuyên sách đúng là cô sẽ bởi vì nội dung trong đó mà ảnh hưởng tới phán đoán của mình đối với một người.
Nhưng sau khi tiếp xúc với Đồng Diệc, cô đã phát hiện tiểu thuyết kia miêu tả quá mức phiến diện.
Tỷ như Đồng Diệc không hề đáp ứng giao dịch để cô làm bài tập hộ nhưng lại chủ động cùng đưa ra giao dịch kia với nguyên chủ.
Nếu không đoán sai, hẳn là do nguyên chủ bị mọi người trong lớp nhằm vào, cậu ấy nhìn không nổi mới đưa ra giao dịch kia!
Người ở bên ngoài nhìn vào thì Đồng Diệc cũng coi như đang bắt nạt nguyên chủ, dù sao thì cũng không có mấy ai nguyện ý làm bài tập giúp người khác.
Nhưng mà đây không phải là một loại bảo hộ biến tướng sao.
Bởi vì bản thân cô đã đủ mạnh mẽ, căn bản không cần nhờ người bảo hộ, Đồng Diệc cự tuyệt giao dịch cô giúp cậu ấy làm bài tập, nhưng biết cô đang thiếu tiền lại chủ động cho mượn thẻ cơm.
Giang Li không biết Đồng Diệc vì sao phải ngụy trang ra bộ dáng bất cần đời, nhưng từ trước đến nay cô không thích thám thính đời tư của người khác, Đồng Diệc không nói, tất nhiên cô sẽ không chủ động hỏi.
Tựa như Đồng Diệc rõ ràng đã biết cô là con gái ruột của Giang Hoài nhưng cũng không truy vấn vì sao Giang Hoài không nhận cô.
Sau khi tách ra cùng Đồng Diệc, Giang Li liền trở về ký túc xá nữ, đứng ở cửa ký túc xá, cô lấy ra chìa khóa mở cửa, lại phát hiện cửa đã bị người khóa trái từ bên trong, căn bản không thể mở được.
Giang Li duỗi tay gõ cửa, thanh âm từ nhẹ đến mạnh, từ chậm đến nhanh, nhưng người bên trong lại không hề phản ứng.
Trong ký túc xá mấy nữ sinh tránh ở sau cửa, dán lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, lúc tiếng đập cửa dừng lại, bên ngoài cũng không có thanh âm, một nữ sinh mặc áo ngủ sọc màu đỏ nhỏ giọng nói: “Chúng ta nhốt bạn học mới ở bên ngoài như vậy có phải có chút quá đáng rồi không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...