Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước


Đêm mưa.
Một người che chiếc ô giấy ngả vàng đi nhanh trên con đường mòn trong sơn trại, chiếc đèn trên tay bị gió thổi làm lắc lư nghiêng ngả, mấy lần suýt bị dập tắt.
Mưa rơi trên ô làm phát ra những tiếng lộp bộp, chiếc giày thêu hoa tinh xảo dưới chân đã bị ngấm nước, làn váy màu tím đinh hương cũng bị nước mưa làm ướt một mảng lớn.
Ở khúc quanh phía trước có tiếng chó nhà ai sủa đổng vài tiếng, Hà Vân Tinh vừa đi thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn phía sau, thần sắc căng thẳng, không chú ý dưới chân nên trượt dài trên mặt đường lát đá có rêu xanh, cả người ngã nhào xuống, cánh tay bị trầy xước, lồng đèn lộn vài vòng trong mưa rồi nhanh chóng tắt ngúm.
Nàng ta không kịp quan tâm chiếc đèn, chỉ nhặt chiếc ô lên rồi tiếp tục đi vào đêm đen, trên mặt không biết là nước mưa hay nước mắt.
May mà ngã rẽ ngay phía trước kia là khu nhà của huynh muội Lâm Nghiêu, nàng ta giơ tay lên đập cửa, nói với giọng muốn khóc.

“Có ai không, mau mở cửa!”
Có lẽ vì tiếng mưa lớn quá, nàng ta đập cửa vài lần mới có người ra mở.
Từ lúc Lâm Nghiêu bị thương, nơi này luôn có mấy người túc trực bảo vệ sự an toàn của hắn, lúc này ra mở cửa là một trong số những hộ vệ.
Người kia nhìn bộ dạng ướt như chuột lột của Hà Vân Tinh, ngạc nhiên hỏi: “Hà tiểu thư, nửa đêm sao cô lại qua đây?”
Hà Vân Tinh nghẹn ngào nói: “Mau đưa Lâm đại ca đi, cha ta đang dẫn người đến, muốn ra tay với huynh ấy!”
Một căn phòng trong nhà vừa sáng đèn, Lâm Chiêu mở cửa bước ra, đưa mắt liếc nhìn Hà Vân Tinh từ trên xuống dưới.

“Cô cố tình đến đây để báo tin à?”
Hà Vân Tinh khóc nức nở nghẹn ngào, không ngừng gật đầu.

“E là cha ta sắp đến đây rồi, A Chiêu, mau đưa Lâm đại ca đi thôi!”
Đêm nay mưa gió sấm chớp, pháo tín hiệu có bắn lên cũng bị che mất, không thể dùng nó để triệu tập người của trại đông.
Đèn trong phòng Lâm Nghiêu bỗng sáng lên.

“A Chiêu, dẫn nàng ta vào đi.”
Bên trong vang lên giọng nói trầm ấm của Lâm Nghiêu, nghe không có vẻ gì là hoảng loạn cả.
Lúc này Lâm Chiêu mới nhận lấy chiếc ô mà Hỉ Thước đưa, đi qua đón Hà Vân Tinh.

“Đi theo ta.”
Hà Vân Tinh không hiểu gì, chỉ biết thất thểu giẫm vào nước mưa, theo Lâm Chiêu vào phòng Lâm Nghiêu.
Lâm Nghiêu khoác chiếc áo choàng sẫm màu ngồi trên giường, sắc mặt đã tươi tắn hơn lúc vừa bị thương nhiều, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn bên dưới lớp áo choàng.
Hắn chỉ vào chiếc ghế gỗ, nói với Hà Vân Tinh: “Ngồi đi.”
Dù thương thế chưa khỏi hẳn, hắn vẫn tràn đầy vẻ lưu manh cuồng dã.
Hà Vân Tinh không dám ngồi.

Bình thường nàng ta rất chú trọng hình tượng của mình trước mặt Lâm Nghiêu nhưng lúc này không quan tâm đến gì khác nữa, quần áo, giày dép đều đang rỉ nước nhưng nàng ta chỉ một mực thúc giục hắn: “Lâm đại ca, huynh mau trốn đi đi! Còn không đi là không kịp nữa đâu!”
Lâm Nghiêu vẫn không có ý gì muốn đứng dậy, chỉ hỏi: “Sao muội biết cha muội muốn giết ta?”
Mắt Hà Vân Tinh đỏ hoe, sự thẹn thùng của thiếu nữ đang yêu hoàn toàn không quan trọng gì không thời khắc này, chỉ biết gạt nước mắt nói: “Chiều tối muội đến gọi cha ăn cơm, nghe thấy ông ấy bàn với mấy đầu lĩnh của trại tây rằng đêm nay sẽ đánh hạ trại đông.

Muội không khuyên được ông ấy, còn bị nhốt trong phòng nữa, phải giả vờ tự sát mới gạt được người canh gác mở cửa.

Lâm đại ca, muội nói đều là thật mà!”
Lâm Nghiêu nhìn nàng ta, sắc mặt có vẻ hơi phức tạp rồi nói với Lâm Chiêu: “A Chiêu, dẫn nàng ta đi thay quần áo đi.”
Hà Vân Tinh không hiểu tại sao họ lại hoàn toàn thờ ơ với tin tức mà mình mang đến.

“Lâm đại ca, huynh không tin muội à?”

Lâm Chiêu nhìn dáng vẻ ướt như chuột lột, vô cùng thảm hại của nàng ta, mím môi rồi nói: “Với tốc độ của cô, đã đến được trại đông thì sao cha cô chưa đến?”
Hà Vân Tinh nghe xong chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.
——
Hai thi thể nằm gục trong mưa, nước mưa xối xuống mặt đất làm vết máu cũng nhạt đi nhiều.
Nhị đương gia ôm cánh tay trái bị trúng tên, được thân tín che chở, gian nan rút lui trong mưa.

Những nơi ông ta đi qua đều lưu lại vết màu màu đỏ nhạt vì bị mưa hòa tan.
Phía trước là cổng lớn ra khỏi trại đông, trong màn đêm nhìn có vẻ như chỉ cách một quãng ngắn nhưng khi nơi đó sáng lên vô số ánh lửa, mặt của những người đang cố gắng trốn chạy cũng trở nên vô cùng tuyệt vọng.
Một hàng cung thủ đứng ngay đằng trước, những mũi tên đã được lắp vào cánh cung lóe lên ánh sáng đến lạnh người.
“Vụt!”
Một mũi tên xé gió lao đến, nhị đương gia vội nghiêng người né tránh nhưng mặt vẫn bị cắt một vết dài, mũi tên kia bắn trúng một tên lâu la phía sau ông ta.
Tên lâu la ôm phần sườn bị trúng tên, cảm nhận máu tươi đang không ngừng tuôn ra ở nơi có vết thương, không biết vì quá đau hay quá sợ mà không ngừng kêu ré lên.
Những người còn lại của trại tây thấy hàng cung thủ phía trước, bàn tay đang cầm đao cũng run run.
Sở Thừa Tắc giao cây cung vừa bắn xong cho một người đứng sau, chiếc áo choàng đen tung bay trong gió, dưới ánh lửa, đôi mắt y sắc lạnh đến tận xương như trận mưa đêm này vậy.

“Nếu đã đến, sao chưa gì nhị đương gia lại vội về như thế?”
Nhị đương gia nhìn y chằm chằm bằng đôi mắt già nua mà sắc bén.
Sở Thừa Tắc đứng hiên ngang, đĩnh đạc như cây tùng cây bách.

Một người trại đông che chiếc ô giấy cho y khỏi bị mưa ướt, những giọt nước mưa rỉ qua kẽ, chảy xuống cán ô trong veo thanh khiết.
Hai bên trái phải của y đứng dàn hàng mười mấy người, kẻ cầm đao, người giương cung, hiển nhiên là đã đợi ở đây từ khá lâu rồi.
“Rút lui!”
Mũi tên vừa rồi của Sở Thừa Tắc rất có sức uy hiếp, nhị đương gia chỉ cảm thấy phần vai bị trúng tên ban nãy thấm nước mưa trở nên đau nhức nhối.
Ông ta hét lên câu này rồi dẫn mấy người trại tây định quay người bỏ chạy nhưng vừa quay lại thì thấy Vương Bưu đã dẫn mười mấy người trại đông chặn đường phía sau của họ.
Trên chiếc chùy sắt của Vương Bưu vẫn còn dính máu, hắn nhổ nước bọt, mắng: “Chạy đi, sao không chạy nữa đi!”
Cả người nhị đương gia ướt nhèm, trông ông ta giống hệt một cây tùng già cỗi, mọc bên bờ vực đã đến lúc phải chết héo.

Ông ta nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, hôm nay ta rơi vào tay các người, muốn chém muốn giết thì tùy.

Có điều xin hãy tha mạng cho những huynh đệ theo ta đến đây.”
Vương Bưu cười lạnh.

“Giờ này mà còn nói nghe đường đường chính nghĩa quá.

Lúc các người mưu hại đại ca ta, có từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa?”
Nhị đương gia ôm phần cánh tay bị thương, gương mặt nhăn nheo như quả táo khô toát ra vẻ căm phẫn.

“Đại đương gia làm việc không quyết đoán, giữa lúc loạn lạc mà thu nạp một đống người vô dụng lên núi, đúng là lòng dạ đàn bà! Chỗ này của chúng ta là ổ sơn tặc, không phải nhà từ thiện.

Ta giành cái ghế thủ lĩnh Kỳ Vân Trại cũng là vì muốn mưu cầu một con đường mới cho các huynh đệ mà thôi!”
Vương Bưu phỉ nhổ.

“Quy tắc trong trại đều bị đám người không ra gì các ngươi phá hỏng! Từ khi thành lập đến nay, Kỳ Vân Trại luôn cướp của người giàu chia cho người nghèo, đám người rác rưởi các ngươi đến người già trẻ em cũng giết không tha, mẹ nó, đúng là không bằng heo chó! Nếu không nhờ có trại chủ nuôi đám người nhàn rỗi kia, để họ trồng trọt chăn nuôi thì bằng những thứ vặt vãnh trại tây các người cướp về, các người có mà đi uống gió tây bắc!”

Đám người trại tây bị mắng đến tối tăm mặt mũi.
Sở Thừa Tắc đảo mắt nhìn họ, quan sát tình hình thương tích của họ xong bèn lạnh lùng lên tiếng: “Đao kiếm không có mắt, các vị tốt nhất là nên bỏ vũ khí xuống thì hơn.”
Người bên trại tây đều nhìn về phía nhị đương gia.
Nhị đương gia quay đầu qua nhìn chằm chằm Sở Thừa Tắc, sức uy hiếp của mũi tên vừa rồi vẫn còn đó.
Mắt hai người chạm phải nhau.

Uổng cho mình lăn lộn mấy chục năm, giết người vô số nhưng sát khí trên người lại bị một một thằng nhãi nhìn giống công tử thanh tao nho nhã lấn áp.

Cả màn đêm như lan dần ra từ người của Sở Thừa Tắc, ngày càng dày đặc khiến người ta không thở nổi.
Nhớ lại câu “rồng nằm trong bãi cạn” của quân sư nói với mình vào ban ngày, nhị đương gia đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn vài tiếng rồi nói với Sở Thừa Tắc: “Tên tiểu tử Lâm Nghiêu có được sự tương trợ của ngươi là vận may của nó, Hà mỗ không có được may mắn ấy cũng là số mệnh của Hà mỗ!”
Nói xong thì vứt bỏ đao, người lập tức trở nên suy sụp.
Những người bên trại tây thấy thế cũng đồng loạt vứt bỏ vũ khí, bấy giờ cung thủ hai bên Sở Thừa Tắc mới chịu hạ cung xuống.
Vương Bưu cảm thấy cơn giận chặn ngang ngực bao lâu nay đã được tiêu tan, hắn vung tay ra hiệu cho người phía sau.

“Trói chúng lại.”
Mười mấy người trại đông cầm dây thừng bước tới, người trại tây ít nhiều đều bị thương, gần như không thể phản kháng.
Cả đám người nhanh chóng bị trói thành một đống.
Vương Bưu sai thuộc hạ thân tín áp giải mấy người nhị đương gia về, còn mình thì đi đến trước mặt Sở Thừa Tắc, chắp tay nói: “Quân sư, lần này ta thật sự tâm phục khẩu phục huynh rồi.

Đám người trại tây tấn công vào, phát hiện chúng ta đã có phòng bị thì lập tức rút lui theo những con đường mà huynh đã sai người mai phục trước đó.

Chỉ cần một hai huynh đệ phóng tên thôi là đã dọa cho chúng không dám đi theo đường nhỏ nữa, quay sang chạy theo đường cửa lớn.

Đúng là cái gì mà… cá nằm trên thớt.”
Sở Thừa Tắc cười bảo: “Vương đầu lĩnh quá khen, chẳng qua là binh bất yếm trá mà thôi.”
Vương Bưu gãi đầu, không hiểu: “Cái này liên quan gì đến bánh trái?” (Trong tiếng Hán, từ “binh” và “bánh” đọc gần giống nhau)
Có người kéo áo hắn, cười khẽ: “Vương ca, là binh trong quan binh, không phải bánh.

Câu này đệ từng nghe vị tiên sinh hay kể chuyện trong quán trà nói.”
Vương Bưu biết mình vừa bị mất mặt nên trừng người kia một cái.

“Lẽ nào ta không biết đó là binh sao? Ta đang nói đùa với quân sư thôi mà!”
Khuôn mặt đen sạm của hắn có vẻ hơi xấu hổ rồi nhìn về phía đám trai tráng cầm cung tên bên cạnh Sở Thừa Tắc, lảng sang chuyện khác.

“Mấy tên tiểu tử các ngươi khi nào thì biết bắn cung vậy?”
Trại đông chỉ có vài người biết dùng cung, đều là những người làm nghề thợ săn trước kia.
Cung tên không dễ dùng, cứ vung loạn xạ là được như đao kiếm, nó rất chú trọng chuyện chính xác.
Người được hỏi cười hì hì đáp: “Làm sao bọn đệ biết dùng cung, là quân sư bảo bọn đệ lắp tên vào cung để dọa chúng đấy thôi.”
Vương Bưu nghĩ đến cảnh đám người nhị đương gia nhanh chóng hạ vũ khí xin hàng như thế nguyên nhân rất lớn là vì bị hàng cung thủ này làm cho nhụt chí thì ánh mắt nhìn Sở Thừa Tắc lại càng thêm bội phục.

“Cao minh! Chiêu này của quân sư quả là cao minh!”

Sở Thừa Tắc chỉ đáp: “Vương đầu lĩnh nên bẩm với trại chủ trọng thưởng cho vị huynh đệ bắn trúng nhị đương gia, nếu ông ta không bị trúng tên trước đó thì ta cũng không dọa được bên đó.”
Vương Bưu vui vẻ nói: “Đương nhiên đương nhiên, mũi tên ấy là do tam thúc bắn, lát nữa ta sẽ về thỉnh công cho quân sư và tam thúc.”
Hắn nhìn sắc trời, bảo: “Cũng sắp nửa đêm rồi, quân sư mau về nghỉ ngơi đi, sáng mai trại chủ triệu tập người của hai trại đông tây ở từ đường để định tội nhị đương gia, ta sẽ sai người đi mời quân sư.”
Sở Thừa Tắc gật đầu, nhìn màn mưa dày đặc, căn dặn: “Phía sau núi phải thật cảnh giác.”
Vương Bưu vỗ ngực nói: “Quân sư yên tâm, có mấy huynh đệ đang canh gác bên đó, hễ có động tĩnh gì là sẽ về báo ngay.”
—–
Lúc về đến nhà thì vừa bước qua giờ tý (khoảng 11h đêm), tiếng mưa đã lấn át đi tiếng y mở cổng bước vào.
Sở Thừa Tắc không đi vào nhà ngay mà thu ô lại, treo ngọn đèn xách trên tay suốt dọc đường lên mái hiên, mượn ánh sáng lờ mờ này để nhìn ngắm màn mưa đến thất thần.
Lư thẩm đã có tuổi, giấc ngủ không sâu, nửa đêm thức dậy thấy bên ngoài sáng đèn bèn ra xem thì thấy Sở Thừa Tắc chắp tay đứng trên hành lang với dáng vẻ cô độc.
Lư thẩm thở dài một hơi: “Hai người cãi nhau à?”
Sở Thừa Tắc lắc đầu đáp: “Không có.”
Lư thẩm nói: “Thẩm đây đã sống hơn nửa đời người rồi, hai người có ổn không tôi nhìn cái là nhận ra ngay.

Trưa nay công tử nghỉ ngơi trong phòng, nương tử cũng xách ghế ra hiên ngoài ngắm mưa.

Bây giờ nương tử nghỉ ngơi trong phòng thì công tử lại chạy ra ngoài này.”
Sở Thừa Tắc biết bà đã hiểu lầm, Lúc y ra ngoài, bà đã ngủ nên không biết y vừa trở về.

Nhưng y cũng không tiện giải thích, chỉ nói: “Không đâu.”
Lư thẩm nghĩ là y đang cố giấu.

“Có phu thê nhà nào không cãi nhau đầu giường hòa nhau cuối giường đâu chứ.

Có mâu thuẫn gì không làm lành được mà hai người phải giận dỗi như thế? Công tử đừng trách tôi không công bằng, nương tử là người rất tốt, một khi cô ấy đã giận có nghĩa là cậu làm gì đó không đúng rồi.

Mấy tên đàn ông thô lỗ trong trại mà còn biết thương vợ nữa là.

Nương tử nhà cậu xinh đẹp tốt tính như thế, đốt đuốc đi tìm cũng khó, cậu còn không mau dỗ dành người ta đi.

Nói cho thẩm nghe đi, sao hai người lại cãi nhau thế?”
Sở Thừa Tắc nhìn màn mưa một lúc không lên tiếng, Lư thẩm đang định giảng giải tiếp thì y nói: “Không có cãi nhau, ta chỉ nói với nàng ấy theo ta là chịu khổ, nếu nàng ấy bằng lòng ta có thể đưa nàng ấy đến nơi khác.”
Lư thẩm nghe ra được vấn đề nên hỏi: “Đưa đến nơi nào?”
Sở Thừa Tắc đáp: “Trước kia nàng ấy từng đính hôn với người khác, sau này hôn sự không thành, bây giờ người kia cực kỳ phú quý.”
“Cậu nói thế có giống tiếng người không hả?” Lư thẩm tức đến run người.

“Nếu nương tử nhà cậu mà cương liệt hơn chút thì e là đã đâm đầu vào tường chết rồi! Người ta trong sạch đi theo cậu, cậu nghèo túng người ta cũng chưa từng oán thán, trước đó cậu bị thương nằm trên giường cô ấy cuống cuồng chăm sóc.

Tôi thấy đôi tay mịn màng kia chắc là trước đây chưa bao giờ làm việc nhà nhưng lại phải sắc thuốc cho cậu.

Giờ cậu kêu người ta theo người khác thế chẳng phải làm nhục người ta sao? Nếu cô ấy là người tham vinh hoa phú quý, với dung mạo của cô ấy, chắc đã sớm được sung sướng rồi, còn lo cho sự sống chết của cậu làm gì?”
Lư thẩm càng nói càng đau lòng cho Tần Tranh.

“Thật là đáng thương mà! Nếu tôi là mẹ cô ấy, tôi nhất định sẽ bảo cô ấy viết lá thư hòa ly cho rồi.

Đó là thê tử cậu cưới hỏi về đàng hoàng chứ đâu phải tiểu thiếp có thể tùy tiện tặng cho người ta! Chưa thấy ai làm nhục người ta như vậy!”
Sở Thừa Tắc bị mắng như tát nước vào mặt một chặp nhưng không nói được lời nào.
Là lỗi của y.

Y đã không cân nhắc đến điều này, cứ cho rằng để nàng ấy có cơ hội được lựa chọn lần nữa thì mới là công bằng nhưng lại quên mất thế gian này rất hà khắc với nữ tử.
Tuy nhiên cũng chính vì có cái để đối chiếu nên lúc này y càng cảm thấy phản ứng của Tần Tranh khi ấy khá khác thường.

Người ngoài như Lư thẩm mà còn giận đến vậy nhưng Tần Tranh thì lại khá thấp thỏm lo sợ.
Sao nàng ấy lại sợ đến như vậy?
Sở Thừa Tắc ngẫm nghĩ một lúc mới nghĩ thông nguyên nhân, khóe môi y mím thành một đường.
Lư thẩm thấy sắc mặt y sa sầm lại, tưởng mình nói quá nhiều làm y không vui, biết mình chỉ là một người ngoài, có những lời không nên nói quá mức nên đành tiết chế lại, chỉ căn dặn y vào xin lỗi Tần Tranh.

