Vì quá mất mặt nên mãi đến khi đỉ ngủ, Tần Tranh vẫn xấu hổ, không muốn nói chuyện với thái tử.
Trong chiếc rương gỗ trong nhà có khá nhiều chăn mền, Tần Tranh trải nệm xuống dưới đất, tắt đèn xong bèn đưa lưng về phía thái tử, ngủ ở dưới.
Trong đêm tối, mọi âm thanh dường như đều được khuếch đại lên nhiều lần, kể cả giọng nói hơi lạnh của thái tử.
“Sao không ngủ trên giường?”
Tần Tranh vẫn chưa hết xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Thiếp ngủ không ngoan lắm, sợ đụng đến vết thương của tướng công.”
Bóng đêm trở nên yên tĩnh một lát rồi lại vang lên giọng của thái tử.
“Nàng ngủ giường đi, ta ngủ đất.”
Tần Tranh xoay người, đè chăn thật chặt.
“Tướng công cứ yên tâm dưỡng thương đi, đừng giành với thiếp.”
Nói xong, căn phòng lại trở nên im ắng.
Đêm qua Tần Tranh gần như không hề chợp mắt nên lúc này vừa chạm vào gối là lập tức chìm vào giấc ngủ say.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô bỗng cảm thấy khó thở, trên người như bị một tảng đá đè nặng.
Cô thở một cách khó nhọc, đưa tay xô đẩy nhưng hai cổ tay bị nắm chặt, cố định trên đỉnh đầu.
Lúc này Tần Tranh giật mình tỉnh lại, phát hiện mình bị ai đó bịt miệng.
Đang lúc nửa đêm, trước mắt cô đen ngòm nhưng cái người đang giữ chặt tay cô, bịt miệng cô có mùi hương tuyết tùng thoang thoảng xen lẫn với mùi thuốc bắc đăng đắng, chắc chắn là thái tử rồi.
Không biết sao, người y nóng phừng phừng, Tần Tranh cảm thấy chỗ cổ tay bị y nắm chặt cũng bị nhiệt độ từ lòng bàn tay y làm phỏng.
Sao lại sốt cao thế chứ?
Tần Tranh cũng là người có tư duy lạ, lúc này mà việc đầu tiên nghĩ đến là sao thái tử lại sốt cao dữ vậy.
Cô ú ớ vài tiếng, cố gắng giãy ra nhưng thái tử lại đè cô càng chặt hơn, bàn tay đang bịt miệng mũi cô cũng mạnh vài phần.
Chắc chết mất!
Dù cô có là kiện tướng bơi lội, có thể nín thở lâu thì đột nhiên bị người ta bịt mũi miệng như thế cũng đủ ngộp thở rồi.
Lúc này, Tần Tranh đã thích nghi với bóng đêm trong phòng, có thể lờ mờ thấy được bóng dáng của thái tử, cô trợn trừng mắt nhìn y đầy giận dữ.
Có những sợi tóc lành lạnh phất qua mặt Tần Tranh, đó là vì thái tử đang cúi người xuống.
Dường như y ra nhiều mồ hôi, mùi hương tuyết tùng vốn bị mùi thuốc lấn át nay lại càng nồng hơn.
“Đừng lên tiếng.” Y gần như thì thầm vào tai cô.
“Bên ngoài có người đang thả khói mê.”
Ở khoảng cách rất gần như, hơi thở của y hoàn toàn phả vào tai và sườn mặt của Tần Tranh, cô chỉ cảm thấy một bên tai và da đầu đều tê rần lên, mặt cũng nóng bừng.
May mà trong đêm tối, không ai nhìn thấy.
Cô bối rối gật đầu, không cần thái tử bịt mũi nữa mà tự mình nín thở.
Thái tử thấy thế cũng thả hai cổ tay đang bị nắm chặt của cô ra.
Không biết có phải Tần Tranh nhìn lầm hay không, trong khoảnh khắc ấy cô cảm thấy ánh mắt thái tử nhìn mình có vẻ thâm thúy khó mà diễn tả được.
