Đương nhiên Đường Miên Miên chủ yếu vẫn là cảm thấy mấy người ghi hình này vừa không được ăn vừa phải nhìn bọn cô ăn thì, có chút vô nhân đạo... Nếu có năng lực, cô cũng không ngại thoáng cho người ta chút thiện ý.
Người ghi hình quả thật siêu cảm động.
Bôn ba vất vả khiêng máy quay đi theo sau khách quý, khách quý còn có thể uống nước cho bớt khát, nhưng bọn họ thật sự là miệng đắng lưỡi khô đến không chịu được, hơn nữa trong quá trình công tác bọn họ cũng chỉ có thể thừa dịp khách quý nghỉ ngơi thì bọn họ mới có thể được nghỉ ké một chút.
Ngay tại thời khắc thân thể mệt nhọc miệng lưỡi tưởng chừng như sẽ bốc hơi, khách quý thế mà lại làm cho bọn hắn một phần cơm tối!
Nhìn xem cái canh cá rau dại này thơm nồng biết bao, khói bốc lên hôi hổi, trái tim người ghi hình cũng theo đó mà nóng lên không ít.
Nhất định phải quay bọn họ thật đẹp mắt! Nhất định luôn!
Lại nói giá trị nhan sắc của hai người này quả đúng là 360 độ không góc chết, không có khoảnh khắc nào là không đẹp.
"Đường Miên này cũng quá lợi hại đi mà, đây là người mới do công ty đề cử sao? Phỏng chừng thật sự sẽ nổi tiếng."
"Có phải cô ấy đã luyện qua võ công hay không, chiêu thức kia, giống y hệt như hiệu ứng trên TV ý."
"Tiện nghi cho Phương Mẫn Diệp, nếu không có Đường Miên chắc hẳn phải ăn không ít đau khổ."
"Oa, canh cá kia nhìn có vẻ thơm quá, làm sao bây giờ, tôi có chút ăn không vô mì tôm."
...
Đạo diễn vẫn luôn theo dõi ở phía sau, màn ảnh của sáu vị khách quý đều lớn như nhau, trợ lý, nhân viên và các đội cứu hộ cũng cùng nhau quan sát màn ảnh, tùy thời chuẩn bị làm nhiệm vụ.
Khi bọn họ thông qua màn hình theo dõi nhìn đến động tác của Đường Miên Miên, mỗi một người đều thán lên rằng khó có thể tưởng tượng được.
Nhất là ở màn ảnh cách vách, rõ ràng Thôi Lượng và Tương Vũ Lam cũng đi ngang qua một bụi khoai tây dại mà họ hoàn toàn chẳng phát hiện ra điều gì, chỉ đoán đấy là cỏ dại, thảm hơn nữa là bọn họ chỉ dám ăn có nửa bao bánh quy, cố gắng che cái bụng đói khát, nói nếu để đến ngày mai thì chắc đạo diễn cũng nhịn không được bi thương thay cho bọn họ.
"Đến thời điểm cắt ghép biên tập nhất định phải lồng nhạc buồn cùng với dòng chữ không nhìn thấy khoai tây vào nhá, để khi họ ngồi xem lại còn cảm thấy giở khóc giở cười."
Sau một giây bi thương, đạo diễn lại ôm bụng cười cười ha hả, mười phần chuyên nghiệp phân phó bộ phận biên tập cắt ghép.
...
Nhưng mà Thôi Lượng và Tương Vũ Lam lúc này lại chẳng biết bọn họ đã đi qua đám khoai tây dại, nhìn sắc trời dần tối, hai người liền tìm một bãi đất trống không có nhiều cỏ dại rồi đưa đưa thẻ đổi đồ ra, chờ nhân viên công tác nhận được tin tức đưa lều trại đến cho bọn họ, bọn họ phối hợp thật tốt với nhau rồi trực tiếp chui vào bên trong lều trại, mỗi người một góc, ngồi nói chuyện phiếm.
Tương Vũ Lam: "Tổ tiết mục hẳn là đã cho thanh tra hòn đảo nhỏ này rồi nhỉ, ban đêm chắc cũng không có dã thú đâu ha?"
Thôi Lượng: "Đó là đương nhiên, nhân viên công tác của tổ tiết mục chắc cũng đang quan sát ở gần đây thôi, bọn họ sẽ không để cho khách quý gặp chuyện gì không may đâu."
Tương Vũ Lam: "Bụng rất đói, cũng không biết hai tổ kia có tìm thấy cái gì ăn không? Tiết mục này thật sự rất tra tấn người mà."
Thôi Lượng: "Bọn họ nào có tìm được dễ dàng như vậy, cô xem chúng ta đi tìm kiếm hơn hai tiếng mà một chút đồ ăn cũng không có? Coi như bọn họ có tìm được nước ngọt, cũng chỉ đủ để đệm bụng mà thôi, tổ Đường Miên kia nói không chừng còn có thể nấu nước uống, còn tổ Phi Ngư phỏng chừng ngay cả chúng ta cũng không bằng, dù sao cô nghĩ xem, nước tự nhiên kiểu gì chẳng có vi khuẩn, không nấu mà trực tiếp uống thì tóm lại cũng không tốt cho lắm..."
Tương Vũ Lam: "Trước kia tôi còn nhìn thấy có khách quý làm lưới đánh cá, bắt cá ăn cơ!"
Đại khái là nghĩ đến mùi cá, Tương Vũ Lam nhịn không được nuốt nước miếng một cái, cơn khát như giảm bớt đôi chút, nhưng bụng lại càng đói hơn.
Thôi Lượng lại ra sức động viên:"Cô cho rằng ai cũng biết làm lưới đánh cá, bắt cá, mổ cá, nướng cá hả? Dù sao tôi sẽ không... Võ Bân và Xa Đan Đồng thì không chắc, nhưng quý công tử Phương Mẫn Diệp kia sẽ là dáng vẻ như vậy hay sao?"
Tương Vũ Lam nghĩ ngợi, lắc đầu: "Quả thật không giống."
Thôi Lượng lập tức cười đến đắc ý: "Cho nên chung quy lại, tổ hợp Đường Viên không chịu chuẩn bị đồ ăn sẵn nên chắc bây giờ đói không chịu được rồi, tổ hợp Phi Ngư thì lại không có lều trại, chắc đêm nay sẽ làm mồi cho muỗi mất, nói không chừng trong ba tổ khách quý, chúng ta vẫn là tổ tốt nhất."
...
Đạo diễn theo dõi màn ảnh nghe phát ngôn bừa bãi của Thôi Lượng, liền theo bản năng nhìn về phía màn ảnh tổ hợp Đường Viên đang vây quanh đống lửa ăn uống ngắm sao, ai ai cũng đều mang bộ dáng thích ý, lại liếc đến tổ hợp Phi Ngư đang tươi cười vì mới tìm được quả dại, hắn nhịn không được bưng kín bụng cười.
"Thời điểm cắt nối biên tập nhớ chèn hình ảnh so sánh hoàn cảnh vào sau câu nói này của Thôi Lượng, rồi nhớ phóng đại tướng cười ngây ngô đắc ý của hắn lên, hiểu không?"
"Được đạo diễn."
Dưới màn ảnh trực tiếp tổng quát, những con người tinh ý giống như đạo diễn không phải không có, cho nên sau khi đạo diễn ôm bụng cười to, phần bình luận trực tiếp lại bắt đầu bay:
[Ôi mẹ ơi, nhóm Thôi Lượng là tốt nhất, ha ha ha.]
[Không thể trách bọn họ, nếu không phải nhóm Đường Miên tìm được khoai tây, tôi cũng không biết khoai tây dại là gì!]
[Chồng tôi còn chưa được phát huy khả năng sinh tồn một lần nào luôn, tổ hợp Đường Viên cũng chẳng cần chồng tôi luôn kìa, một mình Miên Miên đã có thể thu phục hết thảy!]
[Sáng ca quả thực là một nguồn suối pha chuyện cười của tôi.]
...
"Miên Miên."
"Ơi?"
Ăn uống no đủ xong, Đường Miên Miên cùng Phương Mẫn Diệp vây quanh đống lửa ngắm sao, Phương Mẫn Diệp sợ cô nhàm chán liền tìm các loại tin đồn thú vị chia sẻ cho cô.
Đương nhiên, Phương Mẫn Diệp cũng bất tri bất giác giới thiệu chính bản thân hắn, làm cho Đường Miên Miên có thể có sự hiểu biết sâu hơn đối với hắn.
Nhìn Đường Miên Miên ngẫu nhiên sẽ quay đầu lại cười nhẹ với hắn, ảnh lửa trong mắt Phương Mẫn Diệp dường như còn muốn nhảy lên lóng lánh hơn so với đống lửa trước mắt.
Thời gian bất tri bất giác qua trôi qua một hai giờ, đống cành khô lớn Phương Mẫn Diệp nhặt được cũng bị đốt gần hết, chẳng còn lại bao nhiêu.
Nhìn Đường Miên Miên sau khi bị vầng ánh lửa vàng nhuộm lên khiến cho đường cong khuôn mặt cô càng thêm dịu dàng, lại nghe âm điệu thanh mỏng phát ra từ khuôn miệng cô, trong lòng Phương Mẫn Diệp như là vừa có một con thỏ nhỏ nhảy vào, không đầu không đuôi nghịch loạn trong trái tim hắn, khiến cho hô hấp hắn đều sắp ngưng trệ.
"Sắc trời đã tối, chúng ta nghỉ ngơi đi?"
Thời điểm Phương Mẫn Diệp nói ra những lời này, đột nhiên hắn lại cảm giác những lời này như thế nào lại nghe giống như là tân lang nói với tân nương vào đêm động phòng hoa chúc, trong lúc nhất thời, hai bên tai hắn đều đỏ bừng hẳn lên.
Nhất là nghĩ đến kế tiếp hai người sẽ cùng nhau ngủ chung trong một lều trại, cùng một đêm.
Cho dù hai người không phát sinh chuyện gì, trong một đêm, chung một gian, tình huống như vậy cũng đủ để khiến cho máu nóng thiếu niên trong người Phương Mẫn Diệp đều xao động rực lửa.
May mà bóng đêm thấp thoáng hạ xuống, ảnh lửa không có làm bại lộ ra sự khẩn trương thấp thỏm cùng với cảm giác hưng phấn của hắn.
Bởi vì lời nói của Phương Mẫn Diệp, dưới màn hình trực tiếp của hắn đang là một đám fans điên cuồng:
[Chồng tôi muốn cùng đi ngủ với nữ nhân khác kìa, thật ghen tỵ a a a!]
[Đường Miên cô mau buông nam nhân kia ra để cho tôi tới!]
[Đường Miên thật đúng là nữ nhân hạnh phúc nhất toàn vũ trụ, đời trước hẳn là cứu vớt cả hệ ngân hà đi?]
[Không cho, tôi không đồng ý, ô ô ô...]
[Mặc dù biết hai người không có cái gì với nhau, nhưng tôi vẫn không thể khống chế được cảm xúc trào lên trong cơ thể, chắc tôi khóc cả đêm mất ô ô ô...]
Thời điểm fans bạn gái quỷ khóc lang hào*, phản ứng của fans mẹ cùng fans CP lại hoàn toàn không giống.
*Quỷ khóc lang hào: Khiến cả quỷ khóc sói gào.
[Con trai lớn rồi, con trai bắt đầu muốn có vợ rồi... Người con dâu này lão nương... Còn cảm thấy rất được.]
[Ta đập CP, ta muốn được phát đường! Dứt khoát kết hôn tại chỗ đi!]
[Theo đôi mắt to theo đuổi thần tượng hơn một nghìn ngày, tôi phát hiện, thần tượng nhà tôi có vẻ như có chút xấu hổ a...Anh mau nói cho chúng tôi biết anh có động lòng hay không? Hắc hắc hắc]
[Thần tiên tỷ tỷ và thần tiên ca ca muốn ngủ cùng nhau, mọi người mau quỳ xuống thỉnh an!]
...
"Anh đi ngủ đi, tôi ngủ ở bên ngoài là được rồi."
Thời điểm Đường Miên Miên nghe lời đề nghị của Phương Mẫn Diệp, cô lại tươi cười lễ phép cự tuyệt.
Cô không có thói quen ngủ cùng một phòng với người xa lạ, vạn nhất nửa đêm Phương Mẫn Diệp có động tĩnh muốn đi WC, cô lại tưởng hắn là tang thi rồi trực tiếp đánh chết hắn thì có vẻ không tốt cho lắm.
"Bên ngoài ngủ như thế nào được? Nếu cô để ý việc ngủ cùng tôi thì để tôi đi gác đêm, cô vào lều trại ngủ."
Phương Mẫn Diệp có tư tình riêng với con gái nhà người ta cho nên hắn làm sao có thể để bản thân thoải mái ngủ trong lều trại còn người ta lại phải ngủ ngoài trời được... Cho dù khi bị cự tuyệt trong lòng có chút thất lạc, nhưng hắn vẫn tình nguyện hy sinh thân mình bảo hộ cô.
"Trên người tôi đã có thảo dược, rắn rết sẽ không tới gần đâu, nếu anh ngủ bên ngoài, cẩn thận ngày mai hủy dung đấy...!"
Đường Miên Miên nghe được ý tốt của Phương Mẫn Diệp, ý cười trong mắt sâu thêm chút, cô còn có tâm tình trêu đùa với hắn.
"Tôi không sợ."
Phương Mẫn Diệp bỗng nhiên đứng lên, trong ánh mắt hắn nhìn về phía Đường Miên Miên dường như mang theo sự nghiêm túc cố chấp, phảng phất như hắn đang nói "Chỉ cần là vì cô, ăn chút khổ không coi là gì".
Đường Miên Miên bị ánh mắt hắn tấn công đến, trong lòng chấn động. Cô bỗng dưng cảm thấy từ chỗ sâu trong ánh mắt của Phương Mẫn Diệp giống như đang ẩn chứa một tia tình ý tả không rõ được.
Bọn họ mới ở chung với nhau một ngày, chung quy lại cũng chỉ là người xa lạ hơi quen thuộc mà thôi, hẳn là cô đã suy nghĩ nhiều.
Đường Miên Miên ném suy nghĩ vớ vẩn trong đầu ra, không đợi Phương Mẫn Diệp nói tiếp, cô liền đi vài bước đến bên bờ suối, kéo một cành khô cao qua đầu xuống, ngắm chuẩn hướng tới cây đại thụ ở bên cạnh.
Sau đó đưa tay kéo mạnh xuống, lấy đà bay lên, thời điểm bay lên, chân phải cô chống vào thân cây nhẹ nhàng mượn lực, sau đó cả người tựa như một con chim nhỏ, vững vàng ngồi xuống trên cành cây đại thụ bên cạnh.
"Tôi ngủ trên cây, anh vào lều trại đi, quyết định tôi đã đưa ra thì sẽ không thay đổi."
Sợ Phương Mẫn Diệp còn muốn tiếp tục khuyên bảo, Đường Miên Miên dứt khoát ngửa thân thể ra sau, dựa lưng vào cành khô, hai tay vắt sau đầu rồi hai mắt nhắm nghiền.
Fans xem trực tiếp im lặng một hồi lâu, rồi bỗng nhiên cả lũ điên cuồng kêu gào:
[Chỉ trách tôi quá không văn hóa, một câu mẹ nó văng khắp thiên hạ.]
[Miên Miên đây là học tuyệt thế võ công đúng không đúng không, ngài còn thu đồ đệ chứ?!]
[Tiểu tỷ tỷ cứ như vậy mà lẳng lặng ngủ dưới ánh sao hả, nếu em là vương tử, đang trong rừng sâu mà nhìn thấy chị thì khẳng định sẽ cho rằng chị là tiên nữ hạ phàm.]
[Bức tranh mỹ nhân yên lặng này làm tay của tôi ngứa muốn chết, nửa đêm ngủ không được, vậy đành đi sáng tác thôi, you are my muse*]
*You are my muse: Em là nàng thơ của anh.
[Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, người phàm tuyệt đối không xứng với, Diệp Diệp, anh mau lui ra đi.]
[Tôi muốn làm fans của cô ấy, làm fans của cô ấy, làm fans của cô ấy...]
...
Phương Mẫn Diệp không nghe được tiếng la ầm ỹ của các fans trong phần bình luận, sau một phút đứng bên cạnh đống lửa lẳng lặng đưa mắt nhìn Đường Miên Miên, hắn rốt cuộc cũng chịu thỏa hiệp, bước vào lều trại hai người đã đặt trước.
Còn đang phát trực tiếp, nếu cứ nhìn chăm chú cô như thế, có khả năng sẽ tăng thêm phiền phức cho cô.
Ngày hôm sau Phương Mẫn Diệp vừa tỉnh dậy đi ra lều trại, liền phát hiện Đường Miên Miên đã sớm rời giường, cô đã nấu xong nước sôi với khoai tây.
"Anh đã dậy rồi à, chờ anh rửa mặt ăn chút điểm tâm xong, nước cũng vừa nguội, ngày hôm nay chúng ta còn có nhiệm vụ trong người, cần phải nắm chặt thời gian."
"Được."
Thời điểm Phương Mẫn Diệp rửa mặt, tổ ghi hình cũng bắt đầu công tác ghi hình, đem máy quay phim đưa cho người ghi hình ngày hôm qua đi cùng bọn họ.
Người ghi hình là đã ăn xong bữa sáng mới tới đây, khoai tây của bọn Đường Miên Miên không còn lại nhiều, do vậy cô cũng không chia phần cho người ta nữa.
Hơn mười phút sau, có nhân viên công tác đến dọn lều trại đi, bọn Đường Miên Miên cũng ăn điểm tâm xong, bắt đầu hành trình một ngày thám hiểm mới.
Giữa trưa Đường Miên Miên không có tìm được khoai tây, nhưng may mà dòng suối nhỏ kia được chảy ra từ trung tâm đảo nhỏ, hơn nữa cá ở đoạn trung nguồn còn muốn màu mỡ hơn ở đoạn hạ nguồn, cho nên Đường Miên Miên không nói hai lời hai tay liền khởi động công việc bắt cá.
Người quay phim thấy sau khi Đường Miên Miên bắt được hai con cá đã lên bờ rồi mà lại tiếp tục cầm nhánh cây tựa hồ như còn muốn xuống nước nữa, nhịn không được lên tiếng ngăn trở cô,
"Chúng tôi đã được chuẩn bị bánh quy riêng, hai người chỉ cần chuẩn bị phần ăn đủ cho hai người là được rồi."
Tối qua sau khi trở về, đạo diễn đã nghiêm khắc giáo dục bọn họ, bảo bọn họ phải cự tuyệt ý tốt của khách quý, trong mắt toàn là sự ghen tị trần trụi. Dù sao vì sự công bằng, tổ đạo diễn đã quy định nhân viên công tác và người ghi hình trong lúc làm việc chỉ được ăn bánh quy hoặc là mỳ tôm.
Mà hai người bọn họ, ngày hôm qua chẳng những được ăn khoai tây nướng thơm ngào ngạt, còn được uống canh cá thơm mười phần do mỹ nữ tự tay nấu.
Hai người ghi hình nghĩ, đạo diễn nhất định là vì không được như bọn họ, cho nên liền dựa vào chức vị của ổng để ra lệnh cho bọn hắn.
Trong lòng ủy khuất, nhưng lời nói của lãnh đạo lại không thể cãi lời.
Cho nên khi nhiếp ảnh gia nhìn cá trích màu mỡ rõ ràng nước bọt trong miệng hắn cũng không khỏi tự chủ được mà phân bố, nhưng trên mặt lại vẫn là chững chạc đàng hoàng, cự tuyệt sức mạnh của mỹ thực.
Đường Miên Miên cũng không miễn cưỡng bọn họ, nghe vậy trực tiếp quay đầu cầm mã tấu bắt đầu sơ chế cá.
Trong màn ảnh, Đường Miên Miên cầm đao lưu loát lột bỏ nội tạng cá, sau đó rửa sạch, để lên trên một tảng đá sạch sẽ rộng lớn.
Tiếp, cô lại từ trong ba lô lấy ớt dại ngày hôm qua chưa dùng hết ra, vẽ loạn trên người cá để ướp gia vị.
Chờ Phương Mẫn Diệp nhặt củi lửa về, Đường Miên Miên lại đi chém đại một đoạn cây trúc, chẳng qua lần này chỉ gọt một cái ống trúc, mặt khác đều chẻ thành mảnh nẹp cá lại để nướng.
Cá nướng đương nhiên cũng có thể không cần lột vảy, nhưng dưới tình huống điều kiện cho phép, Đường Miên Miên vẫn là vui mừng vì cá có mùi vị.
Gọt mảnh trúc nẹp cá xong, Đường Miên Miên lại dùng cỏ dại mảnh dài làm dây thừng đem hai đầu mảnh trúc cố định lại, sau đó bắt đầu nhóm lửa nướng cá.
Ngọn lửa đỏ vàng thỉnh thoảng liếm qua màu xanh sẫm của mảnh trúc, chỉ nhiêu đó liền biết cái mảnh trúc đang bao vây lấy là thịt cá ngon lành, trông mảnh trúc tham lam lại khát vọng.
Trong lúc đó, Đường Miên Miên thuần thục xoay đều hai miếng cá nướng song song, khiến cho nó được nóng thật đều.
Chỉ thoáng chốc, Phương Mẫn Diệp liền nghe được tiếng ngọn lửa rung động bùm bùm, mảnh trúc phát ra tiếng tà lạch lạch nhỏ li ti.
Hình như là thanh âm mảnh trúc bị hơi nước bốc hơi lên, hoặc như là đôi cá màu mỡ dầu bên trong mảnh trúc chịu không nổi sự nóng bỏng cực độ cho nên đành tự phát ra làn điệu sôi trào.
Kèm theo những thanh âm đó, từng trận hương cá nướng thanh mát truyền ra, thẳng tắp chui vào chóp mũi Phương Mẫn Diệp, khiến bụng hắn vốn dĩ không đói khát như vậy bỗng nhiên lại cảm thấy một trận khát vọng muốn ăn cực độ.
"Thơm quá đi!"
Phương Mẫn Diệp nhịn không được thở dài lên tiếng, thuận tiện đem nước bọt khoang miệng phân bố ra dư nuốt lại vào trong cổ họng, nhưng mà chóp mũi lại nhịn không được ra sức hít ngửi, tựa hồ như chỉ gần ngửi mùi hương thanh thanh của miếng cá kẹp trong mảnh trúc là có thể giảm bớt sự đói khát của chính mình.
Đường Miên Miên thấy vậy, cầm ra chiếc đũa trúc mà ngày hôm qua không vứt đi chọc chọc khe hở mảnh trúc, cảm giác thịt cá bên trong đủ mềm, cô hướng Phương Mẫn Diệp cười nói:
"Đem ống trúc bên cạnh qua đây, có thể ăn rồi."
"Được luôn!"
Phương Mẫn Diệp hoan hô một tiếng, động tác nhanh chóng chạy đi cầm bát đũa trúc lại đây.
Lúc hắn trở về, Đường Miên Miên đã mở hai mảnh trúc kẹp cá và dây buộc của nó ra, cô chỉ nhẹ nhàng vén lên một chút, bữa ăn sau mảnh trúc đã bay lên một cổ hương thơm ngào ngạt theo hơi nóng tỏa ra ngoài, người ghi hình cách đó một mét ngửi được mùi hương này, nội tâm khổ bức hò hét:
Bọn họ một chút cũng không muốn ăn bánh quy khô cằn, bọn họ muốn ăn cá nướng!
Nhưng mà Phương Mẫn Diệp căn bản không để ý đến cảm thụ của bọn họ, sau khi Đường Miên Miên chia cho hắn một con cá sau trong đó xong, hắn chẳng những cầm đũa vung đũa ngấu nghiến, còn nhất định muốn vừa ăn vừa bình luận:
"Miên Miên, cá nướng của cô thật là tuyệt! Cảm giác thơm, mềm lại nhẵn đang nhấm nuốt khoang miệng tôi, nguyên liệu tẩm ướp chua cay ngọt vừa đủ, lại đi theo thịt cá vào trong đầu lưỡi làm nhấp nhô kích thích vị giác khoang miệng hoạt động, khiến khẩu vị người ta lập tức mở rộng ra, một ngụm đi xuống, miệng đầy thanh hương, làm cho tôi chỉ hận không thể đem đầu lưỡi cũng nuốt vào bụng với cá!"
Tác giả có lời muốn nói:
Người ghi hình: Van cầu ngươi đừng nói nữa có được không!
Fans trực tiếp: Rất đói, thức ăn ngoài tôi đặt như thế nào còn chưa tới nữa?!
Đám người tổ đạo diễn: Mẹ nó, hai người này đang đến tham gia khiêu chiến hoang dã hay là đang đi cắm trại nghỉ phép vậy?+
_27/3/21_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...