Thẩm Tu Viễn cũng không khách khí với nam chính, vận chuyển năm thành linh lực đến roi dài, làm cốt roi trắng tuyết kia trướng lên, phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó vung cổ tay, cốt roi tựa như linh xà, đánh về phía vòng eo Mạnh Quân!
Mạnh Quân dùng trọng kiếm đón đỡ, nhảy lên né qua.
Roi dài như linh xà trắng đánh một kích không trúng, ở giữa không trung thành thạo mà đổi phương hướng, hướng đến sườn eo bên kia của hắn.
Mạnh Quân xê dịch né qua ở giữa không trung, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, trả lại Thẩm Tu Viễn một nhát kiếm.
【Giá trị thù hận của nam chính +3, giá trị thù hận hiện tại: 100】
Lúc này tinh thần Mạnh Quân căng chặt, dưới áp lực nặng nề mà Thẩm Tu Viễn mang đến, đáng lý nên phát huy ra thực lực vốn có.
Nhưng vừa rồi hắn đã đối chiến Loan Tứ Duy, linh lực hao phí quá nhiều, thể lực chống đỡ hết nổi, linh mạch càng trướng đau khó gượng, tựa như có vô số tiểu châm đâm lên.
Mà Thẩm Tu Viễn nếu một kích không trúng, liền đổi hướng sang một chỗ khác, động tác lưu sướng loá mắt, thế nhưng lại ra tay không quá tàn nhẫn.
Người vây xem nhìn ra được môn đạo, nghi hoặc nói: "Đại sư huynh đây là lấy hắn luyện chiêu?"
Nếu không phải luyện chiêu, tại sao lại giữ Mạnh Quân ở trên sàn đấu lâu như vậy?
Do Loan Tứ Duy bị thương, Chu Tam Ngôn thay thế hắn lên tiếng, tức giận liếc đối phương một cái, hừ lạnh nói: "Một chiêu này của đại sư huynh kêu là mèo vờn chuột, các ngươi xem cho kĩ, lần sau muốn khảo......"
"Đều đang làm cái gì?"
Chu Tam Ngôn đang nói thì bị một thanh âm uy nghiêm vô tình đánh gãy, hai người so đấu trên đài nghe tiếng cũng dừng động tác.
Mạnh Quân chống trọng kiếm xuống đất, thần sắc bình tĩnh nhưng sắc mặt lại ẩn ẩn trắng bệch, Thẩm Tu Viễn lặng lẽ thở dài một cái.
Rốt cuộc cũng tới!
Tuy rằng tình tiết trong nguyên tác nghìn chương một kiểu, y không nhớ rõ chi tiết cụ thể.
Nhưng y biết, tất cả khiêu khích pháo hôi đối với nam chính đều phục vụ cho việc nam chính thu hoạch kinh hỉ lớn hơn nữa, cho dù nam chính bị bắt trong tay pháo hôi hay bị khi dễ, đến cuối vẫn có người tới vả mặt!
Chỗ dựa này của nam chính không phải tới rồi sao!
Vô Vi phong đại Boss, Vô Vi chân nhân, cũng là sư phụ nam chính và đám người này.
Nghe nói vào thời điểm đặt tên, tác giả muốn gọi là "Vô dụng chân nhân", cuối cùng bị người đọc yêu cầu mãnh liệt nên mới đổi thành "Vô Vi chân nhân".
Vô Vi chân nhân vừa tu Phật vừa tu đạo, ngày thường không thích đánh đánh giết giết, tuy rằng trăm sự không để ý tới, không có tác dụng gì, lại thường xuyên ngăn đệ tử dưới tòa đánh nhau ẩu đả, có thể nói là một cái dù bảo hộ đáng thương nho nhỏ, chim bồ câu hoà bình của Vô Vi phong.
Kim cương chử (1) vung lên trên mặt đất, mặt đất vốn bằng phẳng bỗng xuất hiện một cái hố sâu tròn tròn, Vô Vi chân nhân nghiêm túc nói: "Đều vây quanh ở nơi này làm cái gì? Vi sư không phải đã nói, cấm đánh nhau ẩu đả, cấm đánh đánh giết giết, không phải trí nhớ rất tốt sao?"
(1): Kim cương chử hay chày kim cương.
Thẩm Tu Viễn nghe lời này cảm thấy có chút không thích hợp.
Y bất động thanh sắc mà nhìn về phía vị Vô Vi chân nhân này, chỉ thấy thái độ tức giận của đối phương, kim cương chử trên tay cùng giới sẹo trên đỉnh đầu đều là trang sức của người tu Phật, trên người lại khoác đạo bào không vừa thân.
Biểu tình tức giận kia trên mặt, bằng kinh nghiệm diễn kịch nhiều năm của y, rõ ràng là giả vờ.
Loan Tứ Duy run giọng giải thích nói: "Không......!Không liên quan tới đại sư huynh, sư phụ, là con nhờ đại sư huynh chỉ điểm một chút Mạnh sư đệ, mọi người đều là tỷ thí hoà bình một chút thôi, đúng, đúng không?"
Hắn thọc thọc Chu Tam Ngôn, người sau liên thanh phụ họa.
Vô Vi chân nhân đầu tiên chuyển hướng Mạnh Quân, hỏi: "Theo con thì sao?"
Không thích hợp.
Dựa theo logic của người bình thường trong sách, đại đệ tử thường xuyên giúp mình xử lý việc vặt và dạy dỗ đồ đệ, so với tiểu đệ tử mới nhập môn không bao lâu, dò hỏi ai trước tiên? Tính từ độ quen thuộc, Vô Vi chân nhân hẳn phải hỏi Thẩm Tu Viễn trước chứ không phải Mạnh Quân.
Thẩm Tu Viễn khẽ nhích mắt.
Vô Vi chân nhân này khả năng cao là giống y, là một người xuyên thư.
Mạnh Quân nói: "Là đồ nhi cùng các sư huynh luận bàn tỷ thí." Sau đó cũng không nói thêm lời nào khác.
Dưới loại tình thế này, hắn không có khả năng trực tiếp đánh vào mặt đại sư huynh.
Vô Vi chân nhân luôn ở "Vô dụng" quán, cả ngày bế quan niệm kinh, ngay cả số lượng tài nguyên tu luyện ít ỏi ở Vô Vi phong đều phải dựa vào Thẩm Tu Viễn tranh thủ lấy, Thẩm Tu Viễn thân kiêm trách nhiệm dạy dỗ sư đệ, quyền lực rất lớn.
Nếu lúc này hắn đắc tội đại sư huynh ở trước mặt sư phụ, tương lai Thẩm Tu Viễn chắc chắn sẽ trả thù hắn.
Vô Vi chân nhân cũng không tiếp tục hỏi, đối với nam chính thưởng thức mà nói: "Con khiêu chiến sư huynh, dũng khí đáng khen, vi sư thưởng con một cái trung phẩm linh kiếm được rèn luyện qua, sẽ không gặp bất cứ nguy cơ bị trung phẩm linh khí làm gãy."
Trán Loan Tứ Duy cuồn cuộn đổ mồ hôi lạnh.
Sư phụ nói như vậy, nghĩa là tất cả sự tình khi nãy đều bị thấy được.
Nếu vậy sư phụ có thấy được hắn thả ra ám khí cốt phiến hay không?
Vừa rồi lúc đối chưởng, hắn cấp giận công tâm, không cam lòng thất bại, muốn giáo huấn đối phương một cái, xong việc mới cảm thấy sợ sệt.
May mắn những cốt phiến đó mất chính xác, cũng chưa tạo cho Mạnh Quân bất cứ thương tổn gì.
Từ sự việc xối nước lạnh kia, đại sư huynh cũng đã ám chỉ hắn, không cần ra chiêu số nham hiểm, hắn cớ sao lại không sử dụng đầu óc chứ?
Vô Vi chân nhân móc từ nhẫn trữ vật ra một linh kiếm lập loè ánh bạc giao cho Mạnh Quân, từ ái nói: "Đây là thuộc về con." Sau đó nói với Thẩm Tu Viễn: "Con đi với ta."
Đám người Loan Tứ Duy nghẹn họng nhìn trân trối.
"Thôi xong thôi xong, sư phụ muốn phạt đại sư huynh." Chu Tam Ngôn ảo não nói, "Đều là chúng ta sai, chúng ta nên nghe đại sư huynh nói, buông tha tiểu tử Mạnh Quân kia!"
Thẩm Tu Viễn bị Vô Vi chân nhân đưa tới nghị sự đường, vừa ngồi xuống, Vô Vi chân nhân liền bỏ xuống cao nhân thế ngoại ngụy trang, mặt ủ mày ê nói: "Tôi biết cậu cũng là xuyên thư.
Tự giới thiệu một chút, tôi là tác giả của quyển sách này, bởi vì viết kết cục không hoàn chỉnh nên bị bắt xuyên thư, hệ thống yêu cầu tôi ở chỗ này viết xong ba cuốn sách mới có cấu tứ hoàn mỹ rồi mới có thể trở về.
Vừa rồi hệ thống tuyên bố cho tôi một nhiệm vụ duy nhất ngoại trừ viết thư, kêu tôi phối hợp với cậu, yêu cầu đầu tiên giảng một chút cốt truyện cho cậu."
Thẩm Tu Viễn:!!!
Trách không được ánh mắt vừa rồi nhìn nam chính của Vô Vi chân nhân, tràn ngập hình ảnh người cha già hiền từ.
Vô Vi chân nhân nói: "Kế tiếp tôi sẽ giới thiệu cho nam chính một vị thần y, giải quyết vấn đề linh mạch của nam chính.
Hệ thống nói cho tôi, thần y này chính là cậu." Hắn thở dài nói: "Nam chính mang huyết mạch Thanh Long, điểm này cậu cũng biết.
Giả thiết ban đầu của tôi, Thanh Long đại chiến cùng Huyền Vũ nhất tộc, kết cục cũng không chỉ đơn giản là Thanh Long nhất tộc thất bại lui tới hoang đảo như vậy.
Huyền Vũ còn phong ấn linh mạch của hậu nhân tộc Thanh Long, khiến cho bọn họ tu luyện chậm chạp, thực lực phát huy không tốt."
Nói như vậy, thiên phú nam chính so với trong tưởng tượng còn sẽ cao hơn.
Cũng không kì lạ khi Loan Tứ Duy một mực chắc chắn tu vi nam chính không chỉ dừng ở Trúc Cơ cấp năm, nguyên lai còn có một tầng duyên cớ bị phong ấn này.
Thẩm Tu Viễn nói: "Giả thiết này không phải khá tốt sao? Thích hợp để tạo một cái thiết lập tính cách giả heo ăn hổ." Y nghi hoặc nói: "Vì cái gì không viết trong sách?"
Vô Vi chân nhân một buông tay: "Lười, quên viết.
Ai biết hệ thống cũng nói hữu dụng, có thể gia tăng giá trị thù hận của nam chính đối với Huyền Vũ, làm cho hành vi một lòng báo thù của nam chính càng thêm hợp lý......!Quên đi, nói ra đều là nước mắt."
Thẩm Tu Viễn:......
Hệ thống thật đúng là trước sau như một hố người.
Bởi vì Vô Vi chân nhân xuất hiện, so đấu bị buộc phải bỏ dở, những người xem náo nhiệt dần dần tan rã.
Loan Tứ Duy mặt xám mày tro mà dựa vào Chu Tam Ngôn nâng đỡ rời đi, Mục Ngũ Đồng thẳng đến tan cuộc cũng không nhìn thấy tiểu sư muội, cũng rời đi theo dòng người.
Chỉ để lại nam chính lặng lẽ đi rồi quay lại, trở lại nơi so đấu trên đài, cau mày nhặt lên thứ gì từ giữa đống toái cốt rơi đầy đất.
Một mảnh cốt phiến sắc bén màu sắc rực rỡ, một khối cốt khối màu trắng mượt mà.
Hai cái tựa hồ va chạm mạnh lẫn nhau, cốt phiến bị khoét một góc, trên cốt khối có hoa ngân rất nhỏ.
Mạnh Quân cẩn thận tìm kiếm trên đấu trường, cốt phiến như vậy có ba bốn mảnh, còn cốt khối màu trắng cũng chỉ có ba bốn khối.
Cốt phiến là ai làm không cần phải nói.
Mạnh Quân ngưng ánh mắt, thầm nghĩ hôm nay đạp một chân lên eo đối phương, đánh giá có thể làm đối phương mấy ngày không thể xuống giường, giáo huấn vẫn còn nhẹ.
Vậy......!cốt khối màu trắng từ đâu?
Hắn nghiền nát cốt khối, để sát vào chóp mũi ngửi ngửi, có nhàn nhạt hương thiên tủy ngưng lộ.
Một cái phỏng đoán không có khả năng nhất, một người không có khả năng nhất, hiện lên ở trong đầu hắn.
【 Leng keng, chúc mừng ký chủ! Giá trị thù hận của nam chính -10, giá trị thù hận hiện tại 90.
】 hệ thống vui sướng rải hoa ở trong đầu Thẩm Tu Viễn: 【 Nam chính đã thay đổi nhận thức đối với ngài.
Độ phức tạp hình tượng của ký chủ +10.
Xin hãy chú ý, theo giá trị thù hận từng bước giảm bớt, hệ thống đối với hành vi OOC của ngài từng bước hạ thấp sự nghiêm khắc nha ~】
【 Kiểm tra và đo lường đến việc ký chủ cứu viện nam chính bị nam chính phát hiện, thuộc về hành vi OOC nghiêm trọng.
Niệm tình vì lần đầu ký chủ vi phạm đã giảm giá trị thù hận của nam chính xuống mức thấp hơn 100, thỉnh ký chủ trong vòng năm giây đưa ra lời giải thích thỏa đáng hợp lý, nếu không sẽ coi là nhiệm vụ thất bại.
】
Thẩm Tu Viễn tản bộ từ nghị sự đường đi xuống bậc thang, dưới bậc lại đứng một người.
Y mặt vô biểu tình mà đi ngang qua, bày ra thái độ cao lãnh mười trên mười.
Mạnh Quân lại tiến lên một bước, mở ra lòng bàn tay, đưa mấy khối toái cốt trắng ngay trước mặt đối phương, sắc mặt lãnh đạm hỏi: "Vì cái gì giúp ta?"
Thẩm Tu Viễn lạnh lùng nói: "Nếu ngươi chết, sư phụ sẽ bỏ qua ta?"
【 Giải thích hợp lý, nhiệm vụ tiếp tục.
】
Nguyên chủ ác độc nhưng không phải không có não, vì chính mình có được thế lực lâu dài ở Vô Vi phong, đại khái sẽ không cho phép loại việc giết hại đồng môn như tát ao bắt cá này phát sinh.
Y không để lại cho Mạnh Quân bất luận một cái ánh mắt gì, lập tức đi qua.
Dáng người thon dài, giống tiếu lệ trúc, một bộ lam y, bỗng nhiên làm Mạnh Quân nhớ tới khung cảnh trên Long đảo, thâm thúy mà xa xăm trống trải.
Y liền như vậy đi vào trong rừng cây trống vắng và nồng đậm âm u, trước sau không có quay đầu lại.
Mạnh Quân thần sắc phức tạp mà nhìn bóng dáng y trong chốc lát, bỗng nhiên giương giọng nói: "Không nhọc sư huynh lo lắng." Ngữ điệu lại khôi phục như cũ, lạnh nhạt đông cứng.
Nhưng Thẩm Tu Viễn biết, giá trị thù hận của nam chính đối với y vẫn là 90 điểm, vẫn chưa có gia tăng.
【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, phát áo choàng "Thần y Cố Dao" x1.
Bởi vì dung lượng ô đựng đồ của đồ ký chủ đã đầy, áo choàng được phát đến phòng của ký chủ, thỉnh chú ý kiểm tra và nhận.
】
Áo choàng được phát đến phòng?
Mỗi lần y thay áo choàng ở trong rừng cây đều lo lắng đề phòng, lo lắng có sư đệ sư muội đi ngang qua, đem chỗ này trở thành hiện trường giết người.
Hiện tại hệ thống nói cho y, trong phòng y nằm một cái áo choàng vừa không có hơi thở vừa không cử động?
Hệ thống lại làm việc hố người!
Thẩm Tu Viễn mắt điếc tai ngơ với lời Mạnh Quân mới nói, lập tức rời đi, dưới chân lại âm thầm nện bước nhanh hơn.
Y cần thiết chạy nhanh trở về, xử lý áo choàng mới của mình.
Mạnh Quân đem mấy khối toái cốt kia cất vào trong lòng ngực, xa xa mà đuổi theo y..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...