Cô né tránh ánh mắt của y, nhìn ra ngoài cửa.
Nhờ có ánh trăng, quả nhiên nhìn thấy ở khe cửa có một ống trúc nhỏ chen vào, đầu ống trúc đang có tia khói bốc lên.
“Được chưa, lượng thuốc mê này có thể làm ngất cả con trâu mộng đấy!” Bên ngoài có tiếng xì xầm thúc giục.
“Vội gì chứ, cẩn thận vẫn hơn! Tối nay trong bữa tiệc tao có dò hỏi Đông Tử, gã đàn ông nửa sống nửa chết trong phòng này có võ công ghê gớm lắm, một nửa thủy tặc trên thuyền đều chết trong tay hắn đấy.” Người thả khói mê quát khẽ.
Một lát sau, họ dùng dao cạy then cài cửa, cánh cửa kêu lên “kẽo kẹt” rồi mở ra, một người đàn ông cầm đao đứng đó.
Lúc đi vào, cơ thể hắn lảo đảo một cái nhưng vì trong nhà rất tối, hai người đi sau cũng không phát hiện có gì khác thường.
Mãi đến khi mùi máu tươi lan ra, trên cổ chúng gác một thứ vũ khí sắc lạnh, kèm theo đó là tiếng vật nặng ngã xuống cái phịch thì hai người đi sau mới phát hiện đã trúng kế.
“Hảo… hảo hán tha mạng…” Một trong hai kẻ đó chân đã mềm nhũn.
Tay Tần Tranh cầm thanh đao của gã đi vào đầu tiên.
Từ lúc hắn vừa bước vào, thái tử đã cắt cổ rồi đỡ cho hắn không bị ngã xuống, Tần Tranh thì nhanh chóng đoạt lấy thanh đao trong tay, như thế nó sẽ không rơi xuống đất và phát ra âm thanh sau khi hắn chết.
Lúc này cô đang dùng đao kề cổ một trong hai tên còn lại.
Trong bóng đêm, giọng thái tử lạnh lẽo và hung tàn: “Ai sai các người đến?”
“Là… là Ngô Khiếu, con nuôi của nhị đương gia.
Hảo hán tha… á…”
Còn chưa nói xong, đùi hắn đã bị đâm một nhát.
Gã đàn ông đau đớn kêu lên thảm thiết, gân xanh trên cổ cũng căng lên.
Thái tử nói với giọng lạnh lẽo.
“Nói thật đi.”
Tên kia khóc lóc thê thảm.
“Tiểu nhân nói thật mà, thật là Ngô Khiếu sai bọn tôi đến!”
Thái tử cười lạnh.
“Ta và người này không thù không oán, sao hắn phải hại ta?”
Gã đàn ông kia vội vàng khai ra hết.
“Hai trại đông tây bất hòa đã lâu, người của trại đông hôm đó đi đánh thủy tặc về đều nói hảo hán võ công cái thế, đại đương gia có ý định chiêu mộ ngài.
Ngô… Ngô Khiếu… trong bữa tiệc tối nay nghe nói hảo hán bị thương nặng nguy hiểm đến tính mạng mà vẫn nhanh chóng tỉnh lại như thế, sợ sau khi hảo hán gia nhập trại đông thì bên đó sẽ càng lớn mạnh, vì thế sai chúng tôi đêm nay nhân lúc người của trại đông đều say xỉn đến đây để hại hảo hán…”
“Chỉ thế thôi à?” Thanh kiếm trong tay thái tử đè mạnh một cái, cổ tên đàn ông kia lập tức bật máu.
Cả người hắn run lên bần bật.
“Con gái duy nhất của nhị đương gia ái mộ đại đương gia nhưng Ngô Khiếu lại muốn cưới cô ta để hoàn toàn khống chế được trại tây.
Hắn nói… nói nếu hảo hán chết, phu nhân sẽ thành quả phụ không nơi nương tựa, huynh muội đại đương gia không thể không quan tâm, lúc đó chỉ cần tung ít lời đồn là có thể khiến con gái của nhị đương gia thất vọng về đại đương gia, Ngô Khiếu có thể cưới được cô ấy.
Phu nhân rất xinh đẹp, sau này… sau này đợi hắn nắm được cả Kỳ Vân Trại thì sẽ dùng phu nhân để lấy lòng quan lại quyền quý ở Thanh Châu này…”
Môi thái tử nhếch lên một nụ cười lạnh đến kinh người.
Thanh kiếm của y kéo ngang qua, cổ tên kia lập tức bị cắt đứt, chỉ còn một lớp da giữ cái đầu lung lay sắp rơi xuống.
Máu tươi bắn tung tóe lên mặt tên đồng bọn, Tần Tranh cũng bị văng trúng người.
Gã còn lại sợ đến mức tè ra quần, vội quỳ xuống đất không ngừng cầu xin.
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi…”
Thái tử giơ chân giẫm mạnh đầu hắn xuống đất, tên kia bị đạp đến nỗi mặt đầy máu, xem ra chắc sống mũi đã bị gãy, đầu cũng tróc da.
Hắn trợn tròn mắt rồi ngất đi.
Tần Tranh cũng bị vẻ hung bạo của thái tử làm giật mình.
Ánh trăng vành vạnh từ ngoài cửa chiếu vào nhưng khuôn mặt thái tử vẫn ẩn trong bóng đêm, làm người ta không nhìn rõ.
Cô cảm thấy giờ phút này, thái tử có vẻ xa lạ mà cô chưa từng thấy trước đó nên không khỏi ngập ngừng gọi: “Tướng công?”
Thái tử quay người lại, trong bóng đêm y tập trung nhìn cô.
“Có bị thương không?”
Tần Tranh cảm giác như mình đang bị một con dã thú nhìn chằm chằm vậy, rõ ràng trước mắt tối đen không nhìn thấy gì nhưng cô vẫn vô thức cụp mắt xuống.
“Không có, tướng công thì sao?”
“Ta không sao.” Thái tử lau vết máu trên lưỡi kiếm.
Lúc đút kiếm vào vỏ, tiếng lưỡi kiếm và vỏ kiếm va chạm với nhau vang lên nghe lạnh toát.
Thái tử thắp đèn.
Ánh nến lờ mờ chiếu rọi hai xác chết dưới đất, một người dở sống dở chết và một vũng máu nhìn ghê người.
Có thể vì đã trải qua biến cố trong cung và trận chém giết trên thuyền thủy tặc, lúc này nhìn thấy người chết, tuy vẫn khó chịu nhưng Tần Tranh đã không còn buồn nôn như trước nữa.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộn xộn, có người cầm đuốc đến gõ cổng.
“Trình công tử? Trình phu nhân? Lúc nãy nghe có tiếng hét thất thanh từ bên này truyền ra, hai người không sao chứ?”
Tần Tranh nhìn thái tử một cái, y nhẹ nhàng gật đầu, cô mới ra ngoài mở cửa.
Cửa vừa mở ra, nhìn thấy Tần Tranh, tất cả mọi người đều bàng hoàng.
Trên áo cô nhuộm đầy vết máu, mặt cũng có những giọt máu nhỏ.
Khuôn mặt nõn nà của cô hệt như một đóa hoa quỳnh bị máu bắn lên, đẹp kỳ dị làm mê hồn người.
Chỗ ở của Lâm Chiêu cách khá xa nơi này nên bây giờ mới chạy đến.
Nàng ta xô đẩy, chen qua đám người chạy vào trong.
“A Tranh tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Khi nhìn thấy vết máu trên người Tần Tranh, Lâm Chiêu cũng không khỏi ngẩn ra.
Ngược lại, Tần Tranh nhìn mặt có vẻ trắng bệch nhưng giọng thì khá bình tĩnh.
“Có người định thả khói mê giết chết bọn ta, trong lúc giao đấu với tướng công ta chúng đã bị giết, chỉ còn một người sống.”
Nói xong cô lùi ra một bước để mọi người vào trong xem xét.
Cô cố tình không nói kẻ chủ mưu phía sau là ai.
Quan hệ giữa trại đông và trại tây khá nhạy cảm, nếu kẻ định ra tay với họ là con nuôi của nhị đương gia, cô lại đem chân tướng nói ra thì sẽ phá vỡ sự bình yên hòa hảo ngoài mặt giữa hai trại.
Lâm Chiêu là muội muội ruột thịt của Lâm Nghiêu, nàng ta rơi vào tay bọn thủy tặc cũng một phần là do người của trại tây nhưng lúc ăn mừng, Lâm Nghiêu vẫn mời trại tây đến tham gia chứng tỏ trước mắt hắn vẫn muốn duy trì cảnh hòa bình giả tạo này.
Cô và thái tử ở trong sơn trại của người ta, nói khó nghe là ăn nhờ ở đậu nên đương nhiên phải biết thời biết thế.
Vì thế kẻ chủ mưu là ai, họ không thể chính miệng nói ra mà phải chờ Lâm Nghiêu tới tra hỏi.
Thái tử cố tình chừa lại một người sống cũng là có ý này.
Sau khi đoàn người đi vào trong, vừa nhìn là thấy ba người của trại tây ngã gục trong phòng ngủ chính, gần cửa cũng có ống trúc để thổi khói mê khi nãy, có thể nói là chứng cứ xác thực.
Nhưng làm cho họ cảm thấy áp bức nhất chính là người đàn ông bị trọng thương được trại chủ mang về.
Y ngồi bên chiếc bàn, mái tóc dài xõa tung, người mặc bộ đồ ngủ màu trắng, khoác chiếc áo choàng màu xanh đen, bàn tay thon dài trông rất có lực đặt trên thanh kiếm chỉ nhìn vỏ ngoài là biết vô cùng tinh xảo.
Nửa khuôn mặt của y ẩn hiện trong bóng đêm, cả người trông như một con dã thú từ thuở hồng hoang, đang cố kiềm nén tính khí nhưng có thể nhào tới ăn thịt người ta bất cứ lúc nào.
Lâm Chiêu chỉ nhìn thái tử một cái là vội dời mắt đi.
Nàng ta là người nóng nảy, sau khi nhìn thấy ba người trại tây bèn tháo dây roi trên hông xuống, hằm hằm định đi ra ngoài.
Hỉ Thước quá hiểu chủ của mình nên vội vàng ngăn lại. “Đại tiểu thư, cô đừng vội sang trại tây, đợi trại chủ đến rồi tính…”
Nàng ta vừa nói xong, bên ngoài liền có người nói: “Trại chủ đến rồi! Trại chủ đến rồi!”
Đám đàn ông trai tráng đang vây xem lập tức nhường thành một lối đi, Lâm Nghiêu nôn nóng bước nhanh vào trong, rõ ràng là trên đường hắn cũng đã nghe người ta nói lại chuyện này nên trên mặt không còn vẻ bỡn cợt thường ngày nữa mà ngược lại sắc mặt khá khó coi.
Thấy Lâm Chiêu đang cầm roi định đi tìm người bên kia tính sổ, hắn bèn quát: “Làm gì vậy chứ?”
Lâm Chiêu hung dữ nói: “Chúng tính kế muội thì thôi không nói, bây giờ còn hạm hại ân nhân của muội nữa.
Muội không nuốt trôi cơn giận này.
Nếu huynh còn coi muội là muội muội thì đừng có ngăn cản.” Nói xong nàng ta vung mạnh tay, giãy khỏi tay Hỉ Thước rồi đi ra ngoài với sát khí đằng đằng.
Tần Tranh cố tình không nói ra kẻ chủ mưu là vì không muốn làm lớn chuyện, thấy thế bèn gọi Lâm Chiêu lại.
“A Chiêu, người đã chết rồi, đừng đi.”
Mắt Lâm Chiêu hơi đỏ lên.
Nàng ta nhìn Tần Tranh, căn răng một cái rồi cuối cùng vẫn lao vào bóng đêm.
“Đại tiểu thư!” Hỉ Thước vội đuổi theo.
Lâm Nghiêu cảm thấy khá đau đầu, vội căn dặn gã râu quai nón đi theo mình.
“Bưu Tử, đệ đi theo A Chiêu, đừng để nó chịu thiệt.”
“Được thôi!” Gã râu quai nón dường như cũng đang ôm cục tức, có những lời này của Lâm Nghiêu thì lập tức xách đôi chùy sắt đến nặng tám mươi kí của mình chạy về phía trại tây.
Lúc này Lâm Nghiêu mới chắp tay xin lỗi Tần Tranh và thái tử.
“Mời hai vị đến trại dưỡng thương vốn là có ý tốt nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này, làm kinh nhiễu đến hai vị rồi.
Lâm mỗ tạ tội với hai vị tại đây.”
Thái tử nãy giờ vẫn im lặng không nói lúc này mới ngước mắt nhìn Lâm Chiêu.
“Trại chủ quá lời rồi.”
Y nói một câu khá khiêm tốn nhưng ngữ khí thì không có chút nhún nhường.
Ánh mắt y quét đến đâu là mang lại cho người ta cảm giác áp bức đến đó.
Lâm Nghiêu lăn lộn giang hồ bao năm, coi như cũng biết nhìn người.
Đây là lần đầu tiên hắn bị người ta nhìn mà vô thức muốn né tránh ánh mắt đó thì không khỏi thầm giật mình.
Người này trông còn trẻ nhưng lại không hề có vẻ bồng bột của thiếu niên mà ngược lại giống như một thanh bảo kiếm trải qua muôn ngàn phong ba, giờ đã được cất vào vỏ.
Không ra khỏi vỏ thì thôi, một khi đã rút ra khỏi vỏ thì chắc chắn đổ máu.
Sự sắc bén từ bên trong lúc nào cũng đáng sợ hơn sự sắc bén được thể hiện bên ngoài.
Trong lúc hắn thất thần, thái tử từ tốn nói: “Có điều phu nhân ta bị kinh hách, không biết đại phu trong trại có tiện đến bắt mạch cho nàng không?”
Lâm Nghiêu vội trả lời: “Chuyện lớn thế này, chắc Triệu thúc cũng tính giấc rồi, để ta sai người gọi ông ấy đến.”
Tần Tranh định nói không cần nhưng đột nhiên ý thức được rất có thể thái tử muốn nói chuyện riêng với Lâm Chiêu nên không lên tiếng, chỉ đi theo người hầu mà Lâm Chiêu gọi đến.
Quần áo trên người cô dính máu, trên mặt cũng vậy nên người phụ nữ kia dẫn cô đi rửa mặt rồi hỏi cô có cần tắm rửa không.
Từ khi đến trại, Tần Tranh bận chăm sóc thái tử đang nguy cấp nên không có lòng dạ nào lo cho mình, bây giờ nghe thế bèn gật đầu.
Sau khi cô thoải mái tắm nước nóng xong, lão đại phu mới đến bắt mạch cho cô, còn kê đơn thuốc bổ máu nữa.
Tần Tranh nhớ đến đơn thuốc mà thái tử âm thầm thay đổi bèn thử dò hỏi đại phu: “Đại phu, đơn thuốc mà ông kê cho phu quân tôi ấy, nếu bạch cập giảm một tiền, tiên hạc thảo tăng ba tiền thì sẽ thế nào?”
Đại phu vuốt chòm râu dài, đáp: “Hai vị thuốc này đều để trị chứng nôn ra máu hay mất máu.
Bạch cập có lợi cho ngoại thương, tiên hạc thảo có lợi cho nội thương, ngăn phát sốt, bổ khí huyết, phòng ngừa suy nhược mất sức.
Nhưng đã là thuốc thì sẽ có tác dụng phụ, nếu tăng một vị thuốc thì hiệu quả sẽ tăng nhanh thần tốc, tuy nhiên nếu dùng lâu dài thì sẽ dễ làm cơ thể suy kiệt, lúc đó có muốn bồi bổ cũng không kịp…”
Nói đến đây, đại phu đột nhiên dừng lại, hỏi Tần Tranh.
“Sao phu nhân lại hỏi thế?”
Tần Tranh trả lời qua loa.
“Nhất thời tò mò nên hỏi thử thôi.”
Người hầu tiễn đại phu ra về, Tần Tranh ra ngoài nhìn thấy phía nhà chính vẫn còn sáng đèn, biết thái tử và Lâm Nghiêu còn đang bàn chuyện.
Tự nhiên lòng cô cảm thấy rất nặng nề.
Nghe đại phu giải thích đơn thuốc, nhớ lại việc đêm qua thái tử đột nhiên sốt cao, cô đã hiểu nguyên nhân.
Trên đường chạy trốn, thái tử luôn bình tĩnh đến độ làm cô quên mất y là một thái tử vừa mất nước.
Nhưng những lời cung khai của người trại tây lại làm Tần Tranh nghĩ đến một việc: Lâm Nghiêu nhìn trúng võ nghệ của thái tử, muốn chiêu mộ y vậy có khi nào thái tử cũng muốn mượn thế lực của Lưỡng Yến Sơn để gây nghiệp lớn, đánh về Biện Kinh không?
——
Ba người trại tây chết trong nhà đã bị kéo ra ngoài, vết máu cũng đã được lau dọn sạch sẽ.
Người còn sống lúc nãy, sau khi Lâm Nghiêu thẩm vấn xong thì tự tay giết chết.
Hắn nhìn thái tử đang ngồi đối diện, cuối cùng đưa ra lời mời hấp dẫn nhất.
“Lâm mỗ biết Trình huynh chắc chắn không phải người bình thường, nếu Trình huynh bằng lòng gia nhập Kỳ Vân Trại, từ nay Kỳ Vân Trại sẽ có thêm một tam đương gia.”
Thái tử nhấp một hớp trà, không hề lên tiếng.
Lúc này y đã thu lại khí thế của mình, trở nên cao quý tao nhã như một công tử thế gia vậy.
Lâm Nghiêu thấy y vẫn không có phản ứng gì bèn nói tiếp: “Tuy bây giờ Kỳ Vân Trại chia ra làm hai trại đông tây nhưng một ngày nào đó ta nhất định sẽ thu trại tây về hợp nhất thành một.
Hà lão tặc và con nuôi của lão ta tạm thời chưa thể động tới, nếu Trình huynh chịu giúp đỡ, đến lúc đó tên Ngô Khiếu mặc cho huynh xử trí.”
Sợ thái tử lo lắng chuyện bị quan phủ vây quét, hắn tiếp tục thuyết phục: “Trong địa giới Thanh Châu, tuy đám thủy tặc Bàn Long Câu là mạnh nhất nhưng Lưỡng Yến Sơn địa thế hiểm trở, nếu quân triều đình tấn công thì chưa chắc đã hạ được Kỳ Vân Trại.”
Lâm Nghiêu nói rất nhiều, cuối cùng thái tử cũng đặt chén trà xuống, đôi mắt hẹp và dài khẽ ngước lên.
“Trại chủ muốn chiêu mộ Trình mỗ vào trại?”
Y cười một tiếng.
“Vậy Trình mỗ phải xem chí hướng của trại chủ ở nơi đâu.”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Lâm Nghiêu, y dùng ngón trỏ chấm nước trà vẽ lên bàn hai vòng tròn một lớn một nhỏ.
Dưới ánh đèn, đôi mắt của y sâu thẳm, ẩn chứa cả bầu trời đêm của giang sơn Đại Sở này.
“Là một trại tây nho nhỏ hay là trùm thổ phỉ Thanh Châu, hoặc là… phong hầu bái tướng, lưu vào sử xanh?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...