Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước


Quận trưởng vội nói: “Hạ quan là quận trưởng Mạnh Quận Thái Hàn Trì, tiến sĩ năm Cảnh Thuận thứ ba.”
Vì Sở Thừa Tắc im lặng không nói, tim Thái Hàn Trì cứ nơm nớp lo sợ.

Trước đó lúc đại quân triều đình vây đánh Thanh Châu, hắn đã phái quân tập kích người của Sở thái tử nên lúc này rất lo y sẽ tính sổ với mình.
Sợ số lương thực trong kho lương không đủ để giữ mạng, Thái Hàn Trì còn dâng lên toàn bộ số tiền tài mà mình tham ô được trong những năm qua.

“Tên phản tặc Lý Tín chiếm được Biện Kinh, hạ quan giả vờ quy hàng là để bảo toàn kho lương trong Mạnh Quận.

Bây giờ điện hạ giá lâm Mạnh Quận, thu về kho lương, hạ quan coi như không làm nhục sứ mệnh.

Hạ quan ở Mạnh Quận bao năm, tích lũy được ít của cải, nguyện hiến lên cho điện hạ tất cả mong điện hạ sớm ngày thống nhất giang sơn!”
Nếu có Tần Tranh ở đây, chắc hẳn cô sẽ há hốc mồm ngạc nhiên sao người này có thể vô sỉ đến như thế.
Sở Thừa Tắc không thèm nói với hắn tiếng nào mà ra lệnh cho tùy tùng.


“Giải xuống.”
Tướng sĩ sau lưng y lập tức tiến lên bắt giữ Thái Hàn Trì.

Hắn hoảng hốt cầu xin: “Điện hạ, xin tha cho hạ quan một mạng! Hạ quan nhất định cống hiến cho điện hạ không tiếc đầu rơi máu chảy!”
Mặt Sở Thừa Tắc lạnh buốt.

“Một mãnh tướng dưới tay ta suýt nữa mất mạng trong tay kẻ gian nịnh này.

Giữ một kẻ gió chiều nào xuôi theo chiều ấy như ngươi lại để ngươi đi hàng Lý Tín nữa ư?”
Thái Hàn Trì liên tục nói không dám nhưng tướng sĩ áp giải hắn không chút nể nang, bịt miệng hắn lại rồi lôi đi nơi khác.
Bấy giờ Sở Thừa Tắc mới ra lệnh cho các tướng sĩ.

“Kiểm kê kho lương.”
Lương thực các châu phủ thu về hàng năm đều tích trữ lại Mạnh Quận, hễ phía nam có chiến sự cần lương thảo hoặc cứu trợ thiên tai thì sẽ điều lương thực từ đây.

Kho lương Mạnh Quận hẳn phải có đến năm mươi vạn thạch.
Số lương thảo này đủ để nuôi một đội quân khoảng mười vạn người trong suốt một năm.
Vì số lương thảo quá lớn, kiểm kê khá mất thời gian nên Sở Thừa Tắc để một đốc quân ở lại giám sát, bản thân y thì về phủ quận trưởng trước.
Thái Hàn Trì bị bắt, đại quân bao vây phủ quận trưởng, lúc bấy giờ gia quyến trong phủ mới biết Mạnh Quận đã đổi chủ, tập trung trong sân khóc sướt mướt.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.


Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.

Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
3.

Mèo Cưng Của Anh
4.

Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Nấm Nhỏ Chỉ Muốn Ly Hôn Nuôi Bé Con
=====================================
Sở Thừa Tắc đi vào nhà sau bèn nhìn thấy nơi đó đứng đầy những nữ nhân xinh đẹp, mặc lụa là gấm vóc.

Y cau mày hỏi: “Những người này là ai?”
Ước chừng phải hai ba mươi người, chẳng lẽ là thê thiếp của Thái Hàn Trì hết?

Không ngờ phó tướng lại bẩm báo: “Những người này đều là gia quyến của Thái Hàn Trì.”
Phát hiện Sở Thừa Tắc thoáng dừng bước, phó tướng lau mồ hôi, giải thích: “Không tính ca cơ vũ cơ nuôi trong phủ, chỉ tính thiếp thất có danh phận thôi đã đến hai mươi sáu người…”
Một quận trưởng nho nhỏ mà thiếp thất đã ngang ngửa với một hoàng đế một phương, không khó để tưởng tượng trong nhà năm làm quan ở Mạnh Quận, hắn đã vơ vét bao nhiêu tiền tài vào túi mình.
Ánh mắt Sở Thừa Tắc trở nên lạnh lẽo, y hỏi: “Phủ quận trưởng kiểm kê qua thu được bao nhiêu ngân lượng?”
Phó tướng đáp: “Còn chưa kiểm kê được cửa hàng ruộng đất, chỉ tính riêng số ngân lượng, đồ cổ, tranh cổ lục soát được thì hẳn phải có hai mươi vạn lượng bạc.”
Bổng lộc của quận trưởng Mạnh Quận một năm là ba trăm thạch, Thái Hàn Trì có thể tích lũy được số gia sản lớn như vậy, không ngoài một chữ: Tham.
Đợi số cửa hàng ruộng đất được kiểm kê xong, không biết sẽ là con số kinh người nào nữa.
Thảo nào Thái Hàn Trì muốn dùng số tiền tài này để đổi về một cái mạng.
Sở Thừa Tắc nói: “Toàn bộ tra ra hết, sung vào công quỹ.

Cơ thiếp trong phủ nếu bằng lòng rời khỏi đây thì cấp bạc cho họ, những người có con cái không được đi, tạm thời giam giữ lại.”
Phó tướng nhận lệnh, lại hỏi tiếp: “Điện hạ, vậy tên họ Thái kia sẽ xử lý thế nào?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui