Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính


Trước lúc con trai thành chủ đột nhiên gây khó dễ, Thẩm Tu Viễn cũng đã mặc niệm khẩu quyết mở ra thủy phủ.

Xét theo hiểu biết của y về nam chính, y đặt lối vào ở cách hai bước về phía trước đối phương.
Nếu không phải hệ thống nhắc nhở rằng không thể đặt ngay chỗ Mạnh Quân đứng, y còn muốn đặt lối vào ngay trực tiếp dưới chân đối phương.
Trong âm thanh ngọn lửa thiêu đốt bập bùng lẫn với tiếng kêu la của con trai thành chủ đang tức muốn hộc máu, lối vào thủy phủ lặng yên mở ra.

Nhiệt độ trong Tàng Đan Các dần dần tăng lên, phảng phất có một tia mát lạnh dũng mãnh bay vào, Thẩm Tu Viễn đã thấy sóng nước nhộn nhạo bên trong.
Nhưng mà lối vào này, Mạnh Quân không nhìn thấy.
Mạnh Quân cầm thanh kiếm dính máu, mũi kiếm hơi hơi nâng lên.

Hắn nhìn Thẩm Tu Viễn chăm chú, ánh mắt quan sát kỹ lưỡng, tràn đầy sự hoài nghi.
Thẩm Tu Viễn biết chính mình vẫn có điểm đáng ngờ, vào thời khắc sống còn này, Mạnh Quân khó mà tin hắn.

Y cắn cắn môi dưới, dịu giọng nói: "Ngươi bước phía trước một bước."
Mạnh Quân nhìn phía dưới, lại không có động đậy, phảng phất là muốn xác nhận lời y nói: "Hửm? Đây là biện pháp của ngươi?"
Hoài nghi đột nhiên sinh ra.
Kêu hắn bước một bước về phía trước, đến tột cùng là sắp đặt bẫy rập gì, hay là có huyền cơ nào khác?
Dưới lầu, tấm ván gỗ bị thiêu nứt vang lên tiếng đùng, ngọn lửa thuận thế dần dần lan tràn về phía trước.

Như vậy thì không lâu sau, gỗ còn trong trụ cột sẽ bị thiêu sụp.

Bọn họ hoặc là táng thân trong biển lửa, hoặc là rơi xuống dưới, bị vây kín tứ phía.
Thẩm Tu Viễn vội la lên: "Đúng vậy, đây là biện pháp của ta.

Mạnh Quân, ngươi tin ta."
Y giật mạnh tay áo Mạnh Quân, kéo lên trước một bước.

Mạnh Quân không nghĩ tới chuyện y sẽ đột nhiên gây khó dễ, linh kiếm nâng lên phía trước, nhưng đã bị Thẩm Tu Viễn túm khỏi vị trí ban đầu.
Dưới chân hắn đột nhiên trống không, giống như dẫm vào trong nước, sau đó nhanh chóng rơi xuống.

Sóng nước thanh triệt nhẹ nhành, lạnh lẽo bao bọc người hắn, có người đè lại kiếm của hắn, mang theo hắn cùng rơi xuống.
Rơi vào trong nước, Mạnh Quân hết sức thanh tỉnh nghĩ ngợi rằng, người kia hẳn là không có ý định khiến hắn chết đuối
Vô luận là huyết mạch Thanh Long thật của hắn, hay là lớp huyết mạch Ba Xà nguỵ trang, trời sinh đã không sợ nước
Vì vậy, Thẩm Tu Viễn đúng thật muốn giúp hắn.
Hắn quay đầu nhìn phía trước, chỉ thấy hồ nước sâu vô tận, hoàn toàn ngăn cách bọn họ với Tàng Đan Các đen đặc, chỉ có ánh nến nhàn nhạt.
Ở bên cạnh hắn, đuôi cá màu lam bạc có thể xem là hoa lệ tách ra hồ nước lặng yên thăm thẳm, tựa như ngân hà xán lạn được vẽ lên trời đêm, thật cao quý và lãnh diễm.

Mà thanh âm của người kia, lại có một chút dịu dàng ngoài ý muốn.
Thẩm Tu Viễn nắm tay hắn, nhẹ nói: "Không sao cả, tới cùng ta."
Đối mặt với cảnh tượng này, kết quả này, Mạnh Quân bất ngờ, trong lòng tựa như bị một cái búa nhỏ đánh trúng, lại giống như bị lông chim nhẹ nhàng lướt qua.

Cổ họng hắn lăn lộn một chút, nhàn nhạt nói: "Ừm."
【Giá trị hảo cảm của nam chính +10, giá trị hảo cảm hiện tại: 25.



Mạnh Quân đi theo Thẩm Tu Viễn không ngừng lặn xuống trong dòng nước mát lạnh, tâm trí vốn dĩ đề phòng mọi thứ cũng dần dần thả lỏng.

Xa xa, hắn trông thấy ở đáy hồ, có một đại điện quạnh quẽ xây từ bạch thạch, như là một nơi đã từng có người sinh sống.
"Sư huynh, đây là nơi nào?"
Giọng nói trong trẻo của Thẩm Tu Viễn vang lên bên tai hắn: "Thủy phủ.

Nơi này đã từng là nơi cư trú của tộc Giao Nhân, việc ta có thể tùy ý cho ngươi ra vào nơi này, có thể lý giải do đặc thù của huyết mạch Giao Nhân."
Tại thời điểm dò hỏi hệ thống có thể dẫn người vào thủy phủ không, y đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác.
Mạnh Quân gật gật đầu, tiếp nhận cách nói này.
Tựa như huyết mạch Thận Thú có thể thi triển ảo ảnh Thận Thú, rất nhiều huyết mạch đều có điểm đặc thù.

Nhưng tộc nhân Giao Nhân thưa thớt, từ trước đến nay là huyết mạch chỉ có trong truyền thuyết, rất khó bắt gặp.

Về điểm đặc thù của Giao Nhân, điển tích tộc Thanh Long cũng không có ghi lại mấy.
Trong sách chỉ nhắc tới, lúc trước có vài người phát rồ suy đoán rằng người huyết mạch Giao Nhân khả năng cao có giao châu, liền bắt vô số tu sĩ huyết mạch Giao Nhân về tiến hành nghiên cứu.

Nhưng rồi những người này thất vọng phát hiện rằng nước mắt bọn họ rơi xuống đều chỉ là nước mắt bình thường.
Cho nên rất nhiều người đều nói truyền thuyết không chuẩn xác, Giao Nhân đúng là có điểm đặc thù, nhưng không ai biết cái đó đến tột cùng là gì.

Còn có người suy đoán, nước mắt Giao Nhân không thể khóc ra không thể biến thành ngọc bởi vì hiện tại huyết mạch Giao Nhân cũng giống như những huyết mạch khác, không có kế thừa hoàn toàn thiên phú của thần thú cổ xưa.
Mạnh Quân dần dần đến gần đáy hồ.

Đuôi cá màu lam bạc kia nhẹ nhàng đong đưa, gợi lên sóng nước nhỏ bên cạnh hắn, rồi sau đó biến thành đôi chân thon dài, dược che giấu dưới trường bào.
Thẩm Tu Viễn nhanh chạm đất, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Ở trong thủy phủ, y có thể lựa chọn việc biến trở về nguyên hình Giao Nhân hay không.

Mới vừa rồi khi dẫn theo Mạnh Quân, y lựa chọn nguyên hình Giao Nhân bởi vì đuôi cá sẽ càng tiện bơi lội ở trong nước.

Mà khi tới đất bằng dưới đáy hồ, y lập tức biến trở về hai chân.
Lúc này mái tóc dài của y buông xuống đến vòng eo, ngồi ở bên bàn bạch thạch, ngoắc ngoắc ngón tay với Mạnh Quân: "Lại đây ngồi."
Nếu như đang ở trên mặt đất thì sẽ có thể thấy mặt Mạnh Quân lại nổi lên màu đỏ có thể nói là ngây thơ.

Nhưng đây là ở trong nước, độ ấm dâng lên sẽ nhanh chóng bị hồ nước mát lạnh mang đi.
Vì thế mặt hắn không đổi sắc nghe theo lời ngồi xuống, ánh mắt xẹt qua một cánh cửa nhỏ phía sau Thẩm Tu Viễn, giọng điệu mang ý tìm tòi nghiên cứu hỏi: "Chỗ đó là gì?"
Cáanh cửa nhỏ này được tạc từ một khối bạch thạch tự nhiên rất lớn, thành một khối trọn vẹn với vách tường bên cạnh.

Do được tạc thành từ đá tự nhiên nên cũng không có bất cứ chỗ khóa dư thưa nào.

Điều kỳ quái hơn chính là trong toàn bộ đại điện cũng chỉ có duy nhất một cánh cửa nhỏ như vậy.
Là gian trữ vật trong thủy phủ.
Tâm tình của Thẩm Tu Viễn vừa mới thả lỏng chút lại bỗng nhiên bị nhấc lên.
Y quay đầu đi, tùy ý liếc mắt một cái, tỏ như không có việc gì mà nói: "Không có gì, một gian trữ vật nhỏ thôi.

Ta kêu ngươi lại đây là muốn nói......"
Y nhanh chóng sửa sang lại suy nghĩ một chút, nói với Mạnh Quân: "Chờ Tàng Đan Các bị thiêu hủy hoàn toàn, thành chủ tìm không thấy thi thể chúng ta, tất nhiên sẽ cảm thấy nghi ngờ, tìm kiếm bốn phía.


Đến khi bọn họ tìm đủ rồi, thả lỏng cảnh giác, cho rằng chúng ta đã chết ở đám cháy, hoặc sẽ không quay lại, chúng ta lại đi ra ngoài từ thủy phủ."
Mạnh Quân tựa hồ cũng không để ý nhạc đệm nhỏ vừa rồi, thân thể hơi nghiêng về phía trước, rất nghiêm túc đàm luận chính sự hiện tại: "Đúng là một biện pháp tốt.

Nhưng bản thân chúng ta ở dưới nước, cũng không biết lúc nào bọn họ sẽ truy tìm xong."
Thẩm Tu Viễn cũng nghĩ đến trường hợp này, y bổ sung: "Ta có thể đặt một lối ra thủy phủ ở phủ thành chủ, duy trì trạng thái mở lâu dài, tiện lợi cho việc quan sát tình huống bất cứ lúc nào."
Nói như vậy, sau khi lối ra vào thủy phủ mở ra sẽ nhanh chóng tự động khép lại.

Nhưng y đã hỏi qua hệ thống, chỉ cần dùng linh lực duy trì, lối ra vào cũng có thể giữ ở trạng thái mở ra một thời gian dài.
Mạnh Quân khẽ gật đầu.

Linh lực của Thẩm Tu Viễn lan ra trong thủy phủ, dưới một bụi hoa ẩn nấp trong phủ thành chủ, lặng yên nổi lên ba tia sáng, lại nháy mắt biến mất không thấy.

Mà trong đại điện thủy phủ, một cái cửa động màu lam bạc vô thanh vô tức hiện ra.
Mạnh Quân tuy rằng cảm nhận được linh lực dao động, lại không thấy được lối ra.
Hắn nhăn mày, nói với Thẩm Tu Viễn: "Sư huynh, nói vị trí lối ra cho ta.

Nếu chỉ có một mình ngươi quan sát tình huống sẽ không tránh khỏi quá mệt mỏi."
Thẩm Tu Viễn chần chờ nói: "Nhưng trên người của ngươi còn có phấn Tung Tích......"
Mạnh Quân không thể thấy lối ra, cũng không có cách nào thông qua nó nhìn ra bên ngoài.

Nếu trong tình huống yêu cầu tra xét, phải đi ra ngoài từ lối ra.

Lỡ như linh khuyển của phủ thành chủ còn ở......
Mạnh Quân cười cười: "Chúng ta ở trong thủy phủ lâu như vậy, mùi phấn Tung Tích hẳn đã sớm biến mất, không đáng lo."
Thẩm Tu Viễn thấy thái độ đối phương kiên quyết, xuất phát từ sự tín nhiệm với năng lực của nam chính, cũng không có phản đối.
Y nhặt lên mấy cục đá vụn, đặt vị trí đối ứng trên mặt đất, dặn dò: "Lối ra mở ở vị trí này, đi qua về phía trước lập tức có thể đến phủ thành chủ.

Một khi phát hiện cái gì không đúng, trở về kịp thời."
Thành chủ mang huyết mạch Cổ Điêu, không thể sinh tồn trong nước giống bọn họ.

Mà những người khác ở phủ thành chủ, cho dù trên đường không may gặp mấy người, đối với nam chính mà nói thì cũng coi như uy hiếp không quá lớn.
Hai người nói xong chính sự rồi, liền quay qua xem xét vấn đề nghỉ ngơi.

Tộc Giao Nhân suy giảm thưa thớt, thủy phủ là nơi bọn họ từng cư trú, ước chừng là tại vì khi di chuyển mang đi phần lớn đồ vật nên trong đại điện bài trí vô cùng đơn giản, chỉ có một bàn đá thật dài cùng mấy cái ghế đá.
"Có thể nằm ngủ cả người trên bàn đá, ghế đá cũng có thể xếp thành giường.

Nếu không thoải mái thì...ngủ dưới đất đi." Thẩm Tu Viễn tự hỏi sau một lúc lâu, bất đắc dĩ đưa ra lựa chọn.
Mạnh Quân mỉm cười nói: "Không cần ngủ dưới đất.

Ngươi ngủ bàn đá, ta tạm thời không ngủ, chờ một lát đi phủ thành chủ quan sát tình huống."
Thẩm Tu Viễn kinh ngạc nói: "Ngươi không tính nghỉ ngơi sao?"
Mạnh Quân cũng giống y, ít nhất hai đêm không ngủ.


Hơn nữa Mạnh Quân là đi ngày đêm từ Thiên Linh Sơn để tới Bạch Lộ Thành, so với y dùng thủy phủ truyền tống lại đây chắc chắn vất vả hơn nhiều.
Như vậy suy ra, thể lực và tinh lực của đối phương cũng thật tốt nhỉ.
Mạnh Quân cười cười, không tỏ ý kiến.

Hắn móc ra vài bộ quần áo từ nhẫn trữ vật đã gấp gọn, dùng làm gối đầu, để ở trên bàn, thấp giọng nói: "Sư huynh, ngươi ngủ trước đi.".
Thẩm Tu Viễn:......
Luôn có một loại ảo giác nam chính đang dỗ y ngủ.
Y thuận theo mà nằm xuống.

Nhưng có lẽ vì vừa trải qua nguy hiểm cực hạn, tuy rằng thân thể y cực kỳ mỏi mệt, nhưng tâm trí lại rất phấn khởi.
Đại não phảng phất lên đủ dây cót tự hỏi, từng màn xảy ra trong phủ thành chủ không chịu khống chế mà hiện lên trong đầu, tiếp theo đó là ở chủ phong Thiên Linh Sơn, rồi ở Vô Vi phong......!Sau đó đến ngày đó y xuyên thư do thức đêm, gặp nam chính—— y nâng lên roi, đối mặt với đôi mắt giống như sói.
Thời gian phảng phất đã qua đi lâu thật lâu.

Lúc ấy, nam chính lạnh như băng sương, ít khi nói cười, còn có rất nhiều bí mật nhỏ, vì dụ như huyết mạch, báo thù......
Thôi, Thẩm Tu Viễn bất đắc dĩ nghĩ, hiện tại đối phương cũng có rất nhiều bí mật.
Nhiều lúc y nhìn ánh mắt của nam chính, liền biết đối phương hẳn lại có chút mưu kế gì đó.
Nghĩ đến chuyện nam chính vẫn luôn giấu giếm huyết mạch Thanh Long với mọi người, một mình bước trên con đường trở thành thiên địa cộng chủ, Thẩm Tu Viễn nổi lòng trắc ẩn, lại nói tầm phào với hệ thống trong đầu như cũ: 【 Rất muốn bật cho nam chính một bài hát......】
Hệ thống: 【 Ký chủ mở bài cái gì? 】
Thẩm Tu Viễn: 【 Cái bài kênh thiếu nhi thường xuyên bật: "Bé là một tiểu Thanh Long, bé có rất nhiều bí mật nhỏ, sẽ không nói cho bạn đâu......" 】(*)
(*): Hình như có bài này thật =)))
Y vùi đầu vào cái gối được làm tạm, bật cười rất nhẹ.

Nếu để nam chính biết ý tưởng bây giờ của y, phỏng chừng trước tiên sẽ nấu y thành canh cá đi.
Bên cạnh truyền đến tiếng do dự của nam chính: "Sư huynh, cần ta hát ru ngươi đi vào giấc ngủ sao......"
Thẩm Tu Viễn:?!!
Y vừa rồi đã nói cái gì sao?
【 Ký chủ, ngài vừa rồi đã ngâm nga giai điệu bài hát kia.

Nam chính chắc cho rằng ngài đã mơ màng đến mức tự mình ru ngủ bản thân đi...】
Thẩm Tu Viễn:...
Y lập tức chết trong tâm, tự sa ngã che đi mặt, nhẹ giọng hỏi: "Vậy ngươi sẽ sao?"
Cứ thủ sẵn cái nồi cần hát ru ngủ trên đầu y đi, y không muốn để nam chính biết mấy cái chuyện nhạc thiếu nhi tiểu Thanh Long đâu!
Mạnh Quân tiếp tục chần chờ: "......!Kỳ thật sẽ không, chưa được nghe qua."
Thẩm Tu Viễn chớp chớp đôi mắt đen nhánh, nghi hoặc nhìn hắn.
Mạnh Quân trầm mặc một lát: "Khi ta còn nhỏ, cha ta đã qua đời.

Giọng mẹ ta không tốt, cũng không xướng qua bài ca nào.

Cho nên ta...chưa từng nghe qua bài hát ru ngủ."
Thời điểm còn ở Tàng Đan Các, hắn đã đi ngang qua mặt tường kia.

Lúc ấy hắn mang theo Thẩm Tu Viễn, lặng lẽ gỡ từ trên tường xuống một mảnh vảy ngược quen thuộc.
Cha hắn đi qua thành Bạch Lộ tổng cộng hai lần.

Lần đầu tiên là mấy trăm năm trước, đưa về một loạt tin tức về phủ thành chủ cho tộc.

Lần thứ hai là mười mấy năm trước, sau khi đi thành Bạch Lộ, đã không còn trở về.
Mẹ hắn không riêng có mỗi giọng nói không tốt, thân thể cũng không khỏe.

Nói cách khác, sau đại chiến, toàn bộ tộc nhân tộc Thanh Long còn sót lại đều có tu vi bị lùi lại, còn có thân thể của rất nhiều người suy sụp như vậy.

Mọi người chỉ nghĩ rằng vết thương nặng không thể khép lại, lại không biết là bị phong ấn linh mạch, ngay cả tu vi của đời sau, từ đấy cũng rất khó tăng tiến.

Thẩm Tu Viễn rũ đôi mắt, thấp giọng nói: "Xin lỗi......"
Trong nguyên tác không hề đề qua chuyện như vậy, trong lúc vô tình, y thế nhưng chạm đến chuyện thương tâm của đối phương.
Mạnh Quân ôn hòa nói: "Không sao.

Sư huynh, ngủ đi."
Tựa hồ nhờ nói chuyện phiếm với nam chính bắt đầu có tác dụng, dây đàn trong đầu Thẩm Tu Viễn vẫn luôn căng kia bị đánh gãy.

Không bao lâu, y liền lâm vào giấc ngủ sâu.
Mạnh Quân ngồi trên ghế đá bên cạnh, trông như đang tự hỏi vấn đề gì, ngẫu nhiên sẽ liếc mắt Thẩm Tu Viễn một cái.

Đối phương có má lúm đồng tiền nhạt, so với lúc tỉnh, thần sắc khi ngủ sẽ có vẻ dịu dàng rất nhiều, rút đi sự lãnh đạm người sống chớ gần vốn có.
Hắn nhẹ nhàng vén lên những sợi tóc dài rơi ở trên gối của đối phương, xác nhận được đối phương không phản ứng, vẫn ngủ say như cũ, lấy ra từ trong lòng ngực giải dược Hủ Tâm Tán.

Hắn đi đến chỗ xa, xốc lên một khúc vạt áo nhỏ, chỉ thấy đường máu đen nhánh như mực, sắp tới trái tim.
Mạnh Quân nhìn đường máu kia, cười cười như chẳng có sao cả.
Thật ra hắn nói dối.

Sử dụng Hủ Tâm Tán trên những người khác nhau, hiệu quả sẽ không giống.

Thời điểm ở Tàng Đan Các, hắn nói với Thẩm Tu Viễn bản thân còn có thể kiên trì thêm một ngày nhiều giờ.

Nhưng lúc ấy đường máu đó đã tới ngực, khoảng cách độc nhập vào tâm mạch chỉ còn lại có tầm nửa ngày.
Từ khi đó, hắn liền đề phòng đối phương từng thời khắc.
Sau đó truy binh tới, bọn họ cũng lấy được giải dược Hủ Tâm Tán.

Nhưng hắn biết giải dược kia có tác dụng phụ làm thân thể người dùng cứng còng, nên không có vội vã dùng.
Mà lúc hắn đi ra từ phòng tối, cầm một viên đan dược đặt ở hộp gấm.
Phá Chướng đan.
Hắn có thể ăn vào Phá Chướng đan, hấp thu linh khí thiên địa, mạnh mẽ đột phá Nguyên Anh kỳ.

Kết thành Nguyên Anh sẽ khiến thân thể biến hóa, sẽ giúp hắn thoát khỏi trạng thái đông cứng do giải dược Hủ Tâm Tán tạo thành, trước khi thành chủ đến có thể mở một đường máu.
Nhưng nếu làm như vậy, giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, thương tổn đối với chính hắn cũng rất lớn.Nhưng Thẩm Tu Viễn xuất hiện, mang đến cho hắn một lựa chọn tốt hơn.

Với hắn mà nói, là may mắn ngoài ý muốn.
Có lẽ, hắn hẳn là tin tưởng đối phương.
Mạnh Quân ăn vào giải dược Hủ Tâm Tán, lẳng lặng nhìn Thẩm Tu Viễn.

Đối phương đã lâm vào giấc ngủ say, nửa cánh tay trắng tuyết đáp ở trên bàn, đồ đằng lộ ra, là đồ đằng Giao Nhân rất rõ ràng.
Nhưng bên cạnh mang theo chút kim sắc có chút mơ hồ, khó thấy.
Mạnh Quân nhíu mày, quan sát cẩn thận.

Nếu không ở gần nhìn kỹ, người thường rất khó chú ý tới điểm khác thường của đồ đằng này.
Cấp độ của đồ đằng rõ ràng xấp xỉ thuần huyết, lại có một xíu khả năng...như là tạp huyết.
Lỡ như đối phương thật sự là tạp huyết thì sao? Nếu vậy, có thể là hỗn huyết Giao Nhân cùng cái nào nhất?
Hắn tìm tòi ký ức trong quá khứ, từ sâu trong óc đào ra một cái đồ đằng kim sắc, mang cánh nhỏ.
Huyết mạch Kim Thiền.
Cố Dao.
Nốt ruồi đỏ cực kỳ tương tự.
Linh đài bỗng nhiên một mảnh thanh minh, ma xui quỷ khiến, hắn nhìn phía căn phòng nhỏ kia Thẩm Tu Viễn đã từng dùng cớ nói sang chuyện khác để che lấp qua.
Tác giả có lời muốn nói: Sau khi quen biết sư huynh, nam chính giải khóa kỹ năng mới: Ngao dược, ru ngủ ( có lẽ bởi vì sư huynh vì thức đêm mới xuyên thư, nam chính bị bắt thắp sáng kỹ năng kỳ quái)
Editor của lời muốn nói: Xin lỗi vì đã biến mất mà không thông báo, các chương sẽ ra chậm hơn nhưng sẽ không drop nhé..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui