Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Những trang sức ấy dù giữ lại thì cũng chỉ dùng để áp đáy rương, chi bằng mang ra làm đổi lấy lương cho tướng sĩ.
Đương nhiên Sở Thừa Tắc cũng phát hiện sắc mặt vi diệu của cô, ánh mắt thoáng thay đổi.
Tần Tranh thấy y biến sắc thì cứ tưởng vì mình gọi y là điện hạ nên nhanh chóng sửa lại.
“Hoài Chu.”
“Ừm.” Y khẽ đáp.
Tần Tranh cầm chiếc thắt lưng lên.
“Chàng… có muốn thử không?”
Sở Thừa Tắc nhanh nhẹn đứng dậy.
Y tắm rửa xong chỉ mặc áo ngủ, để thử chiếc thắt lưng này, y lại mặc thêm áo ngoài.
Áo của y luôn có màu tối.
Tần Tranh vòng hai tay qua hông y, giúp y cài lại móc thắt lưng.
Sợ cài quá chặt làm y không thoải mái mà cài quá rộng thì lại không đẹp nên cô ước chừng rồi ngửa đầu lên hỏi.
“Có chặt quá không?”
Chiếc áo ngủ của cô hơi lỏng lẻo, từ góc của Sở Thừa Tắc nhìn xuống có thể nhìn thấy một vùng tối thấp thoáng.
Mùi hương dìu dịu trên người cô cứ lượn lờ quanh quẩn bên mũi, tay cô thì thỉnh thoảng lại chạm vào eo y.
Chết người thật chứ.
Sở Thừa Tắc nhắm mắt lại, thoáng gạt tay Tần Tranh ra.
“Rất hợp, không cần thử nữa đâu.”
Y đang tự chuốc lấy khổ đây mà.
Tần Tranh không hề biết gì, cứ đưa mắt nhìn vào người Sở Thừa Tắc.
Y quay người đi vào phòng tắm.
“Nàng ngủ trước đi.”
Tần Tranh ngẩn người, vươn một tay ra.
“Ừm… thiếp có thể giúp…”
Sở Thừa Tắc nghẹt thở, cố gắng giữ giọng thật bình thường.
“Ngủ đi.”
Sao cô có thể ngây thơ đến mức nghĩ rằng có thể dễ dàng thỏa mãn dục vọng của đàn ông một khi nó đã nổi lên chứ.
Từ sáng nay đổ về trước, y cứ tưởng mình có thể kiềm chế được, nhưng sự thật đã chứng minh dục vọng của con người là không thể thỏa mãn.
Hai châu Thanh, Từ sắp có một trận đại chiến với triều đình, nếu y thật sự làm gì cô thì… Là thuốc ba phần có độc, y không nỡ để cô dùng thuốc, cũng không dám cược lỡ như cô có thai, trong cơn chiến loạn, tình thế rối ren này có được an toàn không.
Kiếp trước, đại tướng đắc lực nhất dưới trướng của y đã an bài cho thê tử của mình lên một chiếc xe ngựa chạy sang thành trì khác trước trận đại chiến, trên đường ngựa chạy xóc nảy dẫn đến sảy thai, lại không có điều kiện nghỉ dưỡng nên để lại di chứng, vài năm sau qua đời.
Tần Tranh trùm chăn nằm trên chiếc giường rộng lớn, nghe tiếng nước trong phòng tắm, nhớ đến sự bạo dạn của mình khi nãy, mặt nóng lên.
Cô xoay người, vùi cả đầu vào trong chăn luôn.
Từ phản ứng khi nhận quà cho thấy, hình như y rất thích.
Nếu hôm nay đúng là sinh nhật y vậy cô đã đoán đúng, y thật sự không phải thái tử.
Tim Tần Tranh đập rất nhanh.
Đây là thế giới trong sách, phải chăng y cũng xuyên vào sách giống như cô?
Sở Thừa Tắc quay lại thì thấy Tần Tranh đang cuộn thành một đống, y đưa tay kéo chăn xuống.
Thình lình bắt gặp ánh mắt trong veo của Tần Tranh, y thoáng thất thần một lát sau đó mới dùng giọng nói lành lạnh của mình hỏi: “Trùm kín thế không sợ ngộp à?”
Hiện nay trong lòng Tần Tranh chỉ muốn chứng thực y có phải xuyên qua không nên nói: “Thiếp đang nhớ đến một quyển sách mà mình đã đọc trước đây…”
Sở Thừa Tắc nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Tần Tranh thấy y phản ứng như thế thì tim cũng phấp phỏng theo, đang định nói tiếp thì nghe y nói: “Sách gì mà khiến nàng phải chui cả người vào trong chăn để nghĩ thế?”
Tần Tranh: “…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...