Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước


Tần Tranh lấy làm lạ nhưng vẫn rót một chén trà đưa đến cho y.
Sở Thừa Tắc ngửa đầu uống cạn rồi trả chén lại.

“Lúc nãy nàng cứ nhìn ta mãi là có gì muốn nói với ta à?”
Tần Tranh nhớ đến chuyện sinh nhật y, lòng càng bối rối.

Nếu trực tiếp hỏi y, lỡ y hỏi ngược lại sao cô không biết ngày sinh tháng đẻ của y, vậy cô phải làm sao?
Nói thật ra cô là một linh hồn đến từ một thế giới khác à?
Đừng nói người xưa kính sợ quỷ thần, ngay cả thời hiện đại, nhập hồn vào một người khác mà nói ra thì e sẽ làm những người thân của người ấy cảm thấy khó tiếp nhận.
Tần Tranh nghĩ rất nhiều nhưng chỉ cười lắc đầu, bảo: “Chỉ là muốn nhìn chàng mà thôi.”
Dưới ánh mặt trời, đôi môi đỏ hệt như một quả anh đào căng mọng, mời gọi đến hái.

Sở Thừa Tắc nheo mắt nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Nàng có mang son môi theo chứ?”
Tần Tranh không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu.
Sợ đi đường làm trang dung không còn chỉn chu, cô mang theo cả phấn son lên xe ngựa.
Sở Thừa Tắc nói: “Ta còn hơi khát.”
Tần Tranh đang chuẩn bị rót thêm cho y một chén trà nhưng nhìn ánh cười trêu ghẹo trong mắt y thì đột nhiên hiểu ý.

Mặt cô nhanh chóng đỏ ửng lên, đưa mắt lườm y một cái, xấu hổ thả rèm xuống.
Cô vừa ngồi ngay ngắn thì người đánh xe đã bị gọi đi nơi khác, ai kia đường hoàng bước lên xe.
Hôm nay Sở Thừa Tắc buộc tóc bằng trâm vàng, mặc áo gấm, thắt lưng ngọc, càng toát ra vẻ anh tuấn.
Tần Tranh trừng y một cái, cảnh cáo: “Đang ở bên ngoài, chàng đừng có làm bậy đó.”
Cô không biết sở dĩ mỹ nhân được gọi là mỹ nhân là vì dù có tức giận thì cũng mang theo vẻ phong tình.
Đây là lần đầu tiên Sở Thừa Tắc thấy cô son môi.

Đỏ tươi, căng mọng, khiến người ta muốn nhào tới nhấm nháp, nuốt trọn nó.
Mà y cũng làm thế thật.
Sau khi Sở Thừa Tắc xuống xe, mãi một lúc sau hơi thở của Tần Tranh mới bình ổn lại được.

Cô lấy chiếc gương đồng to bằng lòng bàn tay trong một ngăn kéo kín ra, lau sạch phần son đã lem rồi bôi son mới.
Nhớ lại lời của ai đó khi nãy, mặt cô không khỏi nóng bừng.
“Nàng không cho ta hôn nàng ở đây thì lên chùa hôn à?”
Một con người lạnh lùng, cực kỳ tự chủ như vậy mà sao có thể nói ra những lời phóng đãng như thế nhỉ?

Đoàn người nghỉ ngơi chỉnh đốn lại chừng một khắc rồi lại bắt đầu lên đường, cuối cùng đã đến chân Vân Sơn Tự trước giờ ngọ.
Vì là nơi Vũ Gia Đế từng tu hành khi còn sống nên bao năm nay, hương hỏa của Vân Cương Tự vẫn rất sung túc.

Năm nay Biện Kinh đổi chủ nên những người đến dâng hương mới ít đi.
Đại quân phong tỏa nơi này.

Để thể hiện lòng thành kính, Tần Tranh và Sở Thừa Tắc cùng đi bộ lên núi.
Sở Thừa Tắc thì không kiêng dè nhiều như vậy, y sai người tìm một chiếc cán tới nhưng bị Tần Tranh từ chối.
Thân thể này đúng là rất yếu đuối nhưng từ khi chạy trốn đến nay, nỗi khổ nào cũng nếm qua, một ngàn bậc thang có sá là gì.

Huống chi cô theo Lâm Nghiêu tập võ bao lâu, đến thành Thanh Châu cũng thường xuyên tự luyện tập chứ chưa từng bỏ bê nên sức khỏe cũng được cải thiện nhiều.
Cuối cùng chiếc cán kia được dùng cho Tống Hạc Khanh.

Ông ta tuổi tác đã cao, leo được một nửa là không chịu nổi, Sở Thừa Tắc ra lệnh cho các tướng sĩ vẫn mang theo cán nãy giờ tới khiêng ông đi.
Trụ trì của Vân Cương Tự nhận được tin nên đã dẫn chư tăng trong chùa ra ngoài cổng nghênh đón.

Trụ trì là một người trắng trẻo, mập mạp, cười lên khá giống Phật La Hán trên điện thờ, trông hiền lành từ bi nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ trí tuệ vì đã nhìn thấu hồng trần.
“A di đà Phật, thí chủ đường sá xa xôi đến, thứ cho không đón từ xa được.” Trụ trì một tay lần tràng hạt, một tay đặt trước ngực, chào Sở Thừa Tắc theo kiểu nhà Phật.
Sở Thừa Tắc cũng đáp lễ lại, gương mặt toát ra chút ít lạnh lùng đạm mạc.

“Sinh thần của tổ tiên nên đến tế bái, làm phiền trụ trì rồi.”
Sở Thừa Tắc nói ra câu thoại đã tập sẵn trong đầu không biết bao nhiêu lần, vẫn cảm thấy kỳ cục.
Trụ trì cười hì hì, đáp: “Nhìn thí chủ rất có duyên với nhà Phật.”
Ông đưa mắt nhìn Tần Tranh, nụ cười càng trở nên cao thâm khó đoán.

“Duyên nhà Phật của nữ thí chủ cũng không ít.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui