Tối đến, Tần Tranh nằm trên giường tre tiếp tục giở cuốn “Nông kinh” ra đọc, nghĩ đến việc ngày mai Sở Thừa Tắc sẽ đi trắc địa dọc Nguyên Giang với mình, cô cảm thấy cần nói thêm với y những kế hoạch của mình về nông nghiệp ở Thanh Châu.
Sở Thừa Tắc ngồi bên bàn lật xem những bản tấu chiều nay vừa mang đến, Tần Tranh bèn cầm cuốn sách nông nghiệp qua đó, ngồi xuống tấm đệm bên chân y, trải cuốn sách lên đầu gối y, chống cằm nhìn.
“Sao thế?” Sở Thừa Tắc khẽ cụp mắt.
“Kể cho chàng nghe kế hoạch của thiếp.” Tần Tranh cười hì hì, bảo.
Rất ít khi cô cười híp mắt như vậy, có thể thấy là đang rất vui.
Sở Thừa Tắc nhìn mà ngẩn người.
Y ngồi trên chiếc sạp thấp, cô ngồi trên đệm, thấp hơn y một khúc.
Từ góc của y, khuỷu tay Tần Tranh chống lên sạp, bàn tay thì ôm mặt, khóe môi cong cong, hệt như một chú mèo con đang thích chí hưởng thụ khi nằm trong lãnh địa của mình.
Đột nhiên rất muốn xoa đầu cô.
Mà y cũng đưa tay ra xoa thật.
Năm ngón tay xuyên qua lớp tóc dày, không chịu lấy ra.
“Nàng nói đi.”
Tần Tranh chỉ vào hình vẽ guồng nước trong sách: “Những guồng nước bằng tre thế này chỉ có thể làm ở những vùng có dòng nước chảy qua, còn những xóm làng ở xa nguồn nước, hoa màu trong đất không thể được tưới tiêu.
Thiếp muốn đào một con kênh ngầm ở những nơi này, rồi dùng xe đạp nước để dẫn nước vào ruộng.”
Ở hiện đại, mô hình guồng nước này có thể được nhìn thấy ở những điểm du lịch dựng kiểu phục cổ, khá giống một vòng đu quay nho nhỏ.
Khi nước chảy xiết, có thể lợi dụng sức nước để chuyển động.
Khi nước không đủ để đẩy bánh xe, có thể dựa vào sức người hoặc gia súc kéo.
Còn xe đạp nước mà Tần Tranh nói chính là công cụ bơm nước mà cô đã nhìn thấy dân làng dùng khi đích thân đến xem xét ở những vùng bị lũ lụt ven sông.
Tuy làm bằng gỗ, phải dựa vào sức người đạp mới có thể dẫn nước về nhưng đây chính là máy bơm nước phiên bản cổ đại.
Muốn cho nhiều ruộng đất hoa màu được tưới tiêu, những nơi dòng kênh ngầm chảy qua phải gần với đồng ruộng, hơn nữa địa thế cao thấp ra sao phải đích thân xem xét mới biết có thể khởi công được hay không.
Lúc nói chuyện, họ nhích lại hơi gần nhau, lúc đầu Sở Thừa Tắc còn có thể chuyên tâm nghe cô nói sơ bộ kế hoạch đào kênh.
Sau đó cô bất giác nhoài đến gần trong khi giở sách, sự chú ý của Sở Thừa Tắc bèn tập trung vào mùi hương mát lạnh trên người cô sau khi tắm xong.
Tần Tranh nói xong bèn chớp chớp mắt nhìn y, muốn y cho ý kiến.
Sở Thừa Tắc nói: “Nghe có vẻ không tối.
Trong lĩnh vực này, ta không am hiểu cho lắm nhưng cứ làm theo kế hoạch của nàng trước, có gì chưa ổn thì cứ thương lượng với Tống Hạc Khanh.”
Những lời này không phải nói cho xong.
Thời gian không dừng lại, ba trăm năm đủ để xảy ra rất nhiều thứ.
Sau khi đến Thanh Châu, tay y không rời cuốn sách chính là để nghiên cứu thư tịch mà các tác gia đã soạn trong ba trăm năm này.
Binh thư, sử thư, sách luận… Những thứ mà y đã học đều thuộc về ba trăm năm trước, trong mấy trăm năm này tuy các chính sách không xảy ra thay đổi nào quá rúng động nhưng những thứ nho nhỏ thì không ngừng sinh ra.
Bây giờ bận rộn chính sự, chuyện nông nghiệp y không có thời gian để xem.
Có được câu này của y, Tần Tranh hoàn toàn yên tâm.
Cô ôm cuốn “Nông kinh”, đang định trở lại chỗ của mình thì bàn tay trên mái tóc bắt đầu trượt dần xuống, ấn vai cô lại.
“Hả?” Tần Tranh quay lại nhìn Sở Thừa Tắc.
Y hơi cúi người, hít hà trên mái tóc cô, giọng trầm thấp.
“Nàng dùng mùi hương gì mà thơm thế?”
“Hương?” Tần Tranh giơ tay lên hít hít.
“Chàng nói mùi xà phòng à?”
Cô đột nhiên nhoài tới, khụt khịt mũi như con thú nhỏ, ngửi mùi hương trên người y.
“Mùi xà phòng thôi, trên người chàng cũng có mà.”
Tóc rơi xuống phất qua khuôn mặt Sở Thừa Tắc.
Lành lạnh, ngưa ngứa.
Sở Thừa Tắc chỉ khẽ mỉm cười nhưng đáy mắt thì không trong trẻo như nụ cười khẽ trên môi.
Y cũng dùng xà phòng, biết nó có mùi gì, không thể là mùi ấy được.
Trước kia y phát hiện trên người cô có một mùi hương thanh mát, y cứ tưởng cô ở trong cung dùng hương liệu gì quý giá nên lâu ngày không tan.
Nhưng đến Thanh Châu, cô không mặc lại bộ y phục lúc xuất cung mà trên người vẫn có mùi hương ấy, vì thế y mới hỏi.
Tần Tranh ngửi xong định lùi lại nhưng bị y dùng tay đè lại, môi in thẳng vào môi y.
Cô kinh ngạc “á” lên một tiếng, trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mặt.
Hai mắt y nhắm lại, kiên nhẫn mút lấy cánh môi mềm của cô, ngay cả đầu lưỡi đi thăm dò cũng rất dịu dàng, rất dễ nhen cháy dục vọng đang lẩn trốn trong bóng đêm.
Cuốn “Nông kinh” rơi xuống đất.
Hàng mi Tần Tranh run liên hồi, lúc đầu tay cô còn chống lên ngực y, sau đó cả người mềm nhũn ra.
Sở Thừa Tắc khoác chiếc áo màu choàng màu mực đen bên ngoài bộ đồ ngủ mỏng manh, đường chỉ kim tuyến trên áo choàng lấp lánh dưới ánh nến, áo ngủ bên trong chỉ thắt nút hờ hững, lúc này Tần Tranh chống tay lên ngực đã làm nó bật ra, để lộ lồng ngực rắn chắc.
Hè đến mặt trời ngày một chói chang nên mặt và cổ y đen hơn so với lúc mới ra cung nhiều, nhưng có lẽ vì làn da trắng bẩm sinh nên nhìn tổng thể màu da vẫn không chênh nhau lắm.
Người ta nói trên đầu chữ sắc là một con dao, Tần Tranh thừa nhận mình bị sắc đẹp này làm mê mẩn rồi.
Nhìn Sở Thừa Tắc nằm ngửa trên giường, sắc mặt nghiêm túc như đang đọc sách nhưng môi lại có vệt nước lấp lánh, ánh mắt mang theo vẻ dung túng… cô nhọc nhằn nuốt một ngụm nước bọt, tay lướt nhẹ từ môi y xuống hầu kết rồi tiếp tục đi xuống, kéo dây buộc áo ra.
Liếc thấy mấy múi cơ rõ ràng trên bụng, Tần Tranh không nhịn được sờ soạng một chút rồi ngạc nhiên nói: “Mềm à?”
Không khí ngưng đọng trong giây lát.
Cảm nhận được các múi cơ bên dưới săn cứng lại, không còn mềm như lúc nãy, Tần Tranh ngượng ngùng rụt tay về, chột dạ kéo áo lại cho y.
“Thiếp cứ tưởng mấy cơ chỗ này luôn luôn cứng chứ…”
Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy vóc dáng của y, nhưng là lần đầu tiên chạm vào nó.
Trước kia lúc y hôn mê, Tần Tranh vẫn dùng khăn lau cho y nhưng lo lắng y sốt sao không hạ, tâm trạng bagt61 an nên không để ý mấy thứ này.
Lúc này lòng bàn tay như có lửa, cơn nóng ấy dường như lan lên tới mặt.
Sở Thừa Tắc chỉ ung dung nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân, mặt mày đỏ bừng của cô.
Ngay lúc cô định chạy trốn thì chộp tay cô lại, dễ dàng đè cô xuống giường, thì thầm vào tai cô bằng hơi thở hỗn loạn.
“Lần này ta không cần đi nghị sự nữa.”
Mặt Tần Tranh nóng như lửa đốt.
—
Ngày hôm sau, lúc trang điểm, Tần Tranh phủ lên cổ ba bảy lớp phấn nhưng vẫn không giấu được hết dấu ấn mà người nào đó để lại đêm qua.
Cô thở dài bất lực, đành phải đội nón có màn che ra ngoài.
Sở Thừa Tắc không cưỡi ngựa mà ngồi chung xe với cô.
Tần Tranh buồn ngủ ríu cả mắt.
Kẻ tội đồ thì rất tự giác, vừa cống hiến bờ vai cho cô làm gối vừa xoa bóp tay cho cô.
Khi ấy Tần Tranh mới hưởng thụ được đôi chút.
Đêm qua, tình hình sau đó rất hỗn loạn nhưng y vẫn chỉ nắm chặt tay cô.
Tần Tranh thậm chí hoài nghi phải chăng y cũng tin lời sấm thái tử không thể gần nữ sắc trước khi đạt được sự nghiệp.
Nếu một đêm y không dùng tay giải quyết mấy lần, lại rất thích hôn cô đến không thở nổi, không ngủ được thì cô rất thích tình trạng ở chung hiện nay.
Tuy người nào đó đã hứa là sẽ không làm chuyện khiến cô không thích nhưng những lời này không tin là thật được.
——
Trên xe ngựa ngủ bù một giấc nên lúc đến nơi, Tần Tranh lại tràn trề sức lực, có điều mang theo món có màn che đi trắc địa thì quá là bất tiện.
Muốn có được số liệu hoàn chỉnh về dòng chảy, đo lường địa hình trên bờ, địa hình dưới nước, diện tích lưu vực con sông chảy qua… là chuyện không dễ.
Không có những công cụ đo đạc tiên tiến và tinh vi ở hiện đại, chỉ dựa vào cách thô sơ nhất để đo thì kết quả chắc chắn phải có sai số.
Cũng lúc này, Tần Tranh mới thật sự ý thức được những quan viên xây dựng, trị thủy ở cổ đại trí tuệ đến cỡ nào.
Trong điều kiện không có bất kỳ một kỹ thuật tiên tiến nào, họ vừa tìm tòi vừa xây dựng, còn lưu giữ lại những số liệu quý giá để đời sau có thể tham khảo.
Để tránh sai sót, sau mỗi lần đo đạc được những số liệu nào, Tần Tranh đều đối chiếu với số liệu mà người đi trước để lại, nếu không có chênh lệch quá lớn thì có thể đo đạc tiếp, nếu có chênh lệch lớn, đo đạc lại nhiều lần vẫn thế thì sẽ dựa vào thủy triều, lũ lụt mấy năm gần đây để suy đoán nguyên nhân.
Tần Tranh dẫn những quan viên am hiểu trị thủy lăn lộn trong bùn nước cả buổi sáng, mới hoàn thành số liệu trắc địa của một khúc sông ngắn thì đầu bếp đã bắt đầu nổi lửa.
Lúc Tần Tranh mà chuyên tâm làm việc thì không ai được làm cô phân tâm.
Tống Hạc Khanh và một đám quan viên vây quanh Tần Tranh, kẻ cầm bút, người mài mực, giở sổ sách cũ ra tìm những số liệu trước đó, cả đám người bận rộn không ngơi tay.
Lúc giăng dây đo đạc, Sở Thừa Tắc còn có thể giúp một tay nhưng khi họ nói đến những việc mang tính chuyên môn này, y không chen vào được.
Y đứng xa xa nhìn Tần Tranh ngồi giữa đám đông.
Bộ quần áo cô vừa thay sáng nay đã dính đầy bùn đất, nhưng dường như từ giờ phút đó, cô trở nên vô cùng chói mắt.
Giống như một chú chim ưng, cuối cùng tìm được độ cao thích hợp để bay lượn.
Môi Sở Thừa Tắc bất giác cong lên.
Giống như lúc rời khỏi Lưỡng Yến Sơn, cả sơn trại đến tiễn cô, lúc này trong lòng y dâng lên cảm giác tự hào.
Bỗng nhiên, nụ cười trên môi biến mất, y quay đầu ra sau nhìn.
“Điện hạ, có thể cho thần nói vài câu?” Dường như Sầm Đạo Khê cũng bị Sở Thừa Tắc bất ngờ quay đầu lại làm giật mình, tuy nhiên hắn nhanh chóng ổn định cảm xúc, nghiêm túc chắp tay nói.
“Sầm tiên sinh muốn nói với ta những gì, không nói ở đây được à?” Giọng Sở Thừa Tắc rất bình thản nhưng cũng đầy vẻ uy nghiêm.
Chỗ họ đang đứng cách khá xa những người kia, dù có người đến gần Sở Thừa Tắc cũng sẽ phát hiện ngay.
Sầm Đạo Khê rất kiên trì.
“Sầm mỗ bất tài, những ngày qua đã đi khắp lưu vực của Nguyên Giang trong địa giới Thanh Châu, trong lòng vẫn luôn có một nỗi lo lớn.
Điện hạ đích thân nhìn thấy thì sẽ hiểu ngay.”
Sở Thừa Tắc nhíu mày.
liếc nhìn Tần Tranh – lúc này đang bàn bạc với các quan viên – một cái, đoán là phải một lúc nữa họ mới xong việc nên bèn nói với Sầm Đạo Khê.
“Dẫn đường.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...