Thấy y gật đầu bà mới thở dài một tiếng rồi đi vào phòng mình.
Sở Thừa Tắc đẩy cửa bước vào phòng, vừa liếc nhìn đã thấy một cái chăn đang nằm dưới đất, hiển nhiên là bị ai đó đạp rơi xuống trong lúc ngủ.
Tần Tranh đắp chiếc chăn còn lại, quay mặt vào trong, an phận một cách hiếm thấy.
Lúc nãy giọng Lư thẩm hơi to, hẳn là cô bị đánh thức nhưng lại giả vờ ngủ.
Trong phòng bị dột, dưới đất có nước, chiếc chăn rơi xuống đã ướt không thể dùng được nữa, y nhặt nó đặt lên cái rương gỗ rồi quay trở lại bên giường, nằm xuống.

Sống lưng của người nằm bên cạnh rõ ràng trở nên cứng nhắc hơn.
Sở Thừa Tắc nhìn nóc màn đen kìn kịt, một lát sau mới nói: “Xin lỗi nàng.”
Tần Tranh không thể giả vờ ngủ được nữa, im lặng đưa một nửa chăn sang cho y.
Sở Thừa Tắc nói: “Những lời trưa nay không phải để thăm dò nàng.

Ta không đến nỗi ti tiện như vậy.”
Từ trưa đến giờ, cuối cùng y cũng hiểu tại sao sau khi mình nói ra câu ấy, Tần Tranh lại sợ đến vậy.
Tần Tranh ngẩn người.

Giọng nói trầm thấp của y tiếp tục vang lên trong bóng đêm.

“Từ nay ta sẽ không nói những lời như thế nữa.”
Tần Tranh đang cân nhắc xem mình nên đáp lại thế nào thì nghe y nói: “Ngủ đi.”
Hai người không nói gì nửa, nhất thời bên tai chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài và tiếng nước mưa nhỏ từ trên trần xuống đập vào thau chậu trong nhà.
Tần Tranh nhìn chằm chằm lên trần, không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, trong đầu toàn là câu “không phải để thăm dò” của y.

Y đang trưng cầu ý kiến của cô ư?
Nhất thời lòng cảm thấy rối bời.
Ngón tay cô vân vê mép chăn, hỏi nhỏ: “Người cho thiếp xem thư bồ câu mang đến, lại nói với thiếp chuyện của Lục gia, thế không sợ lỡ như thiếp về lại với Thẩm Ngạn Chi, kể hết chuyện của người và bên đó ra sao?”
Sở Thừa Tắc không trả lời, lâu đến nỗi Tần Tranh hoài nghi phải chăng y đã ngủ thì mới nghe thấy: “Sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết.”
Câu trả lời này…
Tần Tranh lặng lẽ đưa một bàn tay lên che mặt.

Hiện giờ hồi tưởng lại hôm đó y kể cho cô nghe chuyện Lục gia, khi ấy tim cô đập thình thịch, quả thật rất mất mặt.
Y nói không sai.

Sớm muộn gì Thẩm Ngạn Chi cũng sẽ biết, mồng bảy tháng tư y sẽ móc nối với người của Lục gia, dù cô nói muốn đi tìm Thẩm Ngạn Chi thì y cũng sẽ đưa cô đi sau hôm đó.
Tần Tranh thầm nhủ phải ngủ đi, bớt suy nghĩ vẩn vơ lại, ngáp một cái rồi buông lỏng người, tiếp tục đi vào giấc mơ.
Tuy cô ngủ không ngay ngắn nhưng giấc ngủ rất sâu, không bao lâu sau hơi thở đã đều đều.
Sở Thừa Tắc nghe tiếng hít thở đều đặn bên cạnh mới quay đầu qua nhìn cô.
Tại sao lại nói với Tần Tranh những chuyện này?
Có lẽ là vô thức muốn để cho nàng ấy biết rằng đi theo mình không phải là hoàn toàn hết hy vọng, không có tương lai.
Nếu đã để nàng ấy lựa chọn thì cũng phải để nàng ấy biết dự tính của mình chứ.
Không ngờ lại làm nàng ấy sợ đến vậy.
Trong bóng đêm, Sở Thừa Tắc khẽ thở dài một hơi, vừa nhấc người qua định quay ra ngoài ngủ thì không ngờ ai kia lại tung thế võ trong giấc mơ, đánh thật mạnh vào hốc mắt y.
Sở Thừa Tắc: “…”
Y nắm bàn tay vừa đánh mình cho vào trong chăn.
Ngày mai chắc phải tìm đại phu xem thử mới được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui