Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Tối đến, Tần Tranh thấy trong phòng có thêm một giá sách mới, biết chắc chắn là do Sở Thừa Tắc sai người mang đến thì thầm nghĩ cuối cùng những cuốn sách về công trình kiến trúc của thời đại này mà cô xem dạo này cũng có chỗ để rồi.
Cô đặt một chồng sách cũ gồm “Thủy kinh chú”, “Ngô địa ký”, “Khảo công ký”… và những sách chú giải mà người xưa đã phê lên giá sách.
Tầng phía dưới của giá sách đã để không ít sách của Sở Thừa Tắc.
Để tiện sau này tiện lấy sách xem, cô đặt sách của mình lên tầng trên.
Lúc tiện thể nhìn lướt qua sách của Sở Thừa Tắc, vốn cứ tưởng sẽ là những cuốn sách binh pháp khó nhằn hay quốc sách gì đó, nhưng sau khi nhìn tên sách, mắt cô trợn tròn lên, người như bị sét đánh.
“Nước mắt quý phi”, “Ngô nương ba lần xuất giá”, “Quý thiếp của Lý phủ”, “Cẩm y khí phụ”…
So với những cuốn sách học thuật ở tầng trên, quả thật là… chói mắt.
Tần Tranh nhớ ra đêm qua mình đã hỏi Sở Thừa Tắc về cuốn “Quý phụ Hầu môn”, trong lòng bỗng có một suy đoán rất vi diệu.
Đừng nói là Sở Thừa Tắc nghĩ rằng cô thích xem những thứ này nên cố tình sưu tầm về nha.
Cô tiện tay lật vài cuốn ra xem, những câu chuyện khuôn mẫu nhàm chán, đọc giết thời gian còn được, nhưng hiện nay Tần Tranh không có thời gian đâu mà xem.
—
Lúc Sở Thừa Tắc về phòng, Tần Tranh đang cầm một cuốn “Ngô địa ký”, y liếc nhìn giá sách ở góc phòng, khẽ hắng một cái.
Tần Tranh ngước đầu nhìn y.
“Về rồi à.”.
||||| Truyện đề cử: Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi |||||
Sở Thừa Tắc gật đầu, rút cuốn “Tây lâu xuân nguyệt” trên giá sách ra, vờ như vô tình đặt lên bàn, hắng giọng vài cái nữa rồi mới nói: “Cuốn này đang bán rất chạy trong các hiệu sách, vì chiến loạn mà đứt hàng rồi, nàng rảnh thì có thể xem thử.”
Tần Tranh cảm thấy vì một câu nói của cô tối qua mà y tìm nhiều sách như vậy về thì thật là có lòng nên bèn cười bảo: “Chàng bận rộn chính sự, không cần tốn thời gian đi chọn cho thiếp nhiều sách như thế.”
Lời của Lâm Nghiêu lại vang lên bên tai Sở Thừa Tắc.
Tào tham tướng không hiểu biết về hí khúc nên mới khiến Tào phu nhân dần dần không nói chuyện với hắn nữa, cuối cùng thân mật với một lang quân hiểu về hí khúc…
Mặt y căng ra, gần như là nghiến răng thốt ra từng tiếng một: “Không phải chọn cho nàng không đâu.
Bình thường ta… cũng đọc những thứ này.”
Tần Tranh ngước đầu khỏi cuốn “Ngô địa chí” với vẻ mặt hoang mang.
Thì ra là để y đọc.
Sợ cô không tin, Sở Thừa Tắc tiếp tục cắn răng kể sơ lại câu chuyện trong “Tây lâu xuân nguyệt”, còn bình luận vài câu: “Chưa thành hôn mà đã làm mất trong sạch của nữ tử như thế là không tốt.
Tú tài kia đề tên bảng vàng rồi quay về mối mai cưới hỏi con gái của hương thân kia thì nàng ta đã không phải chịu khổ.”
Tần Tranh nghe y nói trơn tru như thế thì càng chấn kinh.
Trước đó, đánh chết cô cũng không tin Sở Thừa Tắc lại đọc những thứ như vậy.
Cô nuốt nước miếng, cố nén sự kinh hoàng trong lòng, gật đầu phụ họa.
“Ừm, đúng là như vậy.”
Sở Thừa Tắc thấy cô có vẻ mặt “hoài nghi nhân sinh” như thế thì cảm thấy không đúng lắm nhưng tình hình trước mắt khá tốt, về sau cô thường thảo luận với y những cuốn sách này là được.
Ban ngày y bận đến tối mặt, cùng lắm thì tối về tranh thủ thời gian nhàn rồi, cố gắng đọc cho hết những cuốn truyện còn lại.
Y đọc binh thư còn nhanh như gió, đọc những sách này chắc còn nhanh hơn.
Vì thế trước khi đi ngủ, khi thấy Sở Thừa Tắc ôm cuốn “Cẩm y khí phụ” ngồi bên đèn, cau mày đọc sách, cuối cùng Tần Tranh cũng đã tin vị thái tử điện hạ này là người nghiện tiểu thuyết, mà tiểu thuyết ấy là loại tiểu thuyết ngôn tình của thời đại này.
—.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...