Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương FULL


Editor : TrinhBeta: Khanh_____________Cố Cẩn thấy hắn bộ dáng vân đạm phong kinh, nội tâm sinh ra một cỗ cảm giác sởn tóc gáy.“Ngươi bắt đầu bày ra thế cục như vậy từ lúc nào? Ta muốn…”“Nói cho lão tổ tông? Cố Cẩn, Ngươi chẳng khác gì so với mười năm trước, một chút tiến bộ cũng không có.” Cố Ngôn không chút nào che giấu nét trào phúng trên mặt, “Ngươi khinh thường thái giám, nhưng bản thân ngươi cũng chính là một tên thái giám; ngươi căm ghét quyền thế đã hủy diệt cuộc đời ngươi, nhưng ngươi cả đời đều dựa vào lão tổ tông mà sống qua ngày.”Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Cố Cẩn, “Ngươi muốn nói gì với lão tổ tông? Nói rằng ta đã sớm đề phòng các ngươi? Đã sớm bày ra thế cục?”Cố Cẩn nhìn khuôn mặt gần như không có cảm xúc của hắn, đột nhiên không thể nói một lời.“Chuyện các ngươi không muốn làm, ta đều làm.

Các ngươi không muốn lo lắng giao thiệp, ta cũng vậy.

Cố Cẩn, đây đều là những nhân mạch mà các ngươi không cần, vứt bỏ lực lượng, là ta từng chút một thu thập lại.”Cố Cẩn suy nghĩ một hồi, cẩn thận mở miệng, “Cho nên ngươi muốn trở thành địch của chúng ta sao? Ngươi cũng đừng quên là năm đó lão tổ tông đã cứu ngươi! Nếu không có hắn ngươi đã sớm chết rồi!”“ n tình của lão tổ tông, nhiều năm như vậy ta đã sớm trả hết rồi.


Ngươi trong lòng hiểu rõ, không cần sử dụng cái này để áp chế ta.

Huống hồ, làm sao có thể nói ta và các ngươi đối địch đâu, các ngươi từ trước đến nay đều chưa từng tiếp nhận ta.” Cố Ngôn xoay người đi đến chỗ xe ngựa, lại xoay người lại, “Đúng rồi, ngươi có tâm tư dơ bẩn với Phi Vi, tốt nhất ngươi nên bỏ cái suy nghĩ đó đi.”“Đối với loại người như con, cứ nghĩ rằng chỉ cần trêu đùa một chút là có thể có được chân tình của nàng,ý nghĩ như vậy dừng trên người nàng, ta liền cảm thấy ghê tởm.”Cố Cẩn cảm thấy thẹn sau khi bị chọc thủng tâm tư như vậy,“Cố Ngôn!Chẳng phải ngươi dựa vào quyền thế địa vị lung lạc nàng sao!Nếu ngươi không có những thứ đó,ta muốn xem xem nàng có liếc mắt nhìn một tên thái giám như ngươi hay không!”Cố Ngôn nghe thấy lời nói này, hắn nở nụ cười,“Nhưng mà nàng nói với ta,thái giám và những người khác không có gì khác nhau cả.”Cố Cẩn dùng tiếng cười nhạo để che giấu sự kinh ngạc của mình,“Ngươi sẽ không thật sự tin...”“Đúng vậy,huống hồ gì…”Cố Ngôn thương hại nói:“Trong lòng nàng có ta.”Hắn không lại để ý Cố Cẩn,phân phó xe ngựa đi đến cổng khác,sau đó lại bước vào xe ngựa.Hắn thấy Phi Vi ngoan ngoãn ngồi trên xe chờ mình,cười nói:“Chờ lâu rồi sao?”“Ta vừa mới lén nhìn thoáng qua! Chàng và Cố Cẩn nói cái gì vậy!”Giang Phi Vi hưng phấn giữ lấy kéo hắn ngồi xuống.“Không có gì,chuyện lúc sáng,dù sao cũng cần phải cho hắn chút giáo huấn,vậy mà hắn liền tìm ta nói chuyện rồi.”“Nhanh như vậy mà chàng liền trả thì xong rồi sao!Thật lợi hại!”Cố Ngôn nhìn trong mắt Giang Phi Vi không chút che giấy khen ngợi với hắn nghĩ đến lời nói lúc nãy mà mình nói với Cố Cẩn,đột nhiên bưng kín mặt mình một phen.Giang Phi Vi có chút nghi hoặc,“Làm sao thế?”Cố Ngôn buông tay,ho nhẹ một tiếng,“Không,chính là có cảm giác lúc nãy ta… Giống hệt một tiểu hài tử đang khoe khoang vậy.”“Ai?Có ý gì thế!Ta nghe không hiểu gì cả! Khoe khoang cái gì?” Giang Phi Vi mất mãn mà đánh hắn hai cái,nhưng lại bị Cố Ngôn tùy tiện né được.Ngày hôm sau, có thể xem là một ngày sóng yên biển lặng.Thất hoàng tử mỗi ngày dậy sớm đọc sách, Giang Phi Vi ngày nào cũng ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh lại, làm tốt cơm trưa sai người đưa đến cho Cố Ngôn và Thất hoàng tử, buổi chiều cùng Đoan ma ma nhàn thoại một chút, làm chút điểm tâm ngọt, cho dù vội vàng như thế nào, Cố Ngôn cũng đều bớt chút thời gian cùng mình dùng bữa.Cho dù muộn như thế nào, Giang Phi Vi cũng sẽ vì Cố Ngôn giữ lại một ngọn đèn.Cố Ngôn cũng dần học được dù không cần tắm gội vẫn đến gặp Giang Phi Vi, tuy rằng hắn vẫn kiên trì không rửa mặt chải đầu sẽ không đến gần nàng.

Hai người tâm sự những chuyện gần đây trong cung cho nhau nghe, ngắm trăng xem sao, sau đó sẽ nghỉ ngơi.Giang Phi Vi không phải là người ngủ sâu, nhưng Cố Cẩn mỗi sáng thức dậy nhẹ nhàng, rất ít khi đánh thức nàng, thường thì chờ đến lúc tự mình tỉnh dậy, đều là lúc mặt trời đã lên cao rồi.“Giang cô cô, hôm nay nô tài xướng cho người nghe như thế nào?”Đoan ma ma thấy Giang Phi Vi thất thần, đối với tiểu thái giám đưa mắt ra hiệu, tiểu thái giám kia hiểu ý, đột nhiên cất giọng xướng lên.

Quả nhiên đã đem Giang Phi Vi dọa một trận run lên.“Nghĩ cái gì vậy? Hồn đều bay đi rồi?” Đoan ma ma đem chén trà đưa đến cho nàng.“Hoàng thượng hôm qua hồi cung rồi?” Giang Phi Vi hơi nhấp một ngụm trà, sau đó liền buông ly xuống.“Đúng vậy, cũng đến mùa thu rồi, nếu còn không trở lại, sổ con của những tên ngự sử ngôn quan đó có thể đem cả hoàng cung nhét đầy rồi.”Giang Phi Vi nghe tiểu thái giám kia xướng xong, liền đưa tiền thử cho hắn, cho hắn lui xuống nghỉ ngơi.“Sao thế, không thích khúc xướng đó sao?”Giang Phi Vi lắc đầu, “Kỳ thật ta không thích nghe diễn… Chính xác mà nói, ta chỉ thích nghe Cố Ngôn xướng thôi, hắc hắc.”Đoan ma ma thấy nàng cười đến vui vẻ, chỉ cái thấy ê răng, “Người trẻ tuổi.”“Sợ là ngày tháng yên ổn không còn được mấy ngày.


Có thể thấy thời gian của Cố Ngôn,sợ là càng ngày càng ít rồi.” Giang Phi Vi thở dài.“Nghĩ đến những điều đó, Cố Ngôn lao lực tâm tư để xây dựng lồng vàng cho ngươi, đem hết thảy phiền toái ngăn cách khỏi ngươi, ngươi đừng nhọc lòng, thân thể lại không khỏe, càng cho hắn thêm phiền toái.”Hai người đang nói chuyện, liền thấy Cố Cung bưng hộp đi vào sân, cười nói với Giang Phi Vi: “Cô cô, nô tài phụng mệnh đốc chủ, mang một ít ngoạn ý đến cho ngài.

Đốc chủ còn nói, hôm nay Hoàng thượng triệu kiến, sợ là không thể cùng cô dùng bữa được.”Giang Phi Vi mở hộp ra, chỉ thấy bên trong chứa một chiếc kẹp tóc bằng vàng có hình phượng hoàng đeo hoa, phía trên có khảm một viên đá quý màu đỏ thẫm, phi thường đẹp đẽ quý giá.Giang Phi Vi ngại mệt, không thích mang khoa hoàn, nhưng lại thích những thứ trang sức tinh xảo, Cố Ngôn còn đặc biệt sai người vì nàng chế ác một chiếc hộp khảm trai, bên trong dần chứa đầy trang sức mà Cố Ngôn tặng cho nàng.Giang Phi Vi cười đóng lại hộp, “Vừa đúng lúc sáng a có nướng một ít bánh quy cam, ngươi giúp ta đưa qua cho Cố Ngôn đi.

Để hắn bớt chút thời gian mà ăn, đừng để bị đói.”Cố Cung nhìn thân ảnh Giang Phi Vi chạy đi xa, cùng Đoan ma ma liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người bất đắc dĩ mà cùng lắc đầu.Hai người đang đi đúng quỹ đạo, bọn họ tự nhiên đều vui vẻ, nhưng hai người này cũng…Cha nuôi trải nghiệm uy lực nở hoa, Cố Cung xem như hoàn toàn được lĩnh giáo rồi.Kể từ khi cha nuôi dắt đầu phát hiện ra cô cô thích sưu tập trâm thoa hoa tai xinh đẹp, những lúc rảnh rỗi còn phải cùng cha nuôi đi lựa vài mòn trang sức xinh đẹp.Chọn tốt rồi, nhưng không đưa cho cô cô cùng lúc, cứ một hai ngày đưa một kiện, cô cô nhận lấy lại phải đáp lễ, cha nuôi nhận được, lại đưa thêm đồ vật… Chính mình trong khoảng thời gian này, chính sự thì không có nhiều, thế nhưng lại chạy tới chạy lui giữa Trọng Hoa Cung và nơi cha nuôi làm việc.Cố Cung liền có điều không hiểu, chẳng phải hai người đêm nào cũng gặp nhau sao, không thể đưa một lần luôn sao?!Bất quá nỗi u buồn này, Cùng với Giang Phi Vi cũng chia cho mình một phần điểm tâm, lập tức biến mất.Cố Cung vạn phần cảm tạ, cái khác không nói, điểm tân Giang cô cô làm thật sự rất ngon, mỗi ngày đều có một phần đồ ăn, đốc cô ăn đến một hạt cơm cũng không dư thừa, chính mình không xin được.


Nhưng điểm tâm này mình vẫn có thể ăn được!Giang Phi vi thấy Cố Cung rời đi, lại thở dìa, “Càng lúc ta càng cảm thấy không yên lòng.”Nàng cảm nhận được thời cuộc đang nhanh chóng biến hóa rõ ràng, chuyển biến này, nàng vẫn cảm thấy thật nhanh quá.Nàng hiểu, Cố Ngôn ở trong sách, nhất định không có cơ hội thích hợp để gặp Thất hoàng tử, cuối cùng đi vào ngõ cụt.Hiện giờ có phương pháp phá giải cục diện, hắn từng ẩn nhẫn mấy năm ám tuyến, lập tức bộc phát uy lực lớn nhất của hắn.

Chỉ là Giang Phi Vi có cảm giác, các cung nhân đã từng trên mặt tôn kính nàng, thậm chí xuất hiện cảm giác sợ hãi.Nhưng nàng vẫn lo lắng, vạn nhất…Đoan ma ma vỗ vỗ đầu nàng, “Ngươi ở đây miên man suy nghĩ, còn không bằng chuẩn bị tốt cơm chiều đi, Thất hoàng tử sắp tan học trở về rồi.”“Cũng phải.” Giang Phi Vi đứng dậy, cùng với Đoan ma ma cùng nhau đến phòng bếp, “Ta cũng khuyên hắn không cần liều mạng học như vậy, hắn trong lòng có suy nghĩ riêng, cũng không nghe ta.”Chờ đến lúc Giang Phi Vi làm xong cơm chiều, Thất hoàng tử cũng vừa vặn trở lại Trọng Hoa Cung, nhưng sắc mặt lại cực kỳ khó coi.Giang Phi Vi vội vàng ngồi xổm xuống, “Làm sao vậy?”“Tỷ tỷ, ta mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi.” Thất hoàng tử rũ đầu.Giang Phi Vi ôm hắn vào nhà nghỉ ngơi, bỗng nhiên phát hiện… Dưới sự tấn công từ tuyệt thế trù nghệ của nàng, Cố Ngôn cũng bị làm cho béo lên, nhưng sao Thất hoàng tử lại vẫn nhẹ như vậy a?Ước chừng qua một canh giờ, Đoan ma ma bước nhanh vào phòng, “Cố Toàn An tới rồi, nói là Hoàng Thượng triệu kiến Thất hoàng tử.”Giang Phi Vi là cô cô chưởng sự Trọng Hoa Cung, Cố Toàn An muốn gặp nàng.

Giang Phi Vi không còn cách nào đành phải đến tiền sảnh, “Lão tổ tông, không biết Hoàng Thượng triệu kiến Thất hoàng tử có chuyện gì vậy?”“Hoàng Thượng có tâm tư gì, nô tài làm sao biết được a.

Cô cô vẫn nên nhanh mang Thất hoàng tử lại đây đi.”“Thất hoàng tử hôm nay tan học liền có chút không thoải mái, sợ là hiện tại…”“Sợ là trong lòng có quỷ, nên không dám đi sao? Nếu thật không thoải mái, cô cô cũng có thể ôm hắn ôm hắn đi.”Giang Phi Vi không dò la ra được cái gì, đành phải đi đến tẩm điện đánh thức Thất hoàng tử.Thất hoàng tử vô lực mở mắt, nghe nói là Hoàng Thượng triệu kiến, lập tức gật gật đầu, “Tỷ tỷ cùng ta đi thôi.”Giang Phi Vi bế hắn lên, mới phát hiện hắn cả người nóng ran, nhất định là phát sốt rồi! Nàng nổi giận mới thái giám theo bên cạnh Thất hoàng tử, “Các ngươi hầu hạ kiểu gì vậy! Thất hoàng tử phát sốt mà cũng không biết!”Tỷ tỷ đừng lo lắng, là do ta không cho bọn họ nói.


Nếu lát nữa Hoàng Thượng hỏi ngươi lại sao không có truyền thái ý, ngươi chỉ cần nói là do ta phân phó như vậy, đây là trừng phạt.”Giang Phi Vi hiểu, chắc chắn Cố Ngôn và Thất hoàng tử đã thương lượng với nhau trước rồi.

Bọn họ đều sợ Giang Phi Vi lo lắng, nên đều không nói cho nàng biết.Giang Phi Vi ôm Thất hoàng tử đến tẩm thất của Thuận Thiên đế, bước vào nhà, mới phát hiện ba vị hoàng tử khác đều có mặt ở đây.

Mà Thuận Thiên đế lại tê liệt ngã xuống trên long ỷ, bộ dáng suy yếu bất kham làm Giang Phi Vi sợ hãi đến mức phải lảng tránh ánh mắt.Trong sách nó nói Thuận Thiên đế chỉ còn nhiều nhất nửa năm nữa là băng hà.Đại hoàng tử thấy rời khỏi trong ngực Giang Phi Vi, cười nói: Thất đệ sao lại suy yếu như vậy, trước mặt phụ hoàng còn cần có người ôm nữa sao?”Hiếm khi Nhị hoàng tử và Đại hoàng tử cùng đứng chung một chiến tuyến, “Đại ca, Thất đệ của chúng ta từ nhỏ thân thể đã yếu đuối, không đi đường được cũng là bình thường thôi.”Còn lại Tam hoàng tử vẻ mặt ngưng trọng, nhưng không lên tiếng.Hai bên từng là kẻ thù của nhau, thái độ đối đãi với Thất hoàng tử đều giống như nhau, so với những gì bọn họ tưởng tượng thì Cố Ngôn mạnh hơn nhiều, mà hắn lại ủng hộ Thất hoàng tử, đương nhiên cũng trở thành kẻ thù cần giải quyết.Vừa vặn Thất hoàng tử tự mình đưa sơ hở đến, bọn họ làm sao lại không bắt lấy cho được?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận