"Hoàng thượng, đây là...!Tình huống gì?"
Sau khi Quân Thanh Yến bình phục cảm xúc, lau khô nước mắt, lệnh ám vệ đem hai khối bài vị giấu đi, liền ôm thi thể thái hậu đi ra khỏi mật thất.
"Thái hậu tự vẫn."
Đương nhiên, câu trả lời này Quân Thanh Yến chỉ có thể nói với tâm phúc, khẳng định không thể công bố như vậy với bên ngoài, bằng không có khả năng mọi người sẽ nghị luận ầm ĩ, cảm thấy hắn bức tử thái hậu.
Tâm phúc đương nhiên có thể nhìn ra thái hậu tự sát, bởi vì lần này hoàng thượng triệu binh chỉ là vì muốn bức thái hậu giao Hổ Phù ra, không định lấy mạng thái hậu, hơn nữa quần áo của thái hậu vẫn rất chỉnh tề, trong mật thất lại chưa từng vang lên tiếng đánh nhau, vết máu khô trên người thái hậu cho thấy thái hậu đã chết ít nhất là từ hai canh giờ trước, bởi vậy có thể thấy cái chết của thái hậu không hề liên quan đến hoàng thượng.
Vì thế hắn đề nghị:
"Vậy thì hoàng thượng có thể công bố với bên ngoài là thái hậu do tái phát bệnh tim nên qua đời."
"Được."
Hốc mắt Quân Thanh Yến đỏ bừng bế thái hậu vào trong tẩm cung, đặt bà lên giường, sau đó lệnh nữ ám vệ thay quần áo thanh tẩy cho thái hậu.
Thái hậu qua đời, cả nước bi thương.
Nhưng ít có người biết, bên trong ngôi mộ đặt cạnh ngôi mộ của Tiên Đế chỉ có mỗi lớp áo bào của thái hậu.
Ngôi mộ thật sự của thái hậu được hoàng đế táng ở bên cạnh ngôi mộ của cha mẹ hắn.
...!
"Cắt."
"Ai nha, cực cực khổ khổ bốn tháng, rốt cuộc cũng đã đóng máy, vất vả vất vả mọi người rồi!"
Sau khi đạo diễn hô "cắt" lần cuối cùng liền cười ha ha cầm loa hô về phía mọi người ở hiện trường, một bên kêu, một bên đưa hồng bao cho Đường Miên Miên.
"Đại cát đại lợi, đại cát đại lợi, tối nay tôi mời toàn đoàn phim ăn cơm, ăn tiệc ăn mừng a!"
Nghe được đạo diễn mời ăn cơm, một đám người đều vui vẻ sung sướng tươi cười, người lúc trước bị độc chết giờ lại quay về diễn vai con trai thái tử và Tiếu Ngưng Sương, nghe được lời nói của đạo diễn còn hơi có chút được đà lấn tới, ồn ào kêu lên:
"Phải ăn mừng ở "Nhà hàng khách sạn Thiết Yến" nha đạo diễn!"
Lưu đạo trừng mắt cười với Phó Hâm một cái, cuối cùng vẫn hào khí trả lời vào loa: "Nể tình kỹ xảo biểu diễn của cậu tiến bộ vượt bậc giúp chúng ta tiết kiệm được không ít tiền hậu kỳ, chuẩn!"
"Yeah!"
Được tin chính xác, Phó Hâm đấm tay* với đạo diễn một cái, sau đó vừa đi về phía phòng thay quần áo, vừa nói với Đường Miên Miên:
*Là nắm đấm của hai người chạm vào nhau ấy, Mel hổng biết dịch thế nào cho phải đây huhuuu
"Miên Miên tỷ, em thật sự không nghĩ đến đấy, trước đây lúc quay được một nửa kịch bản em còn thật sự nghĩ rằng em chỉ diễn mỗi vai thái tử thôi cơ, chị nhìn xem, hiện tại trên mạng internet còn đang chiếu đến đoạn chúng ta sinh ly tử biệt kia kìa, các fans cũng gào khóc thảm thiết, người nào cũng la hét CP Thái tử Ngưng Sương không thể chia ly như thế được."
"Nhưng em không nghĩ đến, chỉ chớp mắt một cái, em liền trở thành con trai của chị, về sau nội dung cốt truyện đoạn này được chiếu ra, CP của chúng ta khẳng định là không ngoi nổi đầu lên nữa ha ha, may mà đoàn phim trả tiền theo tập phim, nếu không em thật sự quá mức thua thiệt."
Phó Hâm thè lưỡi với Đường Miên Miên, ngữ khí mười phần cảm khái.
"Chị cũng không nghĩ đến, chị còn trẻ như vậy mà đã có đứa con trai lớn như em."
Thời điểm tham diễn, kịch bản mới chỉ cho đến hai mươi tập đầu, phần sau bởi vì liên quan đến cải biên, đạo diễn chưa thể chắc chắn xong hết được.
Hơn nữa nghe nói biên kịch còn căn cứ theo phản ứng của người xem để điều chỉnh nội dung cốt truyện cải biên.
Nói cách khác, người xem thích người này, vật này thì có khả năng hậu kì sẽ thêm diễn cho người đó vật đó, nếu người xem không thích thì sẽ trực tiếp cắt bớt cảnh quay.
Dù sao phim truyền hình quan trọng ở tỉ lệ người xem, vì vậy bên cung ứng cũng cần suy xét đến cảm nhận của người xem.
Trong tiểu thuyết trước khi Đường Miên Miên xuyên vào, vốn dĩ kịch bản không hề phát triển theo hướng này, cho nên cô đoán, biên kịch đã thấy đại bộ phận người xem đều thích CP Thái tử Ngưng Sương, cho nên biên kịch mới không hề ngần ngại giết chết nữ chủ, để nữ phụ sống trong thân thể nữ chủ.
Đương nhiên nữ chủ dù có chết sớm cũng coi như có được thanh danh tốt.
Biên kịch càng tuyệt ở chỗ, nam chủ người ta đang ở phía người tốt, nhoáng một cái liền biến người ta thành nam nhân cặn bã.
Đương nhiên biên kịch vẫn cho nam chủ sắm vai 10 năm thâm tình cưng chiều nữ phụ, người xem hậu kỳ hẳn cũng sẽ không cảm thấy hắn quá mức cặn bã, sau khi xem xong phỏng chừng còn nghĩ ra mấy cái linh tinh như "Ông trời trêu ngươi".
Điển hình là đây:
"Hỏi thế gian tình là gì...!Nàng yêu hắn, hắn không yêu nàng; nàng không yêu hắn, hắn lại yêu nàng."
Phó Hâm vừa đi vừa ngẩng đầu một góc 45 độ nhìn lên trên trời, một bộ dáng chuyên gia tình yêu, cảm khái được một nửa lại chuyển chủ đề: "Nói chuyện yêu đương thật quá là phiền phức, chuyên tâm phát triển sự nghiệp không tốt sao?"
Giọng điệu của Phó Hâm nghe có chút ngu xuẩn, Đường Miên Miên nhịn không được cười theo: "Tự nhiên lại bày đặt nói chuyện yêu đương."
Hai người mỗi người tự mở một phòng thay đồ ra, sau khi tiến vào liền đóng cửa.
Đường Miên Miên không biết là, trong một căn phòng khác, Phó Hâm đang điên cuồng đập đầu vào tường, lồng ngực phập phồng lẩm nhẩm:
"Thật vất vả mới có cảm tình với một tiểu tỷ tỷ, còn chưa bắt đầu theo đuổi đâu, thế mà người ta đã trực tiếp biến thành thế hệ cha mẹ rồi, nói nhiều từ "mẫu hậu" như vậy, hảo cảm lung tung gì đó tất cả đều biến thành tình thân.
Biên kịch thật quá độc ác!"
...!
"Đến đến đến, tôi mời mọi người một ly, mấy tháng qua tất cả mọi người đều đã cực khổ rồi.
Vốn dĩ nội dung cốt truyện có chút dày, tôi còn lo lắng quay không kịp, đã chuẩn bị tâm thái mỗi ngày đều phải tăng ca, không nghĩ đến mọi người lại trâu bò như thế, hoàn thành sớm hẳn một tuần."
Lưu đạo tươi cười như hoa, hoàn toàn không thấy dáng vẻ xót tiền mời một bữa cơm xa hoa.
Đối với những người chân chính thích nghệ thuật như hắn mà nói, kiếm tiền tuy có thể làm hắn vui vẻ, nhưng hoàn thành một tác phẩm mà mình rất hài lòng, hắn lại càng cao hứng hơn.
"Lưu đạo cũng cực khổ rồi, chị dâu gọi điện thúc dục suốt, ngày mai có thể yên tâm về nhà chăm sóc chị dâu rồi."
Phó đạo diễn và Lưu đạo là bạn tốt của nhau, nghe được lời nói của Lưu đạo liền bông đùa một câu, trực tiếp đem rượu trong chén uống hết sạch sẽ, hiển nhiên trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ thống khoái.
Tất cả mọi người đều uống theo tỏ ý kính rượu Lưu đạo, nếu không uống rượu thì cũng sẽ dùng đồ uống khác thay vào.
"Cô ấy không có giục đâu, ngược lại là tôi luôn muốn về nhà với vợ và con."
Lưu đạo căn bản chẳng kiêng dè gì người bên ngoài, cực kỳ thản nhiên mà khoe ân ái, thân là đạo diễn, thường xuyên phải đi khắp các nơi quay phim, đứa nhỏ của hắn bây giờ còn đang học cấp 3, vợ hắn muốn ở nhà giám sát chiếu cố đứa nhỏ.
"Sang năm đứa nhỏ nhà tôi thi đại học rồi.
Đến khi nào đứa nhỏ lên đại học, mỗi khi quay phim tôi đều có thể mang cô ấy theo, lại qua vài năm nữa, tôi chỉ quay chụp nhỏ tại thành phố thôi, cô ấy cũng sẽ không cần phải chạy khắp nơi theo tôi nữa."
Khi Lưu đạo nói chuyện về người mình yêu, trong mắt là nỗi nhớ da diết và niềm hạnh phúc vô bờ, miệng càng nói càng thao thao bất tuyệt.
Lúc này Phó Hâm liền "Gào" một tiếng, đi rót cho Lưu đạo một cốc bia:
"Lưu đạo a, thời điểm quay phim ngài đã mắng mắng chửi chửi, tra tấn tôi lắm rồi, bây giờ quay chụp xong hết rồi, ngài lại còn chơi bài khoe ân ái với cẩu độc thân như tôi nữa, làm sao lại có thể ác như vậy a ~ đến đến đến, tôi mời ngài một ly, chúc [Hồng Nhan Loạn] thành công rực rỡ, chúc con trai ngài sang năm thi đại học thuận lợi!"
"Tới!"
Lưu đạo vì quay phim, đã lâu không uống rượu, lần này nếm được ít hương rượu cũng có chút không dừng lại được, lại nói mùa hè nóng bức uống rượu xong liền uống thêm mấy chén bia lạnh, sảng khoái đến tận sâu trong tâm khảm.
Vì thế sau khi uống bia cùng Phó Hâm xong, hắn lại quay sang mời rượu Đường Miên Miên:
"Miên Miên cô thật đúng là bảo bối a, hiện tại mỗi lần tôi nhìn thấy cô diễn kịch liền cảm thán lúc trước không biết ánh mắt của mình tốt đến nhường nào cơ chứ; cô là một cô gái có thiên phú, lại chịu cố gắng, về sau khẳng định sẽ rất có tiền đồ, nào tới nào!"
"Cám ơn Lưu đạo thưởng thức, tới!"
Đường Miên Miên thật tâm cảm tạ ánh mắt của Lưu đạo, càng cảm tạ lúc trước khi Đường gia uy hiếp lui đầu tư bắt đổi người mà Lưu đạo vẫn kiên trì, lúc này Lưu đạo mời rượu, cô đứng lên, mười phần quyết chí uống đến cùng.
"Miên Miên, đến, tôi cũng mời cô một ly, hy vọng về sau còn có cơ hội hợp tác."
Nhà sản xuất cũng vui tươi hớn hở, dù sao bây giờ tỉ lệ người xem [Hồng Nhan Loạn] trên đài Nịnh Mông mỗi một lần phát đều tốt hơn lần trước đó rất nhiều; trước mắt mới đó thôi mà đã tăng qua cả bộ phim cổ trang hot nhất năm ngoái, hơn nữa nhìn xu thế còn vẫn đang dần tăng cao.
Thật ra bộ kịch này đại bộ phận thời gian đều là do nữ chủ diễn, cho nên bộ kịch này có thể thành công, công lao của Đường Miên Miên là phần đầu tiên.
Hơn nữa một mình cô còn diễn hai nhân vật cùng một lúc, diễn cũng rất tốt, trước đó hắn từng có bao nhiêu lo lắng Đường Miên Miên không diễn nổi, bây giờ liền có bấy nhiêu kinh diễm.
Chén rượu này, cũng xem như lời xin lỗi về việc hắn từng nghi ngờ Đường Miên Miên, một câu "Về sau hợp tác" chính là sự khẳng định tuyệt đối với Đường Miên Miên.
"Khẳng định có cơ hội."
Đường Miên Miên lại đứng lên, cạn một chén với nhà sản xuất, mười phần nể tình.
Không khí dậy lên, tất cả mọi người đều cao hứng, Đường Miên Miên cũng uống theo không biết bao nhiêu ly, chờ đến lúc tan cuộc, Đường Miên Miên cảm giác như mình đã mềm cả người, đã không thể đi nổi nữa.
Chẳng qua rõ ràng cô đã say rồi mà hai má một chút cũng chưa đỏ, người trông không hề có vẻ gì là đang say rượu, mọi người đều khen cô tửu lượng tốt, lúc rời đi còn khen cô không ngớt.
"Miên Miên tỷ, cần em đưa chị về cùng không?"
Phó Hâm cũng chuẩn bị đi, người đại diện của hắn đã lái xe đến bên ngoài khách sạn "Thiết Yến", chẳng qua nghĩ hai người đi ra từ trong một cái khách sạn, Phó Hâm cảm thấy coi như đấy là thù lao hắn nên nhận được khi tiện đường đưa Đường Miên Miên về.
Người này tốt xấu gì cũng đã diễn qua vai vợ và vai mẹ của hắn rồi, cười khóc.
"Lệ Lệ tỷ sẽ nhanh đến thôi, chị chờ chị ấy."
Giọng điệu nói chuyện của Đường Miên Miên nghe rất bình thường, ngoại trừ tốc độ nói chuyện có chút chậm thì nhìn không ra có gì khác thường, Phó Hâm nghĩ bảo an ở Thiết Yến rất tốt, Đường Miên Miên ở chỗ này chờ người hẳn sẽ không gặp phải vấn đề gì, vì thế phất phất tay hẹn gặp lại với cô.
Dù sao hai người không tính toán sẽ xào CP, vì vậy hai người có thể tránh được bao nhiêu hiềm nghi liền tránh đi, đỡ tốn tiền tài và nhân lực phải bỏ ra để làm sáng tỏ với công chúng.
Nhưng mà không biết như thế nào, xe của Hoắc Lệ Lệ lại trùng hợp bị hỏng trên đường tới khách sạn.
"Miên Miên, xe của chị tự nhiên bị trục trặc không thể hoạt động, để chị gọi xe taxi đến đón em, em cố đợi chị một chút."
"Dạ."
Đường Miên Miên trả lời rất nhu thuận, Hoắc Lệ Lệ nghe xong cũng không cảm thấy là cô đang say rượu.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Miên Miên cảm thấy bụng mình có chút không thoải mái, vì thế cố gắng cử động thân thể nhũn như một vũng nước rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía toilet.
Đầu óc có chút mơ hồ, tri giác cũng có chút trì độn, cho nên giờ phút này Đường Miên Miên hoàn toàn không hề nghĩ đến, bởi vì uống bia lạnh kích thích, 'dì cả' của cô đến rồi.
Đến khi Đường Miên Miên ngồi ở trên bồn cầu, đi WC xong, ánh mắt nhìn thấy màu sắc ở trên giấy vệ sinh, trong lúc nhất thời cô còn chưa phản ứng kịp.
Một hồi lâu đồng tử tập trung, trí não quay về, cô mới nghĩ đến một vấn đề:
"Không xong, không có băng vệ sinh."
Đường Miên Miên từ tốn thong thả lẩm bẩm một câu, sau đó ngồi ở trên bồn cầu ngẩn người, cố gắng tính toán xem trước khi Hoắc Lệ Lệ đến, đùi và mông cô có thể vì ngồi trên bồn cầu lâu quá mà bầm tím không.
"Đinh đinh đinh đông đông đông."
Trong đầu Đường Miên Miên chỉ còn mỗi suy nghĩ kia, lúc này điện thoại đặt ở trên giá để đồ vang lên.
Điện thoại là lúc Đường Miên Miên mới vào cửa thuận tay để đó.
"Trên đường đến, mang giúp em một cái băng vệ sinh."
Lúc này, đầu óc của Đường Miên Miên xoay chuyển chậm chạp hơn bình thường rất nhiều, sau khi nghe được tiếng điện thoại vang lên, cô liền vươn tay về phía giá để đồ, bấm nghe điện thoại sau đó lập tức cất lời về việc mình đang đắn đo, bởi vì ở trong ý thức của cô, lúc này Sầm Cầm sẽ không điện thoại lại đây, chỉ có Hoắc Lệ Lệ liên hệ với cô.
"Em ở yên tại chỗ đó chờ tôi, tôi...!Đi mua cho em."
Trong ống nghe di động truyền đến thanh âm quen thuộc, đầu óc Đường Miên Miên chuyển chuyển, mất một lúc mới nghĩ ra đây là thanh âm của Sở Trăn.
Thật ra nếu đang ở trạng thái bình thương, Đường Miên Miên phỏng chừng sẽ xấu hổ, ngượng ngùng, sau đó uyển cự tuyệt Sở Trăn, kiên quyết đợi đến khi Hoắc Lệ Lệ tới cứu viện, nhưng mà lúc này, Đường Miên Miên đang trong trạng thái đầu váng mắt hoa, vì vậy liền nhu thuận lên tiếng:
"Được."
Cúp điện thoại xong, đầu óc Đường Miên Miên lại chuyển chuyển, trì độn thì thào: "Ơ, sao lúc này Sở Trăn lại ở B Thị?"
...!
Ở đầu bên kia điện thoại, sau khi Sở Trăn biết được hôm nay đoàn phim chính thức đóng máy, bởi vì đã lâu không gặp Đường Miên Miên, tứ chi cả người hắn đều ngứa ngáy, sau khi tan tầm vừa lúc không có cuộc họp nào quá mức quan trọng, đầu hắn nóng lên, lý trí còn chưa phản ứng kịp, thân thể đã lái xe chạy về phía B thị.
Trên nửa đường, sau khi lý trí trở về, hắn lại an ủi chính mình, dù sao cũng đã xuất phát rồi, thuận tiện đi nhìn Đường Miên Miên cũng được mà, ngày mai còn có thể tiện đường chở người ta về nhà.
Đi đến B thị rồi, không cần cố ý tìm tòi đã có thể nhìn thấy trên weibo [Hồng Nhan Loạn] đăng ảnh tổ chức ăn uống.
Sau khi nhìn thấy người ta tụ tập ở địa bàn nhà mình, Sở Trăn lập tức lái xe đi đến "Thiết Yến".
Đợi một hồi lâu, thấy Lưu đạo, phó đạo diễn, sản xuất, Phó Hâm, rồi các loại diễn viên dồn dập đi ra, chậm chạp không thấy Đường Miên Miên, hắn rốt cuộc nhịn không được điện thoại cho cô.
Không nghĩ đến, trong điện thoại Đường Miên Miên lại đưa ra loại yêu cầu này với hắn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...